Ánh sáng màu máu tràn ngập toàn bộ khung ảnh, một lúc sau, ánh sáng mạnh mẽ tiêu tán, hai bóng người rơi vào chính giữa màn hình.
Khoảng nửa phút sau, một bóng người tóc vàng đứng lên.
"Tại sao... Làm sao mà! A-" Andrew tức giận gầm lên khi thấy da mình đang dần khô lại như vỏ cây và tóc bắt đầu rụng.
Sau vài giây, Arthur cũng đứng dậy khỏi mặt đất. Nhìn từ bên ngoài, hắn không có gì khác thường, chỉ là đôi mắt Arthur đờ đẫn nhìn người em trai trước mặt, không nói gì.
"Tại sao... sao có thể thế này?" Andrew gầm lên, "Không thể có gì sai trong pháp trận cả, lẽ ra chúng ta đã thành công, tại sao ta lại... ah-" Cơn đau bắt đầu bùng phát trong cơ thể hắn, cơn đau của hắn vào thời điểm này đã vượt xa giới hạn mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Nghe thấy tiếng gầm khàn khàn, Arthur bước tới như thể vừa hoàn hồn và hất Andrew ra. Trên thực tế, ngay cả khi hắn không làm điều này thì người bên kia cũng đã sắp ngất đi vì đau.
Arthur đứng đó, ánh nhìn đầy nghi hoặc, rõ ràng là đang suy nghĩ...
Khoảng một phút sau, Arthur đi về phía Andrew đang bất tỉnh, nâng nửa người trên lên, quay lưng về phía mình, rồi dùng hai tay quàng qua hai bên nách Andrew, giữ nguyên tư thế này rồi lôi hắn ra khỏi phòng.
......
"Hai anh em muốn cùng nhau làm ra cái gì đó... Rốt cuộc bọn họ thất bại?" Phong Bất Giác vừa xem đoạn CG này xong liền nhớ lại: "Đừng nói là lại chơi bài cliché luyện cho mẹ sống lại?" Hắn suy nghĩ, "Nhưng video này có thể giải thích vài từ mà Arthur lặp lại ở phần đầu... 'Đừng lo... Mọi chuyện sẽ ổn thôi... Chắc chắn vấn đề nằm ở chỗ đó... Ta sẽ nghĩ cách...' Hắn không chỉ nói những lời này với người em trai đang bất tỉnh của mình mà còn với chính mình." Phong Bất Giác sờ cằm nói: "Có vẻ như việc tình hình của 'ta' trở nên tệ như thế cũng không phải do Arthur hắc hóa và biến Andrew thành sản phẩm thử nghiệm vân vân mà chỉ là do khâu luyện kim thất bại. Còn Arthur đem ta để tạm ở ngục giam số 0 là để từ từ tìm cách cứu ta..."
Ai ngờ, một giây sau, đã xảy ra chuyện.
Phong Bất Giác vẫn luôn dùng một thanh sắt để kiểm tra bẫy vật lý mỗi khi vào phòng vật lý bẫy rập, kết quả không có cái nào, nhưng chỉ có căn phòng cuối cùng này là có, vốn hắn đang chủ quan vì mới xem xong CG mà trực tiếp đi vào...
Chỉ nghe một tràng tiếng răng rắc. Sàn căn phòng này, từ chính giữa pháp trận, bắt đầu sụp đổ toàn bộ, Phong Bất Giác không kịp phản ứng, cứ thế ngã xuống.
Đương nhiên, vào thời khắc ngã xuống, ngoại trừ cuộn người theo bản năng, Phong Bất Giác tâm thần bình tĩnh, nhịp tim vẫn ổn định, ý thức rất rõ ràng.
Cấu trúc của ngôi nhà đã được sắp đặt sẵn trong tâm trí hắn, hắn biết rõ bên dưới chỉ là căn phòng trống mà thôi; Hắn cũng đã ước tính chiều cao giữa tầng một và tầng hai, bao gồm cả khoảng thông tầng, thì chỉ cao hơn 4m. Với khả năng cơ thể của hắn hiện tại, ngoại trừ tiếp đất bằng mặt tiện thể bẻ gẫy xương cổ ra, thì tiếp đất thế nào cũng được. Dù sao hiện tại hắn đang ở trạng thái đầy máu, không có chuyện rớt chết.
"Được rồi, thật là đúng lúc." Phong Bất Giác ngồi trong bóng tối, xung quanh là những mảnh vỡ rơi chung với hắn từ căn phòng trên lầu, lúc này, ngay cả khi chiếc chìa khóa ở ngay trước mặt hắn thì hắn cũng sẽ không thể nào biết được.
"Nhân tiện, tên Arthur đó sau khi nhốt ta vào ngục số 0 đi đâu rồi. Gây ra tiếng động lớn như vậy vẫn không thấy hắn xuất hiện." Phong Bất Giác quan sát điểm sinh tồn, chỉ mất 15%, như trong dự liệu.
Hắn đứng dậy lấy tay vỗ nhẹ vào lớp bụi trên người, không ngờ vừa mới vỗ hai lần liền nghe thấy vài tiếng leng keng khe khẽ.
"Không thể nào..." Phong Bất Giác khóe miệng giật giật, cúi người xuống, sờ về phía thanh âm truyền đến.
【 Tên: Chìa khóa xám
Loại: Có liên quan tới cốt truyện
Phẩm chất: Bình thường
Chức năng: Mở cửa sắt xám vĩnh viễn, sau khi sử dụng lập tức biến mất
Có thể mang ra kịch bản: không
Ghi chú: Nó rơi ra khỏi chiếc đèn dầu bị hỏng và đáp xuống một gia hỏa trên người đầy bụi bặm】
"Ha ha." Phong Bất Giác nói hai từ đầy ý nghĩa.
Sau khi lấy được chìa khóa, chỉ vài giây sau, thông báo hệ thống liền vang lên
【 Có vẻ như cửa ở một nơi nào đó đã mở ra. 】
"Được rồi... Giờ ta không còn thiết bị chiếu sáng, cũng chỉ có thể đi xuống lòng đất." Phong Bất Giác lẩm bẩm và lấy thanh sắt ra.
Căn phòng trống nên hắn chỉ cần thò thanh sắt ra, sau khi thanh sắt chạm vào tường, chỉ cần đi bộ vài mét dọc theo tường là có thể tìm được cửa ở đâu.
Hắn mất hơn mười giây để tìm ra vị trí của cánh cửa bằng phương pháp này, sau đó bước tới đó.
Sau khi xác định được mình ta đang ở đâu, việc tiếp theo rất dễ thực hiện, bởi vì sơ đồ mặt bằng của ngôi nhà đã nằm trong tâm trí hắn, chỉ cần bước vào hành lang là hắn có thể biết mình đi đâu.
Con người có một nỗi sợ hãi bẩm sinh với bóng tối. Thị giác bị giới hạn đồng nghĩa với việc mở rộng khu vực không xác định, và mức độ cảnh giác của một người cũng sẽ tăng lên khi lượng thông tin mà người đó biết giảm đi, "ý chí tự bảo vệ" của họ do đó sẽ duy trì trên một mức nhất định.
Nói một cách đơn giản, nỗi sợ bóng tối của con người bắt nguồn từ tâm lý muốn duy trì mức độ "ý chí tự bảo vệ bản thân".
Nhưng Phong Bất Giác không hề sợ hãi, hắn không cần phải dựa vào ảnh hưởng dù tích cực hay tiêu cực của bản năng sợ hãi.
Với trí nhớ về môi trường xung quanh và khả năng tưởng tượng tuyệt vời, hắn hoàn toàn có thể đi được trong bóng tối đen kịt trước mặt.
Chỉ trong một phút, hắn đã tìm thấy kho chứa đồ. Sau khi đẩy cửa bước vào, hắn đi thẳng đến cánh cửa dẫn đến tầng hầm 1F.
Vào lúc này, những hạn chế của hệ thống đã được cởi bỏ, Phong Bất Giác xoay nắm cửa, mở cửa rất dễ dàng, ánh sáng từ hành lang dưới lòng đất lại thắp sáng tầm nhìn của hắn.
Khi Phong Bất Giác bước xuống cầu thang, hắn lấy ra tất cả sáu chiếc chìa khóa từ trong túi và cầm chúng trên tay.
Hai cánh cửa gần cầu thang có màu xanh và đen, Phong Bất Giác chọn màu xanh trước. Sau khi mở khóa, chìa khóa biến mất ngay lập tức, hắn định đẩy cửa nhưng lại nghe thấy thông báo: 【 Cửa sắt đỏ chưa được mở 】
"Ồ... Còn cần mở theo thứ tự nữa hả..." Phong Bất Giác thấy thế liền quyết định, quyết đoán mở khóa hết sau cửa rồi tính tiếp.
Sau hơn một phút, khi hắn sử dụng chiếc chìa khóa cuối cùng xong, thông báo của hệ thống vang lên đúng lúc: 【 Nhiệm vụ hiện tại hoàn thành, cập nhật nhiệm vụ chính tuyến 】
Nhiệm vụ【 Khám phá tầng 1F, tìm sáu chìa khóa màu đỏ, vàng, xanh, đen, trắng, và xám, quay trở lại tầng hầm 1F và mở cánh cửa sắt. 】đã được tích, nhiệm vụ mới hiện ra: 【 Theo thứ tự đỏ, vàng, xanh, đen, trắng, và xám, khám phá sau gian phòng ở tầng 1F dưới mặt đất 】
"Ok, để ta xem xem hai anh em nhà ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì." Phong Bất Giác đi vào cửa đỏ trước, cầm tay cầm cửa, đẩy vào trong.
Hắn đứng ở cửa nhìn xem, bên trong căn phòng cũng là một màu đỏ, cả căn phòng bị bao trùm bởi một ngọn đèn đỏ nhưng không nhìn thấy một nguồn sáng nào.
Phong Bất Giác lại lấy thanh sắt ra kiểm tra, ai ngờ vừa đưa thanh sắt gỉ vào trong phòng, thì một cánh tay nổi lên từ cửa, nắm lấy thanh sắt và kéo mạnh vào trong phòng.
Phong Bất Giác mất cảnh giác, để không bị cuốn vào, hắn nhanh chóng buông tay.
Tới đây phải giải thích một chút, găng tay của Giác ca có trạng thái hiển thị và không, trang bị là【 Găng Tay Tơ Nhện 】và hiển thị là một đôi găng tay da sẫm màu. Thông thường hắn sẽ để không hiển thị, chỉ khi nào cần găng tay hắn mới chuyển sang trạng thái hiển thị. Nếu muốn nói lý do thì là vì hắn nghĩ vẻ ngoài của đôi găng tay tơ nhện này khá là không ưng mắt...
Nhưng dù diện mạo như thế nào, trong cột trang bị, chỉ cần trang bị găng tay tơ nhện, chúng sẽ tự nhiên phát huy tác dụng, mà tác dụng của cặp găng tay này là gì... thì ngoài khả năng phòng ngự thông thường còn có hiệu ứng đặc biệt, để ta nhắc lại có ngươi nhớ bằng 4 từ: Có tính chất dính.
Chỉ vì chút khác biệt này mà động thái buông tay của Phong Bất Giác không giúp hắn thoát khỏi vận đen. Cách khung cửa hai bước chân, hắn bị thanh sắt kéo vào...
Khả năng thích ứng với những thay đổi của Phong Bất Giác rất mạnh, khi hắn loạng choạng, bước chân còn chưa vững vàng, hắn đã kích hoạt Linh Thức Tụ Thân Thuật và lấy cờ lê ra. Sự cải thiện đột ngột về kỹ năng thể chất đã cho hắn khoảng trống để điều chỉnh cơ thể của mình.
Chỉ thấy Phong Bất Giác lợi dụng tình hình để lao về phía trước, chống đất bằng một tay rồi nhào người về phía trước, kéo một khoảng cách nhất định với kẻ địch ẩn nấp bên cửa, và chuyển sang trạng thái đối mặt với đối thủ.
Hắn vốn tưởng đó là một con quái vật người tổng hợp khác, nhưng hắn không ngờ rằng nhìn thoáng qua liền thấy người bên kia cũng là một con người.
Đó là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ trông giống như quân phục, cánh tay phải hắn vừa nắm lấy thanh sắt thực ra là một cánh tay kim loại.
Khoảnh khắc người đàn ông nhìn thấy Phong Bất Giác biểu hiện của hắn đột nhiên thay đổi, hắn nói một cách hung dữ, "Đồ quái vật... Muốn gϊếŧ ta hả? Ta sẽ không..."
"Chờ đã!" Phong Bất Giác duỗi tay ra, "Ta không muốn đánh nhau với ngươi." Hắn nhìn thanh sắt đã bị gấp thành hai trên mặt đất, tự nhủ: "Sức mạnh của tên này thật ngoài dự đoán a, cánh tay máy kia rõ là còn cứng hơn nhiều so với cờ lê của ta.
"Hừ... Không muốn đánh nhau..." Người bên kia giễu cợt một tiếng, lòng bàn chân đạp mạnh liền vọt tới: "Đùa gì vậy! Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi!"
Dù sao thì Phong Bất Giác vẫn chưa giải trừ Linh Thức Tụ Thân Thuật, thấy đối phương không bàn đúng sai nhào vào, hắn không còn cách nào khác ngoài chiến đấu.