Thiên Duyên

Chương 47





Mặc dù đã có phân nửa chúng tiên đứng về phe hồ tộc, nhưng số thần tiên còn lại vốn không dễ đối phó, huống chi không ai muốn Thiên giới có một trận gió tanh mưa máu. Họ muốn bức ép Thiên đế nhận những việc mình đã làm ra và thoái vị. Ngoài ra, Tử Doanh còn có một việc cần làm khác.

“Linh hạch của phụ thân vẫn còn tồn tại, vẫn chưa bị Thiên đế luyện hóa xong. Nhưng cũng không cầm cự được bao lâu nữa.” Tử Doanh cùng với Hồ Huân ra ngoài. Hắn cung kính đáp lời: “Nếu thần đoán không nhầm thì cơ thể của Đế quân cùng biết bao sinh linh của Hồ tộc chúng ta đều đang bị Thiên đế giam cầm bên dưới vực Tử Thần.”

“Ừm.” Nàng biết, chỉ cần lấy lại linh hạch của phụ thân, mang nó về cho cơ thể người thì ta có thể hồi sinh Đế quân lừng lẫy một thời, Thanh Khâu sẽ được hồi sinh. Nhưng vấn đề là linh hạch đó ở đâu? Nàng ở cùng Thiên đế bao năm qua, bao nhiêu kho tàng của hắn nàng đều được đi vào nhưng lại tuyệt nhiên không tìm thấy.

Hồ Huân khẽ đưa mắt nhìn cô gái chỉ đứng tới vai mình, thần lực tuy không quá mức mạnh mẽ nhưng lại làm người ta phải lo sợ. Thử hỏi, cô gái vì nghiệp lớn mà ẩn mình biết bao năm qua, chấp nhận mọi lời lẽ không hay chỉ để tiếp cận kẻ thù và chờ thời cơ. Người con gái như vậy, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

“Trước mắt cứ làm thế này…”

-.-.-.-.-.-.-.-.-

Sau khi lo liệu xong xuôi, Tử Doanh quay lại Thiên cung. Trên đường về, nàng bắt gặp Hàn Diệp. Câu hỏi lần trước của hắn lại lởn vởn trong đầu làm mặt nàng đỏ bừng, có chút luống cuống muốn bỏ chạy.

“Nàng đứng lại đó.” Hàn Diệp dường như cũng không còn vẻ lãnh đạm như bình thường. “Gần đây nàng gấp gáp như vậy, không sợ bị phát hiện sao?”

“Tới lúc này rồi còn sợ phát hiện nữa sao?”

“Ta biết hồ tộc rất mạnh, nhưng nàng chỉ vừa mới luyện hóa thành thần, thần lực còn chưa vững. Thiên đế vẫn có khả năng đánh nàng hồn phi phách tán.” Trong lời nói của hắn không giấu được sự lo lắng.

“Cũng không còn cách nào khác, ai bảo ngài cho ta quá ít?” Tử Doanh lại giở giọng trêu đùa. Nàng đang đùa cợt hắn đó, mau mau biến đi như mọi lần đi.

“Nàng trách ta sao? Vậy… có muốn ăn thêm không?” Mặt hắn đỏ lên, nhưng lại bạo dạn hơn lần trước, dám đi lên nắm tay nàng. Tử Doanh sững sờ, phút chốc mặt cũng đỏ lên. “Ngài… ngài nói linh tinh… mong ngài tự trọng.”

Nàng vội giật tay ra nhưng không tài nào giật nổi. Hàn Diệp cau mày: “Rõ ràng là nàng tiếp cận trước. Bây giờ ta đồng ý với nàng, nàng lại chê ta sao?”

“Ta… ta chỉ là… khụ… thần quân, đây không phải lúc thích hợp để nói chuyện này. Ta còn có việc quan trọng hơn.”

“Không phải… thêm một chút thần lực sẽ tốt hơn sao?” Hàn Diệp ngượng ngùng buông tay. Tử Doanh cũng không đi vội. Nàng chần chừ rồi bảo: “Tốt! Chỉ là bây giờ không thích hợp để…” để làm loại chuyện đỏ mặt kia.

“Ừm… vậy nàng dùng cái này đỡ.” Hàn Diệp tiến lên, lấy trong tay áo ra một sợi dây chuyền có mặt đá xanh ngọc. Mặt đá khắc hình một đóa hoa sen, mặc dù nhìn tổng thể thì không được đẹp, nhưng lại rất giàu thần lực.

“Đây là…”

“Là viên đá ngâm dưới hồ mà nàng để ý từ lâu.”

Lúc ở núi Nghĩa Lĩnh, Tử Doanh thường xuyên dừng lại bên hồ và ngắm nghía hòn đá to với chỗ ngọc trai bên dưới. Đơn giản vì hồ ấy rất giàu thần lực, những vật ở trong đó cũng vậy. Hắn vốn muốn tặng nó cho nàng vào hôm tiệc mừng, nhưng nghĩ lại lại thấy tặng riêng như này sẽ tốt hơn.

“Đa tạ ngài.”

“Không cần lời đa tạ đó của nàng. Hành sự cẩn thận, chờ mọi chuyện xong xuôi ta lại tới hỏi nàng.”

Chờ mọi chuyện xong xuôi, nhất định hai người phải phân xử cho rõ ràng

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Hồ tộc ngày càng tiến gần tới Thiên cung, số thần tiên phó mặc làm lơ ngày càng nhiều. Thiên đế lo đến sốt vó. Ngày hôm đó, hồ tộc đã tới sát thiên cung, chỉ còn một số binh lính của Thiên đế chịu chết ra đàm phán. Bản thân hắn ở trong này đi đi lại lại, thầm tính toán xem mình nên làm gì tiếp theo. Nhưng dường như dù có lo lắng thì hắn cũng không sợ mình sẽ chết.

“Doanh nhi? Sao con lại tới đây? Trẫm…” Thấy bóng dáng nữ tử đi vào, Thiên đế không khỏi hoảng hốt rồi chuyển sang mừng rỡ. Nàng đoán rằng, nếu tính mạng bị uy hiếp lúc này thì hắn sẽ lấy thân phận là con gái của Đế hậu của nàng ra để bảo toàn mạng mình.

Nàng vẫn mặc y phục đỏ rực rỡ, nhưng tóc lại chỉ cài một cây trâm bạc đơn chiếc, hoàn toàn khác với dáng vẻ bình thường. Nàng nhẹ nhàng tới bên cạnh Thiên đế, nở nụ cười dịu dàng: “Phụ hoàng nuôi nấng chiều chuộng Doanh nhi biết bao lâu, nay phụ hoàng gặp chuyện phiền lòng, Doanh nhi phải tới san sẻ cùng người chứ.”

Nàng tới bên cạnh hắn, chính điện rộng lớn chỉ có hai người. Đi tới sau lưng, nàng rũ mắt phượng, hàng mi dài che khuất đôi mắt đầy dã tâm. Đoạn, nàng rút cây trâm trên tóc ra, mái tóc dài cứ thế bung xõa, nàng cầm trâm đâm thẳng vào ngực Thiên đế.