Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 255: Huynh Đệ ( 18 )



Dữ liệu của NPC cho thấy sự khác biệt giữa tự nhiên và quái vật, không có mô tả như phương pháp chiến đấu và điểm yếu, hệ thống vẫn khuyến khích người chơi thương lượng hòa bình, không cố đánh lộn với NPC.

Biết rằng đối thủ không thể chiến đấu, Phong Bất Giác cảm thấy nhẹ nhõm, cất vũ khí của mình và đi về phía bóng đen.

Khi đến gần đối thủ chưa đầy hai mét, bóng đen đột nhiên giơ một cánh tay lên, chống thẳng lòng bàn tay làm động tác dừng lại.

Phong Bất Giác thấy thế, liền đứng yên, chờ đợi phản ứng tiếp theo của đối phương.

Tiếng nhạc không biết từ đâu lại vang lên bên tai Phong Bất Giác bóng đen đã đến với điệu nhảy thây ma trong "Thriller" như dự đoán, cũng không biết cái này có phải đang ám chỉ gì không...

Sau khi nhảy được 1-2 phút, cái bóng quay hai vòng và đẩy về phía cánh cửa sắt ở sau lưng, trên bề mặt cánh cửa, một pháp trận vô hình khác bị hỏng, phát ra tiếng thủy tinh vỡ.


Sau đó, Shadow of Dance lại hét lên với một tiếng đặc trưng, chân nhảy đi qua người Phong Bất Giác. Nó đi càng xa, bóng tối xung quanh cũng ngày càng dày hơn.

Phong Bất Giác lúc này đã hiểu, một trong những đặc tính Shadow of Dance là điều khiển bóng tối, bởi vì nó lên mặt đất nên hai tầng trên mới trở nên sáng sủa hơn, và khi Shadow of Dance rời đi, bóng tối xung quanh sẽ trở lại.

"Được rồi... Cũng chỉ có một đường này mà thôi." Phong Bất Giác thừa dịp bốn phía vẫn chưa hoàn toàn bị màu đen nuốt hết liền tiến lên vài bước, dùng hai tay nắm lấy hai tay nắm cửa của cánh cổng sắt lớn rồi đẩy vào.

Khoảnh khắc bước vào căn phòng cuối cùng này, Phong Bất Giác liền kết luận, hắn đã tìm ra nguồn gốc của cái mùi kinh tởm nơi đây. So với cái mùi thối rữa trong cánh cửa này, mùi của phần còn lại trong nhà chẳng là gì cả.


Phong Bất Giác vừa bước vào được vài bước thì cánh cửa phía sau tự đóng lại một tiếng rầm.

Ánh sáng trong căn phòng này hỗn độn và mờ mịt, Phong Bất Giác nhìn quanh qua lớp mặt nạ phòng độc, đầu tiên là thấy người tổng hợp mà hắn từng gặp trước đây đang tựa dính vào tường... Chính là vị có nửa người dưới là ngón tay, giờ phút này nó đã bị đóng nhiều đinh sắt dày vào tường, vết thương trên ngực do cây cựa đâm vào xương đã ngừng chảy máu, sàn nhà ngay bên dưới bê bết máu.

Người tổng hợp với những chiếc cựa xương mọc ra từ cổ tay thì đang nằm nghiêng trong một rãnh tường. Trên tường có hai chiếc kệ sắt để nó có thể đặt "tay" của mình lên, giữa cái rãnh được phủ một lớp rêu kỳ lạ, có vẻ như là thức ăn cho những cái lưỡi đó.

Đôi mắt Phong Bất Giác chậm rãi di chuyển. Hắn phát hiện diện tích của căn phòng này rất kinh người, chiều cao của mái nhà không phù hợp với cấu trúc của ngôi nhà. Rất hiển nhiên, bên trong cánh cửa, căn phòng này, không tồn tại trong cùng không gian với bên ngoài cánh cửa.


Hắn đại khái nhìn xung quanh và thấy rằng có ít nhất 20 người tổng hợp được gắn trên tường của căn phòng này, chúng có hình dạng khác nhau, mỗi con đều là tìm kiếm cái lạ, chỉ cần nhìn bề ngoài đã khiến người ta nổi da gà.

"Andrew, là con?" Giọng một người phụ nữ phát ra từ giữa sự hỗn độn trước mặt.

Phong Bất Giác theo âm thanh và đi về phía trước, ngay sau đó nhìn thấy một thây khô phụ nữ nằm trong một cái rãnh. Bà ta chỉ có một con mắt, da khô, không có tóc, tất cả răng đều đen và thối rữa, còn có một mùi hôi thối khắp người đủ để làm giảm điểm sinh tồn của người ta.

Khi Candice lọt vào tầm mắt, không ngờ có một CG khác xuất hiện.

......

"Andrew, con của mẹ. Con có nhận ra mẹ không?" Candice nhẹ giọng hỏi.

Andrew kinh hãi nhìn con quái vật trước mặt, cuối cùng hắn cũng hiểu lý do tại sao Arthur không bao giờ để hắn vào phòng này: "Mẹ... Mẹ... Không, không thể nào, mẹ đã..."
"Mẹ không có chết." Giọng nói của Candice tràn đầy oán hận, "Cho tới khi bị chôn mẹ mới nhận ra, tất cả đều là Arthur làm, chính là nó! Bệnh của mẹ là bị nó đầu độc, cái chết của mẹ là do nó làm giả! Ngày hôm sau tang lễ, nó đào mẹ lên, dùng thuật luyện kim biến mẹ thành như bây giờ!"

"Nhưng... Nhưng tại sao anh lại..."

"Nó không phải anh trai của con! Nó là người tộc Hình! Là hiện thân của quỷ!" Candice ngắt lời hắn: "Hãy nhìn những con quái vật tổng hợp trong căn phòng này, nó đã bắt đầu lạm sát người vô tội rồi!"

"Không... Những người kia..." Andrew còn muốn giải thích.

Candice lập tức nói: "Đừng để nó lừa, Andrew! Nó chỉ đang lợi dụng con, xem nó đã làm gì mẹ này! Sớm muộn gì nó cũng sẽ gϊếŧ con!"

"Vậy thì... con... con nên làm gì..."

"Con phải kiên nhẫn, Andrew, giờ con không thể gϊếŧ nó, con phải chờ thời cơ..." Candice hạ giọng, "Con phải giữ bí mật chuyện hôm nay tới đây, đừng nói bất cứ thứ gì trước mặt nó, hiểu không?"
"Con..." Andrew có chút choáng ngợp.

"Lại đây, nghe lời mẹ, mẹ sẽ nói cho con cần làm gì..."

......

Hình ảnh hồi tưởng kết thúc, Phong Bất Giác định thần lại, hắn đang đứng trước mặt Candice.

"Andrew, tại sao con lại ra thế này?" Candice nhìn Phong Bất Giác hỏi: "Chờ đã... Ngươi... Không lẽ ngươi là Arthur?"

Phong Bất Giác nghe được câu này lập tức hiểu rất nhiều chuyện, "Không, là con, Andrew." Phong Bất Giác bắt chước cách nói chuyện của Andrew.

Candice nhìn hắn thật sâu, "Con sao vậy? Arthur đã làm gì con rồi?"

"Việc trao đổi linh hồn thất bại." Phong Bất Giác vừa nói vừa lấy ra cuốn "Thuật Giả Kim Cao Cấp" và lật sang chương 2. Vào lúc này, nội dung của chương này không còn mơ hồ nữa. Hệ thống đã dịch nó rồi, và chương thứ hai ghi lại một ví dụ hoàn chỉnh về nghệ thuật luyện kim.
"Thất bại... Là sao... Arthur đang ở đâu?" Candice hỏi.

"Con đã gϊếŧ hắn rồi, hắn cũng biến con thành bộ dạng này." Đôi mắt của Phong Bất Giác vẫn nhìn vào cuốn sách, khi trả lời xong câu này, hắn cúi xuống và tiện tay sờ vào một vết ố của chất lỏng không rõ gần đó, bắt đầu vẽ pháp trận.

"Con đang làm gì vậy?" Candice nghi ngờ hỏi khi nhìn vào hành vi kỳ lạ của con trai mình.

"Con đang cứu mẹ." Phong Bất Giác trả lời, "Dùng pháp trận này có thể biến người tổng hợp trở lại thành người thường."

"Có... Có phải không..." Candice nói tiếp.

"Arthur đã chết. Mẹ không cần phải ở đây nữa. Chúng ta có thể trở lại cuộc sống ban đầu." Phong Bất Giác lại nói.

"Đúng... Đúng vậy... Hahaha..." Candice không nhịn được cười thành tiếng: "Arthur chết rồi, Andrew, con thật xứng làm con ngoan của mẹ ... Con thật sự đã gϊếŧ con quỷ tộc Hình kia rồi, hahaha ..." Bà ta mừng khôn xiết, "Cuối cùng thì cũng có thể rời khỏi đây..."
Phong Bất Giác nhanh chóng vẽ xong pháp trận, chuyển Candice từ trên tường tới bày ở giữa trận, sau đó lần lượt đem sáu món vật phẩm trong túi áo của mình, để xung quanh bà ta.

Candice nóng lòng nói: "Nhanh, Andrew, nhanh chóng bắt đầu trận pháp."

"Mẹ đừng vội." Phong Bất Giác ngữ khí quái đản nói: "Mẹ cứ như thể không thể chờ được nữa, mẹ biết sức mạnh của con ư?"

"Con... Con nói gì..." Candice thần sắc đột nhiên thay đổi, bất quá bà ta lập tức tiến hành che dấu, làm ra vẻ làm dạng mà hỏi thăm: "An... Andrew, con nói gì, mẹ nghe không hiểu..."

"Vừa rồi, ta đã nhận ra một điều... Cuối cùng thì ta cũng đã hiểu cụm từ 'đứa em trai ngốc' của Arthur có ý gì." Phong Bất Giác chế nhạo: "Thật ra, ta cũng không phải con của ngươi."