Đường Lâm hơi căng thẳng trả lời. Còn Thiết Lang vẫn nheo mắt như trước: “Không phải như anh đang ngh1ĩ gì cơ?”
“Ôi chao!” “Vậy tại sao cô ấy lại họ Lâm, không phải nên là họ Hoàng Phủ sao?”
Thiết Lang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Lâm, khẽ thở dài: “Chuyện dài dòng lắm. Cô ấy đúng ra nên lấy họ Hoàng Phủ, nhưng cuối cùng lại theo họ mẹ!”
“Lâm?” Cái họ này đột nhiên xẹt qua trong đầu Đường Lâm, khiến cô chợt nghĩ đến điều gì đó.
“Đúng vậy, trên đường băng mấy ngày trước, người mẹ thứ hai mà Hoàng Phủ Tầm nói tới, Lâm Tú Vân! Mẹ cô ấy chính là Lâm Tú Vân!”
“Chuyện này…” “Thật sao? Điều này... không giống phong cách của em lắm!”
Hoàng Phủ Tầm vẫn nhìn Tiểu Vũ với ánh mắt như trước. Vẫn tập chăm chú, sâu thẳm như vậy.
Nếu như không có chuyện gì xảy ra, Hoàng Phủ Tầm có thể sẽ trở thành nốt chu sa trong lòng Lâm Tiểu Vũ. Mối quan hệ phức tạp như vậy làm Đường Lâm sững sờ.
“Đúng vậy, thật sự rất phức tạp!”
Đường Lâm há miệng, còn muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Không ngờ lại bị chú Bảy nghe được.
Nhưng những gì Đường Lâm nói với cô làm cho cô cảm thấy lạ lùng.
Làm sao những người yêu nhau có thể giữ tỉnh táo trước mặt đối phương được? Cô chán nản, than trách một câu. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thiết Lang, cô không cần suy nghĩ liền đ2ứng dậy nhào vào lòng anh, tiện thể hôn lên má anh một cái: “Dù sao cũng không phải như anh nghĩ! Sao hôm nay anh lại về sớm vậy?”
7“Biết Lâm Tiểu Vũ đến đây nên anh qua đây xem sao!”
“Ơ, chuyện này mà anh cũng biết à? Giỏi ghê!” Có lẽ là chột dạ nên Đườn7g Lâm liền khen ngợi mà không thèm suy nghĩ, khiến Thiết Lang cực kỳ bất đắc dĩ mà nhìn cô. Đương nhiên là anh biết cô gái này đang nghĩ gì2!
“Ôi chao, anh đừng nghiêm mặt như vậy. Đúng lúc em có chuyện muốn hỏi anh. Lúc trước em không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ Lâm Tiểu 0Vũ đã đến đây rồi. Rốt cuộc thì cô ấy có quan hệ gì với nhà họ Hoàng Phủ vậy?”
Thiết Lang biết Đường Lâm cố ý thay đổi sang vấn đề khác, bèn dứt khoát không đào sâu vào cuộc trò chuyện trước đó của cô và Lâm Tiểu Vũ nữa. Anh kéo Đường Lâm ngồi xuống, sau đó nói ra một câu khiến người ta giật mình: “Cô ấy là con của anh cả!” Và bây giờ Lâm Tiểu Vũ đã có một gia đình hạnh phúc, là một người phụ nữ hạnh phúc, những bất hạnh trong quá khứ dường như không còn quan trọng như vậy nữa.
Lâm Tiểu Vũ ngẩn người, sau đó thản nhiên mỉm cười: “Không có gì, tất cả đều đã qua rồi!”
Hơi thở của Hoàng Phủ Tầm dường như cứng lại trong giây lát vì lời nói của Lâm Tiểu Vũ. …
Sau khi rời khỏi biệt thự, khi đứng ở cửa, Lâm Tiểu Vũ không nhịn được vỗ ngực.
Đáng sợ quá. Nụ cười của anh ta vẫn đơn thuần như ngày nào.
Như thể những chuyện sai lầm trong quá khứ đều không phải lỗi của anh ta.
Trong phút chốc hai người không nói gì với nhau. Ánh mắt anh ta lóe lên, sau khi thu hồi tầm mắt từ xa, liền nhìn Lâm Tiểu Vũ nói: “Bây giờ em có ổn không?”
“Ừ, tôi rất ổn!”
Thật ra cô cũng muốn hỏi một câu rằng anh ta có ổn không. Hoàng Phủ Tầm mím môi nhìn Tiểu Vũ một cách khó khăn, sau đó rời mắt khỏi gương mặt cô, trong không khí đúng lúc vang lên một tiếng lẩm bẩm: “Năm đó, anh xin lỗi!”
Lâm Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn anh ta, sau sự việc đó, thậm chí bọn họ còn không nói lời tạm biệt, đã mỗi người một ngả từ đó.
Trong cuộc sống của mình, với tình yêu và sự đau lòng của Cố Hân Minh, cô chắc chắn sẽ hạnh phúc. Sống ở thành phố quá lâu, ngược lại rất lâu rồi cô chưa được đi dạo một mình thoải mái như vậy.
“Tiểu Vũ!”
Đột nhiên, một tiếng gọi vừa quen vừa xa lạ vang lên sau lưng Tiểu Vũ. Chỉ là sau một thời gian dài như vậy, khi lại đi vào lần nữa, cô cảm thấy có chút cảm xúc cảnh còn người mất.
Biệt thự cách Cảnh Viên một đoạn, cũng không có xe điện trên đường.
Thế là trong một môi trường nhiệt độ thích hợp như vậy, cô chậm rãi đi bộ. Có lẽ đã qua quá lâu nên nỗi uất hận với anh ta ở trong lòng cô đã sớm phai nhạt theo thời gian.
Lâm Tiểu Vũ gặp lại Hoàng Phủ Tầm, nhưng lại không căng thẳng như trong tưởng tượng, mà lại có thêm một chút thương cảm khi gặp lại một người bạn cũ.
Cô cười nhẹ: “Đúng lúc rảnh rỗi, lại tình cờ đi ngang qua nên tôi trở về thôi!” Cô dừng bước, bỗng chốc hơi hoảng hốt.
Giọng nói này đã rất lâu rồi không được nghe.
Cô đứng yên, nhưng không quay đầu lại. Lâm Tiểu Vũ nhìn Hoàng Phủ Tầm, rõ ràng có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt anh ta.
Còn Hoàng Phủ Tầm cũng cúi đầu nhìn cô, thời gian họ trải qua khiến hai người không còn là dáng vẻ đã từng quen thuộc với nhau nữa.
“Anh...” Nhưng cuộc sống chưa bao giờ có nhiều nếu như như vậy.
“Không giống sao? Nhưng, con người sẽ luôn thay đổi mà!”
Câu trả lời của Lâm Tiểu Vũ khiến Hoàng Phủ Tầm cười khẽ. Điều này hoàn toàn không hợp lý.
Cho nên trong suy nghĩ của Lâm Tiểu Vũ, chú Bảy hoặc là có vấn đề, hoặc là... chỉ thích đàn ông!
Ngoài hai điều này, cô thật sự không thể nghĩ ra lý do nào khác. Mà tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Tiểu Vũ mỉm cười gượng gạo.
Cuối cùng thì vẫn có một ngày gặp lại nhau.
Khi giọng nói cao độ cất lên trước mặt cô, Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong phút chốc có cảm giác như cách một đời. Lâm Tiểu Vũ lắc đầu, nhìn lại cửa sổ biệt thự, rồi vội vàng rời đi.
Cảnh Viên...
Cô đã từng đến đó một lần. “Hả?”
Thân phận của Lâm Tiểu Vũ khiến Đường Lâm không ngờ tới.
Cô thật sự không ngờ, Lâm Tiểu Vũ cũng là con cháu nhà Hoàng Phủ? “Hoàng Phủ Tầm!”
Cô nhẹ nhàng gọi tên anh ta, trong lòng bỗng chốc tràn ngập cảm xúc.
“Tại sao em lại trở về?” “Anh...”
Không ngờ hai người lại đồng thời lên tiếng, sau đó Lâm Tiểu Vũ ngẩn người mỉm cười.
“Anh nói đi!” Hối hận!
Khi đó anh ta còn trẻ tuổi và bốc đồng, làm việc không bao giờ nghĩ tới hậu quả.
Có lẽ chính sự vinh quang mà nhà Hoàng Phủ mang lại đã khiến anh ta quên đi ý muốn ban đầu.
Đến nỗi mấy năm nay, mỗi khi nghĩ đến Lâm Tiểu Vũ, trái tim anh ta lại quặn thắt.