Thiên Hạ Vô Song

Chương 487: Buôn Bán Nô Lệ



Nhưng so với tính mạng và của cải của mình, mất chút mặt mũi ấy thì tính là cái gì? Dù sao đi nữa chỉ cần có thể nhìn thấy thi thể của những gia hỏa đáng ghét này là được. Quý tộc thật sự còn ai sẽ tính tới thỏa hiệp nhất thời?

Vào lúc này, Joey và Juli các nàng đối mặt không chỉ là một ít quân đội quý tộc, mà phần lớn chính là một nhóm lớn lính đánh thuê và các sát thủ có kinh nghiệm phong phú. Dường như Mạnh Hàn đã nghĩ tới điểm này từ lâu. Joey và Juli các nàng còn tinh tường hiểu rõ điểm này. Các nàng đi ra, vốn chính là để rèn luyện bản thân mình, tiện đường trợ giúp đại nhân của mình trút giận. Kẻ địch càng nhiều, tất nhiên là hiệu quả rèn luyện càng tốt.

Trong những công kích trước đó, các chiến binh đội thân vệ không hề sử dụng thế võ toàn thân. Bình thường các chiến binh đối đầu với bọn họ, căn bản không phải là đối thủ cùng cấp. Khi những lính đánh thuê và các sát thủ xuất hiện vì tiền, đây mới thực sự là bắt đầu chiến đấu tôi luyện.

- Jensen tiên sinh, ta nghĩ, ngươi có thể liên lạc với những phân hội ở đó, đúng không?

Mạnh Hàn quan tâm tới Joey và Juli, lại gọi Jensen tiên sinh tới trước mặt:

- Ta muốn biết, người nào tiếp nhận ủy thác, và thực lực của bọn họ thế nào.

- Đại nhân, đây là điều cơ mật của nghiệp đoàn.

Jensen tiên sinh vừa nghe đã biết Mạnh Hàn muốn làm gì. Hắn vội vàng lắc đầu từ chối.

- Ta biết đây là chuyện cơ mật của nghiệp đoàn.

Mạnh Hàn giống như có vẻ không kiên nhẫn:

- Tuy nhiên, nghiệp đoàn ngầm không phải được xưng là ủy thác gì cũng có thể tiếp nhận sao? Nếu như ngay cả giết người cũng dám tiếp nhận, còn sợ người ta biết được là người nào tiếp nhận ủy thác sao?

- Nghiệp đoàn phải bảo đảm người tiếp nhận nhiệm vụ không bị bán đi!

Jensen tiên sinh vẫn lắc đầu, đây không phải là vấn đề năng lực, mà vấn đề nguyên tắc.

- Ra giá đi!

Mạnh Hàn lại hết sức thô bạo ngắt lời Jensen tiên sinh nói. Mạnh Hàn mang vấn đề nguyên tắc của hắn bỏ vào trong bụng:

- Ngươi nói ra một giá, ta sẽ không trả giá! Ta nhớ ta đã từng nói, trung thành chỉ bởi vì lợi thế phản bội không đủ cao, nguyên tắc cũng giống như vậy.

Nói xong, Mạnh Hàn nhìn chằm chằm vào Jensen tiên sinh, lẳng lặng chờ hắn hồi phục.

Dưới ánh mắt Mạnh Hàn, Jensen tiên sinh có vẻ vô cùng do dự. Sau khi nội tâm giãy dụa hơn nửa ngày, lúc này Jensen tiên sinh mới thở dài một hơi:

- Mỗi tin tức, mười kim tệ! Hơn nữa đại nhân không thể treo giải thưởng truy sát những người đang làm nhiệm vụ lần này.

- Thành giao!

Mạnh Hàn vỗ tay một cái nói:

- Ta vốn cũng không có dự định treo giải thưởng truy sát. Tuy nhiên, nếu như bọn họ gặp phải người của ta, chết cũng là chết vô ích, ta sẽ không chịu trách nhiệm.

- Đương nhiên!

Nghe thấy Mạnh Hàn đáp ứng như vậy, Jensen tiên sinh liền thở phào nhẹ nhõm. Loại vấn đề này thật sự đã phá hủy nguyên tắc của nghiệp đoàn, nhưng Jensen tiên sinh lại không có lý do cự tuyệt. Dù sao chỉ cần trả giá đầy đủ, hẳn cấp trên sẽ không có dị nghị gì đối với điều này.

- Mặt khác, nếu như có người cấp bậc Kiếm Thánh hoặc là cấp bậc ma đạo sư khác tiếp nhận nhiệm vụ, ta cần biết trước tiên.

Mạnh Hàn lại không dự định dễ dàng buông tha cho Jensen tiên sinh như vậy:

- Ta sẽ không khiến ngươi khó xử. Ta chỉ muốn một sự cảnh cáo, hơn nữa tính toán giá tiền cho tin tức này, mỗi lần là một trăm kim tệ!

- Cái này không thành vấn đề, đại nhân!

Nói là khó, thật ra cũng không khó làm. Dù sao đi nữa Mạnh Hàn và Joey Juli các nàng cách xa nhau. Muốn thông báo cho nhau cũng phải mất hai mươi ngày. Chút tin tức đó cho dù có tiết lộ cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Quyết định giao dịch với Jensen tiên sinh xong, tâm tư Mạnh Hàn lại trở lại chuyện tu luyện ma pháp. Mỗi ngày Mạnh Hàn cố định rèn luyện tinh thần lực, thông thạo ma pháp thuẫn, cuộc sống thực sự rất đơn giản. Còn ba nàng Tinh Linh Tộc, lại theo đề nghị của Mạnh Hàn, tiếp tục hoàn thiện xe thiết giáp.

Yêu cầu của Mạnh Hàn là, ngồi ở trong xe, chí ít có thể ngăn cản được công kích như vô số nỏ gấp. Hơn nữa nếu như trong xe có một người cấp bậc ma đạo sư khống chế, có thể ngăn cản công kích của ma pháp cấp sáu. Độ khó này rõ ràng có chút hơi, nhưng cũng vừa vặn tạo áp lực cho ba nàng nghiên cứu. Trong lúc nhất thời, mọi người vô cùng bận rộn..

- Thật buồn chán. Ngươi dẫn theo chúng ta đi chơi một chút đi!

Sau liên tục mười mấy ngày trôi qua, Mạnh Hàn ngoại trừ nhận được một ít tin tức Joey và Juli lại giết chết bao nhiêu người ra, cũng không hề có chuyện gì khiến người ta hưng phấn. Tuy nhiên, tiểu ma nữ lại có chút không kiên nhẫn, chạy đến trước mặt Mạnh Hàn oán giận.

- Được rồi!

Mạnh Hàn cũng không có nhiều việc cần phải làm. Nếu như tiểu ma nữ đã nói như vậy, Mạnh Hàn sẽ không để ý thỏa mãn nàng:

- Chúng ta đi tìm một chỗ để nướng đồ ăn đi.

Thành chủ đại nhân muốn du ngoạn, tất nhiên không có ai có ý kiến gì. Mọi người nhanh chóng đi tìm nơi thích hợp, dưới sự chỉ đạo của Mạnh Hàn làm một cái giá nướng đồ. Tất nhiên có người chuẩn bị kỹ càng tất cả nguyên liệu nấu ăn, chỉ chờ mọi người động thủ.

Đi dã ngoại nướng đồ ăn phải do chính mình làm mới thấy hứng thú. Tiểu ma nữ vô cùng hiếu kỳ đối với chuyện này. Nàng hứng thú bừng bừng tự mình làm tất cả. Đương nhiên, Demi và Diana cũng ở bên cạnh hỗ trợ. Không phải các nàng không muốn đi theo bên cạnh Mạnh Hàn, chỉ có điều bên cạnh Mạnh Hàn đã có người khác.

Thời điểm tỷ muội Louisa và Louise ở đây, thông thường hai nàng sẽ đi theo phía sau Mạnh Hàn. Hai tỷ muội các nàng đã quen làm như vậy. Điêu này đã trở thành một điều tất nhiên. Bản thân Mạnh Hàn lười làm, chỉ lấy một ô che nắng lớn, làm ra một chiếc ghế dựa, nằm ở bên trên, thư thái hưởng thụ sự xoa bóp của Louisa và Louise. Làm ghế dựa bãi cát và cây dù đối với những người có tay nghề giỏi trong Hoàng Sa Thành cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.

- Các ngươi làm sao lại tỏ vẻ như vậy? Chẳng lẽ đấm bóp cho hắn rất thú vị sao?

Tiểu ma nữ không biết đã đi tới gần từ khi nào. Tiểu ma nữ nhìn dáng vẻ của Louisa và Louise giống như đang hưởng thụ, không nhịn được lầm bầm.

- Nếu không nàng tự mình đến thử xem? Khỏi phải bán tín bán nghi về cảm nhận của người khác như vậy!

Mạnh Hàn mở ra mắt, nhìn tiểu ma nữ cúi người nhìn xuống đỉnh đầu của mình cười dụ dỗ nói. Tiểu ma nữ thân thể kiều mị, thân phận cao quý chỉ có người khác đấm bóp cho nàng, nàng làm sao có cơ hội xoa bóp cho người khác?

- Louise, ngươi đứng sang một bên. Ta đến thử xem!

Tiểu ma nữ quả nhiên chịu không nổi mê hoặc, cau mày ngồi xuống vị trí của Louise, đưa bàn tay xoa bóp cho Mạnh Hàn với động tác không thuần thục. Louise thì lại lùi lại, ngồi xuống phía dưới, đưa tay xoa bóp một cái chân khác cho Mạnh Hàn.

Ngay thời điểm Mạnh Hàn đang thích ý thỏa mãn hưởng thụ cảm giác được ba Tinh Linh xoa bóp, mọi người đột nhiên nghe được một âm thanh vô cùng ngạo mạn:

- Này, tiểu tử bên kia, ngươi có bán ba nô lệ Tinh Linh đó hay không?

- Ai vậy?

Mạnh Hàn giận dữ, ngồi bật dậy. Ai dám ở chỗ này nói ba nữ Tinh Linh này là nô lệ chứ? Ai có thể lớn mật như vậy?