Thiên Hạ Vô Song

Chương 231: Giá Trị Tơ Lụa



Đại nhân!

Lão nhân đi đầu nhìn thấy Mạnh Hàn kích động như thế xông tới, mặt mũi tràn đầy vui vẻ cười lên, đem một khối tơ lụa trắng noãn đưa vào trong tay Mạnh Hàn. Mấy lão nhân sau lưng cũng giống như hắn toàn thân phát run. Bản thân mình làm ra tơ lụa tinh mỹ như thế cho dù bọn họ có lập tức chết đi bọn họ cũng không oán không hối.

Hiện tại ánh mắt mấy lão nhân nhìn qua Mạnh Hàn đã không còn kính sợ lãnh chúa đại nhân nữa, mà là thần trong cảm giác của bọn họ. Nếu như không phải thần thì làm gì có năng lực tạo ra thứ này, chưa từng nhìn thấy tơ của Tùng Lâm Tri Chu có bộ dạng gì mà đã làm ra được thứ tốt như vậy, thật sự không cách nào tưởng tượng được!

Khối tơ lụa vừa vào tay Mạnh Hàn cũng cảm giác được cảm giác trơn trượt quen thuộc của kiếp trước. Cảm xúc như vậy không biết có bao nhiêu thời gian chưa từng tiếp xúc qua, có lẽ đã thành ký ức của Mạnh Hàn rồi. Hiện tại những ký ức này đã hiện ra trong đầu của Mạnh Hàn lần nữa.

Tay nghề dệt của các lão nhân cũng vô cùng tốt, dệt tơ lụa này trơn nhẵn tinh mỹ, thậm chí so với làn da trên người Elyse còn trắng và ôn nhuận hơn. Có thể tưởng tượng được tơ lụa như thế mặc lên người êm ái cỡ nào, là xa hoa cỡ nào.

- Grace, véo ta một cái nào, cho ta xem xem có phải mình đang nằm mơ hay không.

Mạnh Hàn nhìn qua Grace nói một câu. Một câu nói kia lập tức làm trêu chọc không được tự nhiên cua Grace lúc trước biến mất, cố nén ý cười, vươn tay, hung hăng vặn lưng của Mạnh Hàn một cái.

- Ah!

Mạnh Hàn hét lên một câu sau đó nhảy lên ba thước, trong miệng bắt đầu vui sướng cười to lên:

- Ha ha ha, không phải là mơ, đây không phải nằm mơ, đây là thật!

Nhìn thấy Elyse cùng Diana đang từ xa chạy tới thì Mạnh Hàn càng hưng phấn, nhìn qua các nàng phất tay, trực tiếp bảo các nàng tới bên cạnh mình, không đợi Elyse đã vịn hai vai của Elyse hưng phấn nói:

- Elyse, ngươi nghĩ tới sinh hoạt cự long chưa?

- Sinh hoạt cự long?

Elyse trực tiếp bị sợ kêu to một tiếng, không rõ Mạnh Hàn nói là có ý gì, nhưng mà hai chữ cự long quá mức dọa người, tuy rất xa xôi nhưng đây chính là từ ngữ cấm kỵ.

- Như thế nào? Không thích nằm ở kim tệ bên trên ngủ?

Trong hưng phấn Mạnh Hàn đã chú ý tới câu trả lời đầy hàm nghĩa của Elyse, trên thực tế cũng không có ý nghĩa, lập tức nhìn qua một hướng.

- Xem ra ngươi ưa thích sinh hoạt trong mơ rồi, không có vấn đề, ta sẽ chế tạo một cung điện bằng vàng cho ngươi, cho ngươi ở bên trong! Ha ha ha!

- Đại nhân bị sao thế?

Vẻ mặt Elyse không hiểu chút nào, có chút lo lắng nhìn qua Mạnh Hàn, lại nhìn qua Grace hỏi.

- Không biết.

Grace thành thành thật thật trả lời, đồng dạng nhìn xem Mạnh Hàn, nhịn không được có chút bận tâm:

- Sau khi đại nhân cầm lấy tơ lụa vào trong tay thì biến thành bộ dáng này, đã bắt đầu nói hưu nói vượn.

- Nói hưu nói vượn?

Mạnh Hàn nghe lời này nhảy dựng lên, nói:

- Nếu như ngươi biết tơ lụa này có ý vị như thế nào thì ngươi không cho rằng như vậy đâu.

Hai nữ nói chuyện Mạnh Hàn cho dù hưng phấn cũng nghe được rất rõ ràng, nghe vậy lập tức uốn nắn, sau đó đưa tơ lụa qua cho các nàng.

Grace bán tín bán nghi tiếp nhận thì bàn tay vừa đụng vào khối tơ lụa, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc và đợi đến lúc cầm trong tay cẩn thận vuốt phẳng thì thần sắc kinh ngạc đã càng ngày càng mãnh liệt. Đến cuối cùng đã không cách nào áp chế được hoảng sợ trong lòng, đứng nguyên tại chỗ này ngẩn người.

Elyse bên cạnh thậm chí không có đụng qua khối tơ lụa kia cũng đã cảm giác được trong nội tâm Grace chấn động mãnh liệt, khoảng cách gần như vậy trên người hai người cảm nhận cảm xúc của nhau rất dễ dàng. Có thể dù vậy thì hoảng sợ cũng hiện ra trên mặt của nàng, Elyse vẫn không tin được khối tơ lụa này lại có được ma lực như vậy, có thể làm cho Grace ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Rút khối tơ lụa trong tay của Grace ra thì Elyse liền phát hiện cảm giác kỳ diệu này. Elyse là người chuyên phụt trách thị trường bên ngoài, thực tế nàng đã đi qua thủ đô rồi và nhìn thấy các mặt xã hội, đương nhiên biết rõ cảm xúc như vậy có ý vị ra sao. Dưới kinh hỉ Elyse thậm chí đã bất chấp gì khác, đem tơ lụa trong tay lên quan sát thật cẩn thận.

- Nghĩ xem nào, nếu như tơ lụa này xuất hiện trước mặt của đám quý tộc vương công kia thì sẽ oanh động như thế nào?

Âm thanh của Mạnh Hàn không mất thời cơ truyền tới:

- Những phu nhân vọng tộc kia sẽ điên cuồng tranh đoạt như thế nào, ngươi có thể tưởng tượng sao?

- Ta có thể! Đại nhân!

Rốt cuộc Elyse cũng kích động lên, cuồng hỉ vạn phần đem tơ lụa trong tay đưa qua cho Demi, sau đó nhìn qua Mạnh Hàn cùng Grace hỏi một câu:

- Chúng ta phát tài, vậy sao? Đại nhân, Grace.

- Ân!

Grace trùng trùng điệp điệp gật đầu, sau khi trải qua chuyện mỏ đá chuyển nhượng cho người khác thì đột nhiên nhìn thấy hy vọng có nhiều kim tệ, bỗng nhiên lại nhìn thấy tương lai của Hoàng Sa Trấn sáng lạng hơn thì quá vui mừng, trong lúc này Grace làm quản gia kích động chỉ phát ra một tiếng Ân độc nhất vô nhị, sau đó nàng lại gật đầu liên tục.

- Phát tài?

Đột nhiên âm thanh của Mạnh Hàn biến thành kỳ quái, hai nữ không tự chủ được nhìn qua Mạnh Hàn, dường như kỳ quái chẳng lẽ Mạnh Hàn còn có ý kiến nào khác hay sao? Lúc này các nàng không kỳ quái sao được?

- Chẳng lẽ không đúng sao? Đại nhân!

Rốt cuộc Grace cũng đả kích khác thường của Mạnh Hàn, khôi phục động tác bình thường và không còn kích động, vội vàng hỏi ngược lại.

- Đương nhiên!

Thần sắc của Mạnh Hàn khẳng định một câu, lập tức nói ra phán đoán của mình:

- Tuyệt đối không chỉ phát tài đơn giản như vậy! Mỹ nữ quản gia của ta, các ngươi vừa ý công quốc nào chúng ta sẽ mua nó lại!

"PHỐC" Mạnh Hàn nói một câu khoa trương rốt cục cũng làm mọi người cười rộ lên, tiếng cười càng ngày càng cao, bay lên tận chân trời

Đợi đến lúc tất cả mọi người khôi phục bình thường Grace mới có chút lo lắng hỏi:

- Đại nhân, chế tác tơ lụa này có cần giữ bí mật hay không?

- Không cần!

Mạnh Hàn nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng:

- Bắt đầu từ ngày mai, không, từ giờ trở đi, Grace lập tức kiến tạo một nơi sản xuất tơ lụa bên ngoài thành, tuyển người dệt vải trong cư dân bình thường của chúng ta, chúng ta lập tức bắt đầu sản xuất quy mô lớn

- Thế nhưng mà?

Grace có chút lo lắng, đây hoàn toàn không giống tác phong của mình, bí mật khó giữ thì người khác học thì làm sao bây giờ?

- Bọn họ học được cũng không có cách nào, bọn họ không có tơ nhện.

Mạnh Hàn cười nói, đây là kế hoạch đã sớm chuẩn bị tốt rồi, làm sao có thể cho người bên ngoài tìm được sơ hở.

- Nếu như Tinh linh tộc nhìn thấy chúng ta kiếm tiền đỏ mắt thì sao?

Grace suy nghĩ toàn diện, nói ra trọng điểm.

- Tinh linh tộc muốn kim tệ thì có biện pháp của mình, căn bản không cần giành ăn với chúng ta.

Mạnh Hàn cười rộ lên trả lời nàng.