Mọi chuyện không ngoài dự đoán của nàng, quân sĩ bị trúng độc lên đến một phần năm. Bản thân hoàng thái tử do không cẩn thận cũng bị trúng độc. Tình hình này nguy hiểm hơn rất nhiều so với trong nguyên tác.
Sienna nhìn người đang nằm trên giường, cả người nóng ran, hơi thở nặng nhọc. Tuy tình huống khó khăn là thế nhưng hắn vẫn gắng gượng nở nụ cười dịu dàng, xoa tóc nàng: “Ngoan, nàng đừng lo lắng, ta không sao đâu mà. Đã muộn rồi, nàng đi nghỉ đi, có được không? Đừng làm khổ mình như vậy, ta rất xót.”
Gương mặt điển trai cùng giọng nói nhu hòa, một phút bất chợt nào đó đã làm Sienna dao động mãnh liệt. Nước mắt nàng trào khỏi hốc, không phải diễn mà là thật lòng thật dạ khóc vì lo lắng. Tại sao lại như vậy? Sao hắn lại tốt với nàng như vậy? Tại sao nàng lại thấy sống mũi cay xè dù cho nàng chỉ đang… chỉ đang…
“Đừng khóc, đừng khóc nữa mà.” Henry vội lau nước mắt cho nàng, nhưng chỉ được một cái chạm tay vào má thì cơ thể đã quá mệt. Dường như hắn đã gắng gượng rất nhiều để an ủi nàng rồi. Sienna bật khóc ôm lấy cánh tay hắn, giọng nghẹn ngào: “Ngài đừng lo, em sẽ tìm cách. Sẽ nhanh thôi mà.”
------
Nàng vốn muốn chờ hai ba ngày nữa, nhưng lại không chịu nổi, ngay tối ngày hôm sau đã đến bên giường hắn, nhẹ nhàng nói: “Em đã tìm ra cách rồi.”
Không đợi hắn trả lời, nàng đã để người trong phòng ra ngoài hết, một mình vắt khăn ướt đặt lên trán hắn, thủ thỉ: “Sách cổ có ghi có một loại cỏ nằm sâu trong sơn cốc phía Nam, nơi có một nữ phù thủy già coi giữ. Nhưng từ đây tới phía Nam xa xôi đó lại mất rất nhiều thời gian, tuy em đã có cử người tới đó nhưng khả năng rất thấp sẽ xin được cỏ về kịp lúc. Em thật sự rất lo lắng…”
“Không sao… ta sẽ cố gắng trụ vững… tới đó…” Henry tuy mệt mỏi, nhưng nhìn thấy tia hy vọng cũng làm hắn phấn chấn hơn đôi chút. Sienna lắc đầu bảo: “Ngài trúng độc nhiều hơn các binh sĩ khác, lại vì ngài có một chút ma lực nên độc càng phát tác nhanh hơn. Sẽ không kịp mất.”
Nàng lấy cái khăn trên trán hắn xuống, thay bằng một cái khăn khác. Vừa nhúng khăn vào thao nước ấm, nàng vừa bảo: “Thật ra… còn một cách khác… Mặc dù có đôi chút hy sinh…”
“Cách gì…?” Henry muốn hỏi, rồi lại thấy nàng chậm rãi đưa tay cởi áo sơ mi của mình ra. Bàn tay thon nhỏ cầm theo khăn ướt vẽ vài đường lên cơ thể hắn, làm hắn dù đang bệnh cũng khó mà không có phản ứng. “Nàng làm gì vậy…?”
“Em muốn giúp ngài…” Sienna vẫn tiếp tục, thậm chí còn có chút quá phận khi đi dần xuống dưới. Henry lúng túng cố gắng giữ tay nàng lại: “Việc… vệ sinh có thể để cho nam hầu…”
“Không phải đâu.” Nàng lắc đầu, lại dẹp cái khăn kia qua một bên. “Cách thứ hai sẽ giúp rất nhiều cho ngài. Chính là lấy sức mạnh của một phù thủy truyền qua cho ngài…” Sienna đột ngột leo hắn lên giường, quỳ bên cạnh hoàng thái tử, kéo hẳn áo hắn xuống.
“Em… ý em nói truyền là… sao?” Dự cảm có việc sắp sửa xảy đến, Henry càng lúng túng hơn, tưởng như chất độc trong người còn không làm hắn “sợ” bằng việc sắp sửa xảy đến. Không phải hắn không muốn, hắn rất muốn là đằng khác! Nhưng hắn muốn mình cho nàng những thứ tuyệt vời nhất trước khi có được nàng, cũng như… muốn mình là người chủ động.
“Là… việc nam nữ…” Sienna đỏ mặt bảo. Lúc này, như nhận ra việc cởi quần áo của một thanh niên cường tráng đối với một thiếu nữ như nàng là một việc khó khăn, nàng quyết định dùng đến phép thuật. Búng tay một cái, quần áo của hắn đã không cánh mà bay.
Không khí lúc này càng xấu hổ hơn vì nơi nào đó đã có phản ứng. Henry xấu hổ tột cùng, cảm giác như mình bị nàng “khi dễ”, mím môi bảo: “Không được...”
“Nhưng nó là cách duy nhất lúc này. Ngài chê em sao?” Sienna né mắt, không nhìn tới chỗ kia nữa. Tính chung thì đây đã là lần thứ ba nàng song tu cùng hắn, nhưng lại là lần đầu tiên trực tiếp chủ động, nhìn rõ vật kia. Lớn ghê… đúng là thiết lập nam chính… Không biết vị ở trển có được như vầy không ta…
“Không phải… ta chỉ sợ nàng… thiệt thòi.”
“Em… em không sợ…” Sienna nhắm mắt cúi người hôn lên môi hắn. Mặc dù rất ngại ngùng, nhưng nàng phải tự kéo áo váy của mình ra, cho tới khi cả người chỉ còn lớp vải mỏng che lại núi đồi bên trên. Henry tuy miệng từ chối, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn dõi theo bóng lưng mảnh mai ấy, âm thầm nuốt nước bọt, chỗ kia cũng phản ứng “gay gắt” hơn.
Nóng quá! Muốn quá!
Nhưng hắn lại lực bất tòng tâm, hoàn toàn không có sức!
Hắn chỉ có thể nhìn Sienna chậm chạp leo lên người mình, dang hai chân trên eo hắn. Từ góc nhìn này, hắn chỉ có thể thấy mọi thứ lờ mờ, nhưng như vậy lại càng kích thích. Không biết cô lấy ở đâu ra một lọ thuốc, ngại ngùng bảo: “Em nghe nói… cái này sẽ… đỡ đau…”
“Là thuốc… à…” Henry thầm hiểu, sau đó nhìn nàng đổ chất lỏng hơi sệt ra tay, mím môi ngại ngùng giúp hắn bôi lên chỗ không thể nói. Càng bôi, vật kia càng như lớn hơn làm nàng càng thêm lúng túng.
“Lại đây… hôn ta…” Henry bảo. Sienna dựa vào trí nhớ của mình ở hai lần trước, vụng về chỉnh lại vị trí rồi ngồi xuống. Dù cho có dùng cách gì đi nữa thì cơ thể vẫn vô cùng đau. Lông mày Henry hơi chau lại, nhưng phần hơn là vẻ thỏa mãn.
Nàng bị đau chỉ có thể nằm gục trên người hắn, thì thầm: “Như vậy… em sẽ không còn ma lực…”
Câu nói của nàng như làm Henry tỉnh lại, nhưng đã muộn. Nàng chỉ cười nhẹ: “Ngài sẽ bảo vệ em chứ?”
“Ta nhất định sẽ yêu thương nàng cả đời!”
Một đêm triền miên kéo dài. Chủ động bị động lại đổi vai, ngay cả sức lực cũng dường như được chuyển giao cho nhau… Tới sáng hôm sau, người nằm trên giường được chăm sóc lại trở thành quý cô yêu kiều với mái tóc đen dài và cơ thể ngập vết ám muội.