Thiên Hạ Vô Song

Chương 402: Thỉnh Giáo Chuyện Làm Ăn



Trong lúc Mạnh Hàn đang hành hạ thân vệ của mình, Pháp Thánh Jerome lại vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy công trường xây dựng khách sạn cấp sao. Thời điểm Pháp Thánh Jerome đến Nhà Trắng đã hoàn thành phần khung, cho nên Pháp Thánh Jerome không nhìn thấy tình hình xây dựng, tất nhiên không biết đông đảo nô lệ và thợ thủ công sáng tạo ra kì tích như thế nào. Nhưng, cung điện Buckingham lại được tiến hành xây dựng ngay dưới mắt Pháp Thánh Jerome, tất nhiên hắn nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi được Howard đại sư chỉ điểm, lại được Mạnh Hàn dùng kiến thức hiện đại huấn luyện quản lý đối với hạng mục sơ cấp, một đám đốc công đã phát huy ra đầy đủ hiệu suất cao hiếm thấy trong thế giới phép thuật này.

Pháp Thánh Jerome quả thực không thể nào tin nổi vào mắt của mình. Tại những địa phương khác cần đông đảo thợ thủ công đồng tâm hiệp lực mới có thể nâng được một hòn đá lớn. Nhưng tại công trường xây dựng cung điện Buckingham, chỉ cần một con súc vật thêm vào mấy cái hộp xuông trên dưới dùng dây thừng nối nhau đã thoải mái treo lên, dễ dàng lắp đặt vào đúng chỗ. Tại chỗ khác, muốn nhẹ nhàng như vậy, chí ít cần tập trung mấy đại kiếm sư cấp bậc đại lực sĩ mới có thể làm được. Nếu không cũng phải là ma pháp sư. Nhưng thật sự có thể khiến đại kiếm sư và ma pháp sư đến công trường kiến trúc làm cu li sao? Thực sự có được mấy người?

Khi Pháp Thánh Jerome tận mắt nhìn thấy tất cả những điều, những kiến thức thông thường căn bản đã bị lật đổ.. Nếu đơn giản như thế, địa vị và tính ưu việt của các ma pháp sư làm sao mới có thể bảo đảm được? Mấy nô lệ thợ thủ công thêm vào một con vật xem ra ngay cả quân ngựa cũng không được tính, chậm rãi chạy liền có thể làm được sao? Lẽ nào sau này ma pháp sư chỉ có thể chứng minh bản thân ở trên chiến trường thôi sao?

Pháp Thánh đại nhân cũng không thể tiến lại gần để quan sát tỉ mỉ hơn được. Bởi vì công trường nửa đóng kín. Cho dù chỉ cần nói rõ thân phận, Pháp Thánh đại nhân có thể đi lại khắp nơi trong Hoàng Sa Thành, nhưng Pháp Thánh đại nhân lại không hề làm như vậy. Là một Pháp Thánh, hắn cũng có tôn nghiêm của mình. Hắn tuyệt không cho phép mình hỏi thăm một đám nô lệ đê tiện học tập xem bọn họ làm được bằng cách nào, cho dù trong lòng muốn biết gần chết.

Cung điện Buckingham cũng dùng loại tinh thạch Bạch Diệu trong mỏ đá của Mạnh Hàn. Chỉ từ bản đồ thiết kế, mọi người có thể tưởng tượng được vẻ đẹp và sự sa hoa của khách sạn này. Phải biết rằng, loại tinh thạch Bạch Diệu này đã là một trong những vật liệu xây dựng cao cấp nhất hiện nay. Trong nhà một quý tộc bình thường chẳng qua chỉ là tường gạch. Làm gì có nơi nào dùng tất cả là tinh thạch Bạch Diệu làm mặt tường và nền đất cho kiến trúc như vậy?

Không riêng gì Pháp Thánh đại nhân kinh ngạc, ngay cả những đội buôn thường lui tới Hoàng Sa Thành cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. kiến trúc sa hoa như vậy lại không phải là phủ thành chủ, không phải là thần miếu gì, chỉ một khách sạn, chỉ là lữ quán được nâng cấp lên.

Mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ. Lữ quán sa hoa như vậy, ở lại một ngày cần bao nhiêu tiền. Mọi người đều đang suy đoán, sau khi xây xong, bên trong khách sạn này rốt cuộc sẽ có hình dạng thế nào. Phải là người có thân phận thế nào mới có thể tiến vào ở trong khách sạn như vậy.

Còn chưa chờ Mạnh Hàn tuyên truyền ra ngoài, danh tiếng của khách sạn cấp sao tại Hoàng Sa Thành đã vang dội trong Hoàng Sa Thành. Thậm chí danh tiếng này theo những khách thương thường xuyên lui tới đây, truyền đi tới những chỗ xa hơn. Mỗi lần những khách thương ở lại trong lữ quán cảm thấy không thoải mái, đều sẽ có chút ngóng trông, lại thêm chút đắc ý bàn tán xôn xao với những gia hỏa không có kiến thức:

- Khách sạn Hoàng Sa Thành được xây dựng toàn bằng tinh thạch Bạch Diệu. Nơi này của các ngươi tính là cái rắm!

Mạnh Hàn đang một lòng ném trọng lực thuật để huấn luyện, bỗng nhiên nhận được bẩm báo của Demi, nói có một nữ tử mù tên là Amanda muốn gặp hắn. Mạnh Hàn ngây người, suy nghĩ một chút về những lời Amanda và hắn đã nói trước đó. Sau đó hắn gật đầu, ra hiệu Demi mời Amanda đến phòng tiếp khách.

- Ta muốn về nhà.

Câu đầu tiên Amanda nói khi nhìn thấy Mạnh Hàn chính là tin tức kia. Mạnh Hàn suy nghĩ cẩn thận một chút. Thời điểm Amanda vừa đến, Thành chủ Bạo Phong Thành Adrian vẫn phái người mai phục đối phó nàng. Đến bây giờ đã sắp một năm. Amanda muốn về nhà, là chuyện vô cùng bình thường.

- Cần ta phái người hộ tống không?

Không biết sao, Mạnh Hàn nhìn Roger gia gia của Amanda, chung quy vẫn cảm thấy hơi kỳ quái. Nhưng hắn vẫn rất quan tâm hỏi một câu:

- Nàng biết, trên đường đi có khả năng sẽ không được an toàn.

- Không cần, cảm ơn đại nhân!

Amanda mỉm cười. Chỉ có điều, không còn ánh mắt sáng ngời, với nụ cười như vậy thật khiến người ta có chút tiếc nuối.

- Nếu như...

Mạnh Hàn do dự một chút. Hắn cảm giác rất thích nói chuyện phiếm với Amanda. Khi ở chung một chỗ với nữ tử mù này, Amanda không cho rằng hắn là đại nhân gì cả, giọng điệu nói chuyện vẫn vô cùng tùy tiện. Mạnh Hàn và Amanda nói chuyện phiếm, luôn có một loại cảm giác giống như trở lại kiếp trước, mọi người đều là bằng hữu bình đẳng. Khi nói chuyện rất thoải mái, hoàn toàn không có cảm giác bị dựa dẫm giống như Grace Elyse. Hắn lại nói với Amanda lời đã từng nói:

- Ta nói là nếu như, nếu như ta muốn nàng ở lại chỗ này, nàng có lưu lại không?

Bản thân Mạnh Hàn không ý thức được, tại sao mình lại muốn giữ Amanda lại như vậy. Hắn cảm thấy rất kỳ quái. Có thể hắn chỉ hoài niệm cảm giác trước đây. Nhưng dù sao đã nửa năm Mạnh Hàn không nói chuyện nhiều với Amanda. Từ khi Mạnh Hàn đi thành bảo cự thạch trở về, đây là lần đầu tiên.

- Ta còn có chuyện phải làm.

Rõ ràng Amanda có chút giật mình. Nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại bình thường, lặng lẽ trả lời.

- Ta có thể giúp được gì không?

Mạnh Hàn vẫn rất quan tâm. Có thể bởi vì Amanda là một nữ tử đã mù, cho nên hắn không tự chủ được cảm thấy thương tiếc. Thời điểm nói ra những lời này, chắc chắn trong lòng hắn tự nhủ, mình thật sự muốn giúp đỡ bởi vì nàng là một nữ tử đáng thương, cho hắn một cảm giác bình đẳng.

- Đại nhân, ta có thể thỉnh giáo ngài vài vấn đề không?

Ngược lại, Amanda không hề khách khí, vô cùng lễ phép hỏi. Mạnh Hàn đương nhiên sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Sau khi gật đầu hắn mới ý thức được, Amanda không nhìn thấy. Vì thế hắn lớn tiếng trả lời:

- Nàng hỏi đi!

- Có biện pháp gì có thể nuôi sống một đám đông? Giống như, giống như đại nhân vậy!

Amanda quay mặt về bên này. Tuy rằng con mắt nàng nhắm, nhưng Mạnh Hàn thật giống như có thể cảm giác được một ánh mắt quan tâm nóng rực đang nhìn về phía mình.

- Nuôi sống một đám đông?

Mạnh Hàn cảm thấy rất kỳ quái khi Amanda đột nhiên hỏi về một vấn đề như vậy. Tuy nhiên hắn chợt hiểu ra. Tuy rằng mình và Amanda chưa từng có trò chuyện sâu. Hắn không hiểu rõ về bối cảnh của nàng. Nhưng vấn đề này đã chứng tỏ, Amanda không phải là một nữ tử mù đơn giản.

- Nói đến thật ra rất đơn giản.