Thiên Duyên

Chương 9



Cậu ẵm mợ vô buồng, được một lát thì mợ tỉnh dậy. Mợ với gương mặt tái mét, níu lấy tay áo cậu: “Cậu... em xin lỗi cậu... cậu đi gọi cái Lành cho bà...”

“Thôi! Gọi có con gia nhân thì đứa nào đi mà không được? Nãy tôi có bảo thằng khác đi rồi. Em nằm nghỉ đi, chớ động.” Cậu nhìn mợ với vẻ mặt lo lắng, miệng lại lẩm bẩm: “Ăn uống ngủ nghỉ cũng đủ đầy mà sao lại ngất? Chắc sắp tới gọi thầy kê thêm thuốc bổ. Rõ khổ chưa, thân thể thì yếu nhược mà lại muốn có con, rồi thân nào chịu cho nổi?”

“Cậu nói gì ạ?” Mợ nghe rõ hết, song vẫn cố tình hỏi lại. Cậu lắc đầu, bảo: “Tôi tự hỏi sao thằng gia nhân kia đi lâu quá, bảo nó về gọi thầy mà sao nó đi nãy giờ, cũng chẳng nghe tiếng con Lành.”

“Hay...” Mợ vừa định bảo hay là mình đi xem thử, thế mà lúc này bên ngoài cửa buồng lại có tiếng của bà: “Diệp! Thằng Thành nó có về chưa? Sao con Lành nó còn chưa qua?”

“Dạ mẹ...”



“Con đây. Nãy có tí việc, con bảo thằng gia nhân đi rồi.” Cậu nói vọng ra. “Nó còn chưa về à mẹ?”

“Ơ... sao mày... thế... mày bảo đứa nào đi?” Bà hỏi, rồi liền quýnh quáng đi ra sau. Cậu với mợ vội đi theo, hỏi: “Mẹ đi đâu thế?”

“Nó đi nãy giờ không có vào! Thôi thôi thôi thôi tôi tự đi kiếm, cậu vào mà ôm vợ cậu!” Tự nhiên bà giãy nãy lên, cậu cũng chẳng đi theo nữa. Nhưng mợ xỏ dép đi ở sau lưng, bảo: “Hay mình đi theo coi thử đi cậu. Để mẹ đi một mình như vậy, nguy hiểm lắm. Sẵn cũng coi thử sao lâu quá mà hai đứa nó chưa vào.”

“Nhưng em mới ngất, thôi vào trong mà nằm nghỉ đi. Để tôi đi là được.”

“Để em đi với cậu, mình em nằm trong nhà cũng sợ cậu ạ.”

Sợ bỏ mất chuyện hay, sợ cậu không kịp “bắt quả tang” nên mợ tranh thủ đi ngay. Bà cũng có tuổi rồi, lại thêm đường đất đá gập ghềnh nên bà đi chậm. Bà đi tới gần cửa gian nhà thì cậu với mợ đã theo kịp rồi. Bà vừa mới mở miệng định bảo cậu mợ về đi thì trong lều vọng ra mấy tiếng kêu không thể diễn tả được.

- .-.-.-.-.-.-



Sáng hôm sau, ông về nhà thì cả giận vì chuyện tối hôm qua đang được đám gia nhân bàn tán. Tối qua lúc bà với cậu mợ tới thì hai đứa nó còn trần như nhộng và đang quấn lấy nhau. Bà tới, thằng gia nhân thì hoảng chứ con Lành nó còn đang “mê”, còn chưa có hoàn hồn nữa. Mợ hoảng hồn hét một tiếng làm mấy đứa gia nhân khác cũng chạy tới. Thế là xấu mặt, mặt mũi quăng đi đâu nữa chứ! Cậu cũng giận, phạt hai đứa nó quỳ ngoài sân từ tối qua tới giờ.

Chuyện trai gái giữa con hầu với thằng gia nhân thì chẳng có gì lạ. Chuyện đáng nói ở đây là hai đứa nó còn chưa có làm lễ, chưa có phải vợ chồng chi mà lại làm ra cái chuyện ăn cơm trước kẻng đó, lại còn vào cái lúc mà chủ nhờ việc. Nhà họ Trương vốn nghiêm ngặt lễ tiết, nay lại ra thế, tới cả người ngoài còn biết làm ông cũng hơi...

“Hai chúng bây thương thì nói tao cho làm cái lễ, nhà này bạc đãi tụi bây lắm sao mà làm ra cái loại chuyện đó hả?” Ông đập bàn quát, tức đến mức mặt cũng đỏ phừng cả lên.

“Dạ... dạ ông... con... con không có... con không có thương nó...” Con Lành vội dập đầu kêu. “Tại nó... nó nửa đêm mò vô chỗ con. Oan cho con quá ông ơi!”

“Vậy là nó làm bậy với mày à?” Ông hỏi lại. Bà cũng gật gù: “Phải vậy chứ con Lành nó theo tôi cả ngày, có tư tình với đứa nào đâu. Cái thằng kia có mà mê nó rồi nửa đêm làm bậy, hại cả đời con gái nhà người ta! Ông liệu mà xử sao cho được ấy!”

“Sao con lại không thấy vậy.” Tối qua bắt gặp cảnh kia, tự nhiên cậu cứ thấy là lạ. Ban đầu là bà nằng nặc kêu cậu đi, xong cũng chính bà đi ra tận chỗ kia mà bắt. Vậy nếu tối qua mợ không ngất, cậu cứ nghe lời bà đi ra kia thì có phải... Nghĩ tới đây, tự nhiên cậu thấy gai người. Biết là bà thương con Lành, nhưng không lẽ tới cái mức mà bà muốn nó làm vợ lẽ của cậu khi mợ mới vào nhà có ba tháng. “Con thấy hai đứa nó quấn quýt nhau, đứa nào cũng tình nguyện.”

Ông nhíu mày, cũng chẳng tin bà được mấy phần, vì ông biết thừa bà bênh con Lành dữ lắm.

“Dạ... con không có... con bị hại...” Con Lành cứ dập đầu khóc lóc liên tục. Thằng gia nhân bị nó doạ cũng dập đầu: “Dạ ông con không có! Con không có làm bậy... Tại.. Tại nó dụ dỗ con...”

“Mày kể lại tao nghe, phải thì tao tha cho.” Ông bảo. Nó vội dập đầu thưa: “Dạ ông, bà kêu cậu ra gọi con Lành, mà mợ ngất nên con đi thay. Con ra gọi mãi mà nó không trả lời, thấy cửa không đóng nên con vào đại. Nó... Nó lúc đó không mặc đồ còn ôm con... trong đó còn có mùi gì lạ lắm ông ơi! Ông ơi ông giúp con! Con không có làm bậy! Là nó làm bậy nó đổ thừa con!”

Ông trầm ngâm, hỏi lại: “Mày nói mùi lạ là mùi gì?”

“Dạ con... con cũng không biết... Mà chắc nó đốt gì đó ông...”

“Dạ thưa cha, nếu thằng gia nhân đã bảo là đốt gì vậy chắc trong chòi vẫn còn gì đó. Sẵn có thầy lang mới qua thăm bệnh, hay ta để thầy coi thử đi cha.” Mợ lên tiếng. Ông gật đầu, bảo: “Đi, đưa thầy đi coi.”