Ngay tối hôm đó, Thiên đế mở tiệc chiêu đãi. Thư mời rầm rộ chuyển đến chỗ các vị thần tiên, gây nên nỗi bất bình sâu rộng. Tử Doanh ngồi trước gương, trên người mặc y phục màu hồng rực rỡ, tay cầm cây trâm hình phượng hoàng thất vĩ. Phượng hoàng thất vĩ vốn chỉ có công chúa dòng chính thất mới được sử dụng, riêng nàng lại là trường hợp đặc biệt. Nhưng nào ai biết, nàng vốn chẳng hài lòng.
“Nó vốn nên là cửu vĩ, rồi ta sẽ lại cho nó thành cửu vĩ.”
Bữa tiệc diễn ra trong sự vui vẻ của Thiên đế, ai cũng nhìn thấy rõ ràng hắn đang vui như thế nào. Song, chúng thần tiên bên dưới lại chẳng ai vui vẻ. Hàn Diệp ngồi ở một vị trí đặc biệt gần ngay nàng, từ đầu tới cuối vẫn luôn bình tĩnh, mặt không đổi sắc.
“Thế bây giờ, công chúa của trẫm muốn gì nào?” Thiên đế đã ngà ngà say, hắn vừa uống rượu vừa nói. Tử Doanh từ đầu không tập trung, vẫn luôn suy nghĩ gì đó. Bị gọi bất ngờ, nàng giật mình rồi ngượng ngùng: “Con không xin gì cả, chỉ xin Hàn Diệp thần quân giữ đúng lời hứa, lấy con làm thê tử.”
“Hàn Diệp thần quân? Ý ngươi thế nào? Doanh nhi đã hoàn thành nhiệm vụ ngươi đưa ra rồi kia mà?”
“Việc đó vẫn là nên tính sau.” Hàn Diệp bình tĩnh đáp, nhưng vành tai hắn đã phiếm hồng. “Việc trước mắt mà Thiên đế nên lo là việc ở Thanh Khâu và vực Tử Thần.”
Nhắc tới hai việc đó, chúng thần tiên lập tức lao xao. Nhiều người bạo dạn đưa ra ý kiến ngay giữa tiệc làm Thiên đế cụt hứng hẳn. Tử Doanh lên tiếng hỏi: “Thanh Khâu? Con nghe nói trước khi con ra đời, phụ hoàng đã dẫn quân đi chinh phạt Thanh Khâu rồi kia mà?”
“À… trẫm…”
Nhắc lại sự việc đó, chúng thần tiên lại im lặng. Lần đó Thiên đế dẫn quân đi, không nói không rằng, mua chuộc nội gián, hạ độc thủ,… làm ra biết bao chuyện bỉ ổi chỉ để xóa bỏ Thanh Khâu và Đế quân. Nhiều người trong lòng vẫn còn âm ỉ, nhưng bản chất chung vẫn là không quan tâm nên họ không quản. Nhưng nay việc đã ra thế này, họ cũng không muốn “phục tùng” Thiên đế nữa.
Tử Doanh hỏi thêm mấy câu nữa, đơn thuần như tò mò vì sao lại chinh phạt, vì sao bây giờ lại phản lại. Tất cả đều làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng chúng tiên. Thiên đế hoang mang, sắc mặt khó coi, ra lệnh tàn tiệc sớm.
Tử Doanh hài lòng rời khỏi Thiên điện, khóe môi xinh đẹp nhếch lên. Lúc này, trước mặt nàng, một người phụ nữ xuất hiện.
“Hân hạnh gặp mặt, Mạc Thủy thần quân.”
Mạc Thủy thần quân, người phụ nữ điềm tĩnh lạnh nhạt nhưng thực chất rất mưu mẹo sắc sảo, là một quân sư tuyệt vời nếu chiêu mộ được nàng.
“Tham kiến công chúa điện hạ, à không… hay ta nên gọi người là… đế cơ?” Mạc Thủy thần quân vô cùng nghiêm túc hỏi. Tử Doanh nhoẻn miệng cười: “Đúng là không có gì có thể qua mắt được người.”
Mạc Thủy thần quân bật cười thành tiếng: “Không ngờ Đế quân cũng thật khá, bảo vệ được cốt nhục của mình tốt như thế, đến mức lão già kia nuôi nấng yêu thương con gái của kẻ thù cũng không chút nghi ngờ.”
“Thần quân quá lời, ta có được hôm nay âu cũng nhờ may mắn.”
Mạc Thủy thần quân nghiêm túc lại nhìn nàng: “Thời gian qua ngươi che giấu rất tốt, ngay cả ta cũng không nhận ra điểm bất thường. Nhưng vì sao bây giờ lại không che giấu nữa?”
“Nếu ta còn tiếp tục che giấu, sẽ thu hút được thần quân sao?”
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Ba ngày liên tục sau đó, Tử Doanh ở yên trong Tử Đằng điện. Thiên đế tới hỏi, nàng chỉ cho người trả lời qua loa rằng bản thân đang đau lòng vì Hàn Diệp, hắn cũng còn bận lo việc ở vực Tử Thần nên không quá để tâm. Tử Doanh ở trong đó tu luyện mấy ngày, cuối cùng cũng thành công trở thành thần.
“Tiếc thật. Chỉ cần song tu thêm một lần nữa là có thể trở thành Thượng thần rồi.” Nàng lẩm bẩm. Nhưng không sao, một vị thần cấp trung là đủ rồi.
“Doanh nhi, con lại định đi đâu sao?” Tử Y lo lắng hỏi. “Ngoài kia bây giờ đang rất loạn, con ra ngoài nguy hiểm lắm.”
“Không sao đâu mẹ. Con chỉ về nhà thôi.”
Nhà mà nàng nói, chính là Thanh Khâu. Thanh Khâu giống như một hòn đảo trôi nổi giữa chốn mây trời, quanh năm hoa nở chim muông ca hát. Tuy nhiên, sau trận đại sát của Thiên đế, hoa héo cỏ tàn, khắp nơi chỉ còn lại những bức tường đổ vỡ. Vốn Thiên đế cũng muốn chiếm luôn chỗ này, nhưng lại có một thế lực nào đó ngăn cản khiến hắn không làm gì được. Nơi thơ mộng này cũng vì thế mà thành đảo hoang.
Tử Doanh đứng giữa vùng đất trơ trọi, nơi bức tường đổ vỡ còn vương lại tấm bảng đề “Bách Xuân Cung”.
“Phụ thân… cung điện người cất công chuẩn bị cho con…”
“Quả nhiên, nàng là đế cơ của hồ tộc, nàng công chúa chưa kịp ra đời của tộc Cửu vĩ thiên hồ.” Giọng nam trầm thấp vang lên phía sau. “Có một bí mật của hoàng tộc Hồ ly, rằng người thừa kế mang trong mình huyết thống cao quý sẽ không trải qua thai kì như những thai nhi bình thường. Thông thường, bào thai phải được nuôi dưỡng trong ba năm, với hơn hai năm đầu hoàn toàn không thể nhận ra. Sau ba năm đó, đứa trẻ sinh ra đã có nhận thức. Mà mẫu thân nàng, vị bị giam lỏng ở điện Tử Đằng kia, vốn chính là Đế hậu của Thanh Khâu.”