Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 248: Huynh Đệ ( 11 )



"Vậy... đây là phòng ngủ của mẹ họ. Sau khi xem đoạn CG, Phong Bất Giác đã suy đoán: "Tthoại kiểu đó, dù nghe thế thì cũng là di ngôn a. Mà phản ứng của tên nhóc Arthur kia cho thấy hắn cơ bản cũng đã hắc hóa từ thời niên thiếu a..." Hắn nghĩ: "Nhưng... Tại sao? Vì là con nuôi nên hắn hận em trai mình? Hay là vì thiên tính xấu xa của tộc Hình? Hay là... có điều gì đó đã xảy ra làm thay đổi tính cách của hắn?"

Phong Bất Giác mang nghi vấn mà bắt đầu lục tung căn phòng này. Có rất nhiều chỗ cần xem trong phòng này, hắn mất một thời gian dài để kiểm tra. Các ngăn kéo của chiếc bàn đầu giường đều trống trơn, kiểm tra mọi góc độ cũng không thấy chữ khắc nào; còn hai chiếc tủ không những không có gì mà khi mở ra còn bốc mùi ẩm mốc nghiêm trọng, vẫn bị hun khói dù cho đã đeo mặt nạ. Dù vậy, Phong Bất Giác vẫn leo lên trên cùng, chen vào phía sau tủ và nhìn lại toàn bộ.


Mười phút sau, hắn thậm chí còn tìm dưới gầm giường trước khi cuối cùng xác nhận... không có gì ngoài một CG có thể kích hoạt trong căn phòng này.

Phong Bất Giác rõ ràng nên được xếp vào loại rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) khám phá khi chơi game, Các triệu chứng của tật này chính là: bị ám ảnh với việc khám phá toàn bộ bản đồ, tìm mọi vật phẩm, điều tra mọi ngóc ngách, nói chuyện với mọi NPC, tìm ra mọi yếu tố ẩn, hoàn thành tất cả các thành tựu, và tốt nhất là đào ra vài bug để làm đề tài nói chuyện sau khi qua cửa.

Nhớ khi xưa hồi hắn chơi The Elder Scrolls, à không, là khi đi tìm tài liệu sáng tác, hắn cũng thường phạm lỗi này. Hôm nay ở trong kịch bản chơi đơn này, hắn không cần quan tâm đến cảm xúc của đồng đội, lại không có giới hạn thời gian, hiển nhiên lại phát tác...


Sau khi hoàn thành phòng ngủ, hắn đi về phía phòng tiếp theo.

Quá trình khám phá phòng tiếp theo cũng tương tự như phòng này, đầu tiên quơ cây sắt dò mìn, sau đó đi vào. Căn phòng thứ hai này cũng là một phòng ngủ, đồ đạc bên trong thì tương tự phòng vừa rồi, nhưng điều kiện môi trường thì khác rất nhiều. Trong phòng tro bụi đầy đất, chẳng có gì ngoài cái giường và cái tủ. Tuy nhiên, Phong Bất Giác vẫn có thể suy ra một số món đồ nội thất từng tồn tại trong căn phòng này bằng cách quan sát những dấu vết trên sàn nhà, bao gồm bàn làm việc và một chiếc đàn piano.

"Với sàn gỗ, chỉ cần một món đồ ở nguyên vị trí đó trong vòng một năm, dấu ấn đó sẽ không bao giờ mất..." Hắn nói và đưa tay chạm vào sàn, "Những dấu này... đã được ít nhất 10 năm. Dấu vết đồ bên trên để lại và màu sắc chỗ sàn nhà bị đè lên rõ ràng là khác với xung quanh." Phong Bất Giác ngồi xổm xuống đất và quan sát trong năm phút, "Tuy nhiên, xét về độ tích bụi, những thứ này đã bị chuyển đi từ lâu, e rằng đã bị chặt thành củi đốt rồi..."


Như đã đề cập trước đó, phòng càng trống, càng dễ tìm. Phong Bất Giác nhấc chiếc giường bẩn thỉu lên liếc nhìn nhưng không thấy gì, liền xoay người mở tủ quần áo lớn dựa vào tường.

"Hừ... Hay lắm." Hắn thấy quần áo treo trong tủ liền cười nói.

Trong tủ quần áo trước mặt chỉ có hai loại đồ, áo sơ mi trắng và quần yếm. Áo sơ mi được treo trên móc, trong khi quần yếm thì tiện hơn, được treo trực tiếp trên xà ngang trong tủ quần áo bằng móc treo.

Mỗi bộ quần áo trong này đều bẩn thỉu, dính đủ loại vết bẩn, chủ yếu là vết máu, ngay cả trong mắt một kẻ lôi thôi như Phong Bất Giác thì cũng đã vượt quá mức chịu đựng. "Nghĩ sao mà treo quần áo bẩn chưa giặt vào tủ? Rồi mỗi khi mở tủ, cởϊ qυầи ẩm ẩm dinh dính ra rồi treo lên, sau đó lấy cái ít tởm nhất ra khỏi tủ để mặc vào?" Hắn trăn trở: "Sau khi mẹ của hai anh em này chết thì bọn hắn liền rơi vào cảnh không có ai giặt đồ? Nếu kịch bản thật sự đặt như vậy thì thật thự đáng sợ a..."
Phong Bất Giác ngồi xổm xuống trong khi suy nghĩ miên man, hai tay đặt lên ngăn kéo ở phần dưới của tủ quần áo, "Nếu ngăn kéo này chứa đầy đồ lót chưa giặt và giấu chiếc chìa khóa màu vàng hoặc trắng thì ta phải trào phúng thế nào đây..."

Với tiếng gỗ cọ xát, Phong Bất Giác mở ngăn kéo, may mắn thay, nó trống rỗng.

"Hừ... không biết tại sao lại thấy mình có chút may mắn." Hắn thở dài, đóng ngăn kéo, lấy ra một bộ quần áo và một chiếc quần yếm từ trong tủ, dựa vào kích thước rồi tự nhủ: "Tên nhóc trong đoạn kia... khoảng 1m6 hoặc hơn, những bộ đồ lót này rõ ràng là quá lớn đối với cậu ta. Vậy... phòng ngủ này là của Andrew?"

Phong Bất Giác ném đống quần áo lên giường và bắt đầu tìm kiếm một lần nữa bắt đầu từ góc phòng. Vì không tìm thấy bất kỳ nội dung cốt truyện hay đoạn hồi tưởng nào trong căn phòng này nên hắn càng tìm kiếm cẩn thận hơn phòng trước, quan sát và gõ từng tấc một. Cuối cùng, khi hắn đến vị trí dưới bệ cửa sổ và đứng lại trong vài giây, một đoạn CG khác đã được kích hoạt.
......

Ánh nắng vàng từ cửa sổ tràn vào trong nhà, dưới cửa sổ có một cái bàn học, một cậu bé chừng mười tuổi đang ngồi trước bàn học, trên tay cầm con dao khắc vào một mảnh gỗ nhỏ.

Mái tóc của cậu bé phản chiếu ánh vàng dưới ánh nắng, mắt cậu tập trung vào miếng gỗ trên tay, đôi tay di chuyển một cách thận trọng như thể cậu đang làm một món đồ thủ công rất khó và tinh xảo.

Ở phía bên kia căn phòng, một cậu bé với mái tóc nâu đang ngồi bên cây đàn piano chơi một bản nhạc đơn giản với vẻ mặt thoải mái. Kỹ thuật của cậu ấy hơi thô nên giai điệu bị đứt quãng, nhưng cậu không quan tâm, vì khán giả duy nhất trong phòng là người em của mình.

Sau khi cảnh tượng khá ấm áp này kéo dài hơn mười giây, Andrew đột nhiên để khối gỗ và con dao khắc trên tay xuống bàn, chán nản thở dài, "A~ lại thất bại rồi."
"Vậy thì làm lại lần nữa." Arthur gạt tay khỏi phím đàn và nói.

"A ... Em không thể, em không làm nữa... Đây đã là cái thứ năm rồi, mai phải nộp bài thủ công này rồi, chắc chắn không kịp làm lại." Andrew nói đến đây, xoay đầu lại, ngượng ngùng cười nói, "Nếu là anh trai của em... loại chuyện này liền có thể làm được! Dù sao anh cũng có thể làm kịp, anh là thiên tài mà!"

"Ừ." Arthur bình tĩnh trả lời.

"Uh..." Andrew trợn mắt ngoác mồm, "Cứ thế mà thừa nhận a..."

"Em đã khen anh là thiên tài, anh cần gì khiêm tốn nữa?" Arthur rời khỏi khỏi băng ghế piano, đến bên cạnh Andrew, "Được rồi, được rồi, để đó cho anh, anh chịu em luôn đó."

"Ha ha, cám ơn anh trai!" Andrew cười rạng rỡ.

Arthur ngay lập tức nhặt bài thủ công làm dang dở của em mình và đặt nó trước mắt trong vài giây và nhìn với ánh mắt khinh bỉ. Đối với cậu, làm việc này, đừng nói là năm lần, một lần cũng không có chuyện thất bại.
Tiếc là Arthur đã không có cơ hội để làm những điều này. Một khi thân phận tộc Hình bị phát hiện, không chỉ cậu, mà cả người nuôi dưỡng cậu cũng có thể bị kết án tử hình. Vì vậy, mẹ cậu không cho cậu đến trường như những đứa trẻ khác, thực tế thì Arthur thậm chí còn không có một người bạn nào ngoại trừ em trai. Cuộc sống của cậu chỉ giới hạn trong trang trại.

"Chà ... Trong trường hợp này... làm thế này, rồi thế này..." Arthur quan sát một lúc đã có ý tưởng, cậu lấy bút và vẽ một pháp trận lên trên một tờ giấy.

Chỉ trong một phút, cậu đã vẽ xong một pháp trận đơn giản, rồi đặt mảnh gỗ trên tay lên pháp trận.

Chỉ thấy Arthur đặt tay lên cả hai mặt của tờ giấy và niệm trong miệng một lúc như để sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Sau vài giây, cậu đột nhiên mở mắt, lúc này khối gỗ trong pháp trận cũng sáng lên, hình dạng đột ngột thay đổi.
Khi ánh sáng tan đi, khối gỗ đã biến thành một chiếc lược gỗ nhỏ.

"A! Thật là lợi hại!" Andrew thốt lên.

"Suỵt... đừng để mẹ nghe thấy, mẹ không thích anh dùng thuật giả kim." Arthur đưa ngón trỏ lên trước miệng, ra hiệu cho em trai im lặng.

Andrew cầm chiếc lược lên với đôi mắt sáng ngời, đưa lên mắt quan sát: "Anh à, anh quá đỉnh! Giáo viên của em nói rằng những người thực sự có thể làm thành công việc giả kim trước 12 tuổi là thiên tài tuyệt đối! Trong tương lai, chắc chắn sẽ có thể gia nhập Quân đội Pháp sư Hoàng gia!"

"Vậy à..." Arthur không có phản ứng gì nhiều khi nghe điều này, bởi vì theo cậu, màn giả kim vừa rồi hoàn toàn chỉ là một kỹ năng nhỏ, và cậu hoàn toàn có thể thực hiện những giả kim thuật phức tạp hơn. Về phần Quân đội Pháp sư Hoàng gia... Người tộc Hình làm gì có cơ hội vào đó học.
Nhìn cậu em trai đang hưng phấn, Arthur có vẻ rất bình tĩnh, cậu nhắc nhở: "Andrew, đừng bao giờ nhắc đến chuyện của anh ra bên ngoài, em hiểu chứ?"

Andrew gật đầu, "Em hiểu, mẹ cũng đã nói nhiều lần rồi." Vừa trả lời, cậu vừa cầm con dao khắc lên và khắc gì đó lên chiếc lược.

"Này... Anh đã giúp em làm xong rồi, em còn tính làm gì đó? Nếu em làm nó gãy, em sẽ không thể giao bài tập đâu." Dù Arthur đã nói như vậy nhưng cậu vẫn không ngăn cản em trai mình.

Andrew nhanh chóng khắc những thứ mình muốn khắc, đặt chiếc lược trước mặt anh trai và mỉm cười nói: "Em sẽ không nộp nó. Đây là thứ đầu tiên mà anh giúp em làm, em muốn giữ nó cẩn thận."

Nhìn dòng chữ A.A trên chiếc lược, Arthur chỉ có thể nhún vai và sờ vào đầu em trai: "Em trai ngốc nghếch của anh..."

......

Phong Bất Giác xem xong đoạn vừa rồi, nhịn không được mà châm biếm: "Ngươi là anh trai của Sasuke hả?" (Hckt: Ý chỉ Itachi Uchiha trong Naruto, với ai không đọc bộ này thì ổng vì tình thế mà phải đồ sát cả tộc Uchiha, để lại người sống sót duy nhất là em trai ổng, Sasuke)
Ở góc độ xem CG, đương nhiên không thể biết được diễn biến tâm lý của Arthur và Andrew, Phong Bất Giác chỉ có thể đoán sơ qua bằng cách quan sát từ ngữ và cách diễn đạt.

"Được rồi ... Có vẻ như đoạn video trong mỗi phòng không được phát theo thứ tự thời gian. Cơ mà... Hồi nhỏ có vẻ mối quan hệ giữa hai tên nhóc này khá tốt ..." Phong Bất Giác thầm nghĩ, "Mặc dù không thể loại trừ yếu tố thay đổi tính cách trong quá trình trưởng thành, ta có cảm giác... lý do quan trọng nhất dẫn đến tình huống hiện tại chính là thứ mang tên dòng máu 'tộc Hình' a."