Một tuần này Tử Doanh không có nhiều lịch trình nên cô tương đối rãnh. Chỉ trong ngày hôm đó, Tử Doanh đã phác thảo ra một kịch bản hoàn hảo để đưa Hàn Diệp vào tròng. Ba năm ở bên nhau, chắc chắn không thể nào không có phản ứng được.
Mà ở lại đây, rãnh rỗi đọc ít tiểu thuyết làm Tử Doanh cảm thấy mình giống như mấy nhân vật trong tiểu thuyết tổng tài, không khác một ly. Nếu là vậy thì lại càng đơn giản hơn nhiều, vì tổng tài như này khá dễ bẫy.
Một tuần này Tử Doanh làm gì? Ngày đầu tiên, cô ngoan ngoãn ở yên trong biệt thự, chờ tới lúc hắn sắp về thì tự xuống bếp nấu ăn. Cô biết hắn thích ăn gì, chăm chỉ cả buổi làm gần hết, còn cố ý để ngón tay bị đứt vài đường. Lúc Hàn Diệp quay về, vừa hay chính là lúc cô đang bận rộn dưới bếp, tay hết việc này đến việc kia. Dì giúp việc thấy thế thì cười nói với hắn: “Lý tiểu thư nói hôm nay muốn nấu ăn cho ngài. Cô ấy đã bận rộn cả buổi chiều.”
“Dì lấy băng cá nhân làm gì vậy?” Hàn Diệp nhìn mấy miếng băng cá nhân trong tay dì ấy, hỏi.
“Dạ Lý tiểu thư bị đứt tay. Tội nghiệp, chắc lâu rồi cô ấy không vào bếp nên hơi vụng về.” Dì ấy nói rồi cầm băng lại phía cô. Cô vờ như không thấy, mỉm cười nhờ dì ấy dán giúp mình. Đương dán giở thì cô nhìn sang bên này, thấy Hàn Diệp đứng đơ như phỗng thì chạy lại, mặc kệ miếng băng còn chưa dán xong: “Anh về rồi à? Sao lại về sớm vậy?”
“Dán cho xong đã.” Hắn để cặp xuống bàn, dán nốt miếng băng cho cô. Cô cười hì hì, bảo: “Anh lên tắm rửa đi, chờ một chút, sắp xong rồi.”
Hắn ậm ờ rồi làm theo. Tới tận lúc ngồi trên bàn, nhìn bàn đồ ăn đầy ắp những thứ mình thích, trong lòng hắn có chút dao động.
“Sao không ăn đi? Không hợp khẩu vị anh à?”
“Sao nay em lại tự nấu? Còn để bị thương nữa.” Hắn hỏi.
“Tự nhiên muốn có gì đó ý nghĩa một chút thôi. Mà... chắc sau này anh sẽ thường được ăn nhiều món tự nấu thôi. Tôi nghe nói tiểu thư Linh Vân rất giỏi nấu ăn.”
Hàn Diệp trầm mặc không nói nữa. Tối đêm đó, hai người cũng không ngủ chung.
- -------
Sang ngày thứ hai, Tử Doanh ở nhà trồng hoa. Khoảng sân trước biệt thự khá rộng nhưng cây cối lại không xanh tốt cho lắm. Cô chọn một khoảng sân, lại đặt mua nhiều loại hoa khác nhau. Cô chọn những cây đã khá lớn, trồng thêm một thời gian ngắn là có hoa. Cô còn đặc biệt chọn một khu vực mà từ cửa sổ phòng Hàn Diệp nhìn xuống có thể thấy được để trồng một giàn hoa tử đằng.
“Cái này tương đối khó đây, phải làm cho nó mau lớn chút mới được.” Tử Doanh nhân lúc không có ai, phẩy tay một cái, giàn cây liền lớn lên trông thấy. Mặc dù cái này nếu bị hỏi thì tương đối khó giải thích, nhưng Hàn Diệp sẽ chẳng quan tâm đâu.
Lúc hắn về, trời ngả hoàng hôn, cô còn đang bận tưới cho mấy cây hoa tử đinh hương trồng dọc lối vào biệt thự. Lúc nãy cô đã nấu ăn xong rồi, bây giờ đang mặc một chiếc váy trắng tưới hoa. Ánh hoàng hôn hắt lên con đường lát sỏi, hắt lên hai người tạo thành hai vệt bóng đổ dài.
“Em làm gì vậy?”
“À, tôi đang tưới hoa. Tôi cảm thấy sân vườn hơi trống nên trồng nhiều hoa một chút cho đẹp.” Cô vén tóc bên tai lên, lại nói thêm: “Tôi nghe nói tiểu thư Linh Vân rất thích hoa... tôi hy vọng cô ấy sẽ thấy thích... Coi như...”
“Em... Thôi... vào nhà nghỉ đi.” Hàn Diệp có thể lờ mờ đoán được cô muốn nói gì. Coi như cô “trả” một chút vì thời gian qua đã chiếm vị trí của cô ấy sao?
- --------
Sang ngày thứ ba, cô tự làm bữa trưa và đem tới công ty cho Hàn Diệp. Cô là nhân viên dưới trướng công ty nên việc cô tới đó rất bình thường, tìm gặp tổng giám đốc để sắp xếp lịch trình cũng không có gì kì lạ. Lúc hắn thấy cô vào giờ nghỉ trưa đã rất ngạc nhiên.
“Em tới đây làm gì?”
“Tới đem đồ ăn trưa cho anh. Ăn ngoài nhiều không tốt.”
“Em đang muốn làm gì vậy?” Hắn đột ngột hỏi. Tử Doanh dừng động tác mở hộp thức ăn lại, cười nhẹ: “Không được sao?”
“Không phải... chỉ là... anh chỉ hỏi vậy thôi.”
“Đúng là tôi còn có một mục đích khác. Anh lại đây ăn đi.” Cô nửa thật nửa giả nói.
“Mục đích gì?”
“Tôi muốn xin tạm nghỉ một thời gian, khoảng một hoặc hai tháng gì đó. Để đi du lịch.”
“Tại sao?” Hắn hỏi.
“Gần đây tôi đã làm việc rất nhiều nên muốn đi đâu đó nghỉ ngơi thư giãn đầu óc thôi. Mong rằng trong thời gian đó công ty sẽ không nhận thêm dự án nào cho tôi nữa. Hơn nữa... tôi cũng không muốn thấy...”
Không gian lâm vào im lặng. Hàn Diệp không nói gì, chỉ nghiêm túc ăn. Mất một lúc sau hắn mới hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Tôi không nghĩ mình có nghĩa vụ phải báo cáo chuyện đó với anh đâu.”
“Không phải báo cáo... tôi chỉ... muốn quan tâm một chút thôi...”
Lần này tới lượt Tử Doanh im lặng, cô nhỏ giọng nói: “Anh đừng tuỳ tiện quan tâm người khác như vậy. Sẽ có tới hai người đau lòng.”