“Tôi biết chắc em cũng là thuận theo ý cha mẹ mà gả đi chứ chẳng quen biết gì tôi. Thôi thì cũng không cãi được lời trưởng bối, tôi và em cứ giữ trọn cái đạo vợ chồng là được. Còn về chuyện khác, đừng nên cưỡng ép mà làm khổ nhau.” Cậu vẫn giữ nguyên cái gương mặt lạnh tanh để nói. Mặc cho mợ đứng đơ như phỗng, cậu lại giường ngồi, vỗ vỗ lên giường: “Em cứ lại đây mà nằm. Dẫu sao cũng là vợ chồng, nằm chung giường cũng là lẽ thường tình.”
Nhưng ý cậu cũng chỉ là nằm cùng giường mà thôi. Đêm đó, dẫu cho mợ chỉ mặc mỗi cái áo yếm nằm bên cạnh thì cậu vẫn cứ ngủ yên như bình thường. Ngọc Diệp âm thầm thở dài một tiếng. Coi bộ mọi thứ cũng không dễ dàng như mợ tưởng.
Giờ phải làm sao đây? Nếu không làm cậu thương mợ thiệt lòng thì có gả cho cậu rồi cũng bằng không, vì đã làm được chuyện cần làm đâu?
Nhưng nghĩ một đêm rồi cũng thông, mợ thấy cứ từ từ tiếp cận cũng được. Mợ với cậu hãy còn lạ quá, nhiều khi còn chưa biết rõ về nhau nữa nói chi là thích với chả thương. Thế là hôm sau mợ dậy sớm, tranh phần con Lành hầu hạ cậu rửa mặt với thay áo. Cậu nhìn mợ rồi bảo: “Em không cần làm vậy. Dù sao thì em cũng là lá ngọc cành vàng của cụ Lý. Cụ mà biết vầy, cụ xót con.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt 2. Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác) 3. Em Thấy Núi Xanh 4. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em =====================================
“Dạ cậu, nhưng xuất giá tòng phu. Em gả cho cậu rồi thì em phải hầu cậu nó mới đúng phận.” Mợ nhẹ nhàng đáp. Cậu chỉ cười cười rồi nói: “Nhà họ Trương mang sính lễ rước em về làm mợ cả, chứ có phải bỏ tiền mua em về làm con hầu đâu. Thôi, cứ để đấy cho gia nhân nó làm. Em làm cũng có quen đâu?”
Cậu thì cậu nghĩ vậy, chứ bà thì không. Bà bá Trương được người trong thôn đồn đãi là cực kì khó tính và nghiêm khắc, con hầu thằng gia nhân nào mà làm phật ý bà thì bà đuổi luôn, không thì nó cũng phải ở nhà sau chứ chẳng đuược lên trên hầu nữa. Duy chỉ có con Lành là được bà thương, hầu bà bao lâu cũng không bị quở trách gì.
“Mợ chịu dậy rồi đó à? Tôi còn tưởng tôi phải vào tận buồng mà quỳ mà lạy thì mợ mới chịu dậy chứ?” Bà ngồi ở bàn nước, phe phẩy cây quạt tay.
“Dạ con xin lỗi mẹ. Con thấy trời còn sớm, tưởng cha mẹ chưa dậy.” Mợ đáp. Bà xếp quạt lại gõ lên bàn cái “cạch” rõ to rồi kêu: “Ơ hay? Sớm là sớm thế nào? Cô có nhìn ngoài trời chưa? Chúng gia nhân với con Lành nó dậy từ sớm rồi kia kìa.”
“Dạ con xin lỗi mẹ, con...” Mợ lúng túng ra mặt, đôi mắt hơi ứ nước ngước nhìn xung quanh. Đối tượng mà mợ nhắm đến chính là ông - người đang ngồi bên cạnh. Ông thở dài rồi bảo: “Thôi! Con nó mới về, nó chưa biết thì từ từ mà dạy. Tôi thấy giờ cũng còn sớm chứ có muộn đâu mà bà làm quá lên.”
“Ông nói tôi làm quá hả? Tôi làm gì mà làm quá? Giờ tôi rước nó về làm bà làm mẹ tôi hay gì mà tôi không được dạy?” Bà lại oang oang lên. Ngọc Diệp âm thầm nhẫn nhịn, hai bàn tay vò vò vào nhau. Tức chết mợ mất, gặp phải cái loại gì thế này không biết? Mợ vẫn biết có tồn tại cái chuyện gọi là mẹ chồng nàng dâu, mà có ngờ đâu mới chuyển tới một ngày đã gặp ngay cái trường hợp này.
Hay là xử bà ta luôn nhỉ? Nhưng mà bà vẫn là mẹ cậu, làm thế thì có chút không hay. Thôi thì nhịn một chút vậy.
“Dạ bà! Dạ ông!” Tự nhiên con Lành hớt ha hớt hải chạy ra từ buồng cậu mợ, trên tay là một lớp vải trắng tinh sạch sẽ. Nhìn thấy nó, mặt bà liền biến sắc luôn. Bà đập bàn kêu lên: “Ối trời đất ơi! Sao... Sao mà..! Tức chết cái thân già này!”
Bà thì cứ kêu trời, mợ thì thì trong lòng âm thầm trả lời mấy tiếng. Bà kêu trời? Nhưng mợ chính là con gái của trời. Còn cái tấm vải kia, nó là loại vải mà mấy bà già thường lót dưới giường để kiểm tra xem con dâu mới về có còn trinh bạch hay không. Nếu là thân xử nữ, vậy trên tấm vải ít nhiều sẽ dính lại vết máu. Tất nhiên vẫn có nhiều trường hợp dù còn trinh bạch cũng không có, nhưng đó không phải trường hợp của mợ.
“Cái đó là do con, tối qua bọn con không có làm gì thì sao mà có máu?” Cậu cũng ở đằng sau đi ra, nhìn qua miếng vải là cậu biết ngay. “Vợ con mới về, sớm ra còn phải hầu trà cha mẹ. Ấy là chưa kể bọn con còn chưa quen biết gì nhiều, việc kia không vội, cứ gượm đã.”
Bà ngưng kêu la, âm thầm liếc cậu một cái. Cậu nhìn gương mặt đầy vẻ tủi thân của mợ cũng xiêu lòng, lúc ăn cơm còn gắp cho mợ một ít đồ ăn. Tới lúc ra ngoài thì cậu dặn: “Tính mẹ khó, em cũng đừng quá để bụng. Có việc chi uất ức thì tối về nói lại với tôi, tôi coi giúp em được gì thì giúp. Nhưng chớ có mà chọc giận mẹ, khó xử. Muốn quen nhà quen cửa thì bảo gia nhân nó dẫn đi, mà nên né con Lành ra vì nó chỉ chuyên hầu mẹ. Thế nhé, giờ tôi phải qua làng bên gặp bạn.”