Tuấn Lâm phủ chiếc áo ngoài của mình lên vai cô, ân cần hỏi: “Chị có sao không?”
Cảnh tượng thân mật này lọt vào mắt Hàn Diệp, làm hắn cứng đơ cả người. Mặc cho Linh Vân cũng bị dính chút rượu, còn đang chờ hắn tới giúp mình thì hắn vẫn đơ ra đó, chẳng muốn quan tâm. Một cảm xúc kì lạ dâng lên trong lòng làm hắn bực dọc. Sao cô và hắn ta lại thân mật như vậy? Sao người giúp cô không phải là hắn mà là cậu? Hai người có quan hệ gì? Bao lâu rồi? Sao cô không nói cho hắn biết?
“Tổng giám đốc Tống tới thật đúng lúc. Nếu vị tiểu thư đây đã là vị hôn thê của ngài thì ngài nên quản cô ấy một chút. Đừng để chó cảnh nhà nuôi làm người khác bị thương.” Tuấn Lâm không nể nang chút nào mà nói thẳng mặt. Linh Vân giật nảy mình: “Cậu gọi ai là chó cảnh?”
“Là cô đó, đồ thần kinh.” Tử Doanh cũng không ngần ngại đáp lại.
“Cô ấy không phải hôn thê của tôi.” Hàn Diệp khẳng định chắc nịch, trong giọng nói không giấu đi vẻ tức giận. “Chúng tôi chỉ là bạn cũ, đã chia tay từ ba năm trước.”
“Vậy sao? Vậy sao tôi lại nghe nói, anh đã đón cô ấy ở sân bay? Còn ở chung nhà?” Tuấn Lâm hỏi lại. “Hay là tống giám đốc Tống thấy người gặp nạn nên muốn phủi bỏ trách nhiệm?”
“Tôi và anh ấy đang...!” Linh Vân nhận ra tình hình không ổn, cứ thế này thì “chỗ dựa” của cô ta sẽ không còn mất. Cô ta còn chưa nhận được vai diễn nào, cũng chưa tìm được thế lực nào cho mình. Nếu Hàn Diệp cứ thế này cắt đứt quan hệ với cô ta, rồi lại thêm chuyện hôm nay, người ta sẽ coi cô ta như con chó thật.
Nhưng không để cô ta kịp nói thêm gì, Hàn Diệp đã cắt ngang: “Tôi nói tôi và cô ta không có quan hệ tình cảm, tất cả chỉ vì tình nghĩa cũ với cha mẹ cô ấy mà thôi. Hơn nữa...” Hàn Diệp xoay sang nhìn cô, giống như chỉ muốn giải thích với mình cô: “Cô ấy đã dọn khỏi nhà tôi từ sớm rồi.”
“Anh Hàn Diệp!” Linh Vân kêu lên, rồi ngã khụy xuống sàn khóc lóc tức tưởi. Nhưng Hàn Diệp chẳng quan tâm mấy, cảm giác chán ghét đến tận xương tùy khi nhìn thấy cô nấp trong vòng tay người khác làm hắn khó chịu. Mà không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác bây giờ hắn cách cô rất xa.
Cô bây giờ, trong hình ảnh đó đứng trước mặt hắn, có giống với cô của mấy tháng trước không? Là trước đây hắn bắt ép cô ăn mặc theo cách mình không thích để trở thành một phiên bản thế thân hoàn hảo của Linh Vân sao? Vậy cô có ghét hắn không?
Bây giờ hắn mới nhận ra, Tử Doanh có vai trò quan trọng như thế nào trong đời hắn.
“Nếu vậy thì tiểu thư Linh Vân phải tự lo liệu việc đền trang phục cũng như xin lỗi tôi rồi. Tôi sẽ chờ một lời xin lỗi công khai chân thành sau vậy.” Cơ thể cảm giác hơi rít rít làm cô khó chịu, tỏ ý muốn ra về. Tuấn Lâm liền theo sau.
Hàn Diệp cũng không nán lại thêm, hắn ta chỉ nhìn Linh Vân một cái rồi bảo: “Tôi đã nói là đừng kiếm chuyện.” Lúc “đuổi” cô ta ra khỏi nhà, hắn đã nói trước là sẽ giúp cô ta ở những bước đầu, nhưng hai người không thể như trước và mong cô ta hiểu, đừng gây rắc rối. Nhưng có vẻ cô ta không muốn hiểu.
Lúc hắn xuống tới hầm xe thì Tử Doanh đang đứng chờ ở một góc. Hắn đi lên kéo tay cô: “Để anh đưa em về.”
“Tổng giám đốc Tống, không cần đâu. Như vầy để người khác nhìn thấy sẽ không hay.” Cô vội rụt tay ra, ánh mắt né tránh.
“Vậy em đi cùng tên kia thì hay sao?” Hàn Diệp có vẻ vô cùng tức giận, Tử Doanh “Có vấn đề gì không ổn sao? Chúng tôi trai chưa vợ gái chưa chồng, dù có đi chung với nhau cũng không phải việc gì trái luân thường đạo lí. Trong công ty cũng đâu có cấm nghệ sĩ yêu đương?”
“Vậy nên em với cậu ta đang quen nhau à?”
“Có liên quan gì tới tổng giám đốc sao?”
“Sao lại không? Em là...” Hàn Diệp nói tới dây thì sững lại, chợt nhớ ra vừa mới tháng trước, chính miệng hắn đã yêu cầu chấm dứt với cô. Giờ thì nói là gì? Cấp trên và cấp dưới? Cấp trên có quyền can thiệp vào chuyện yêu đương của cấp dưới sao? Không có!
“Lúc trước tôi đã nói rõ, sau ngày hôm đó thì ta không liên quan gì với nhau nữa. Không danh phận, không địa vị, không có quyền can thiệp, tổng giám đốc cảm thấy thế nào?” Tử Doanh hỏi lại. Lúc này, xe của Tuấn Lâm cũng đã tới. Cô bước lên xe rồi quay lại nói: “Nhưng không như anh nghĩ đâu, tôi và cậu ấy trong sạch.”
Chiếc xe lao đi để lại Hàn Diệp ngẩn ngơ nhìn theo. Không danh phận, không địa vị, không có quyền can thiệp... đó chẳng phải là những điều mà trước kia, khi cô làm tình nhân của hắn, phải chịu sao? Phải chăng vì thế nên lần đó cô mới nói... không dám?
“Là anh có lỗi với em, anh nhất định sẽ bù lại cho em.”