Thiên Hạ Vô Song

Chương 79: Giải Trừ Tai Họa (1)



Dáng vẻ của đà thú rất giống với lạc đà tại kiếp trước của Mạnh Hàn. Chỉ có điều, con lạc đà kiếp trước chỉ có hai cái bướu. Còn đà thú lại có ba cái bướu mà thôi.

Người mạo hiểm cưỡi đà thú. Ở giữa hai cái bướu phía trước lại đặt một cái túi căng phồng. Không biết bên trong chứa thứ gì, nhưng qua động tác di chuyển lắc lư của đà thú, có thể nghe được tiếng kim loại va chạm vào nhau phát ra.

Âm thanh này hết sức vui tai. Đó là âm thanh mà mọi người nghe không thể quen thuộc hơn được. Chỉ có kim tệ hoặc là ngân tệ, hơn nữa còn là số lượng lớn kim tệ ngân tệ, mới có thể va chạm vào nhau ra âm thanh dễ nghe và vui tai như vậy được.

Dọc đường đi, những người mạo hiểm đều có chút kinh ngạc nhìn gia hỏa đang ở trên lưng đà thú, theo dõi chiếc túi đang phát ra những tiếng va chạm cùng kim quang chói mắt đặt ở phía trước hắn. Chỉ có điều, tất cả mọi người chỉ nhìn, nhưng không một ai có động tác gì.

Thời điểm người cưỡi đà thú kia đến quảng trường lập tức sẽ tiến tới cửa quán rượu, chiếc túi đặt ở trên lưng đà thú, hình như đã không cách nào chịu đựng được trọng lượng bên trong. Một góc của túi bị bật ra. Sau đó, một đống kim tệ thi nhau rơi xuống trên mặt đất.

Cả quảng trường vốn đang rất huyên nháo, trong chớp mắt dường như có cao nhân thi triển định thân pháp vậy, mọi người nhìn đống kim tệ chói mắt nằm ở trên mặt đất, ngay cả mắt cũng không chớp đứng ngây người tại chỗ. Tất cả âm thanh đột nhiên bị cắt đứt. Cả quảng trường yên tĩnh một cách đáng sợ.

Kỵ sĩ trên lưng đà thú, trong giây lát liền nhảy xuống đà thú, nhấc theo cái túi thiếu chút nữa thì rơi xuống, nhanh chóng thu thập toàn bộ số kim tệ vừa rơi trên đất, vội vàng buộc chặt lỗ thủng, vác kim tệ lên trên bả vai, ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn xung quanh.

- Kim tệ của vương triều Lưu Kim!

Sau một lát, rốt cục đã có người kinh ngạc kêu lên thành tiếng. Tiếng kêu kinh ngạc này vừa thốt ra, mọi người giống như bị thuốc súng vừa châm lửa, ầm ầm muốn nổ tung lên.

- Kim tệ của vương triều Lưu Kim. Gia hoả này đã tìm được bảo tàng!

Một giọng nói vang lên dường như đang nhắc nhở mọi người, liền vang lên.

Gần như trong nháy mắt, tin tức có người tìm được bảo tàng vương triều Lưu Kim, đã truyền khắp Hoàng Sa Trấn. Những người mạo hiểm vẫn còn ở trong trận gần như không hề nghĩ ngợi, liền nhấc đao cầm kiếm lên, nhanh chóng chạy về phía quảng trường.

Quảng trường này ban đầu được xây dựng nhằm cung cấp cho mọi người một nơi có thể đặc biệt buôn bán đồ ăn thức uống, chật ních những người mạo hiểm. Trên các con đường xung quanh còn không ngừng có người mạo hiểm nhanh chóng chạy tới. Chỉ trong chốc lát, nơi này đã tập trung được hơn hai trăm người.

- Bằng hữu, ngươi tìm được số kim tệ này từ chỗ nào vậy?

Một người nhìn như thủ lĩnh của một nhóm người nào đó. Thấy nhân thủ của mình đến đủ, cảm giác mình có khả năng nói chuyện, hắn liền tiến lên một bước, lớn tiếng hỏi kỵ sĩ đang tỏ ra hết sức đề phòng hắn, cũng như toàn bộ những người mạo hiểm kia. Lời này vừa ra khỏi miệng, đã có vô số giọng nói hỏi cùng.

- Tìm thấy ở chỗ nào vậy?

- Có phải là bảo tàng của vương triều Lưu Kim hay không?

. . .

Kỵ sĩ đề phòng nhưng lại không nói bất kỳ câu nào. Hắn trực tiếp rút bội kiếm của mình ra, như gặp đại địch nhìn gia hỏa đang chậm rãi tới gần. Mũi kiếm của hắn cũng chỉ về phía người mạo hiểm kia. Ở đây, bất kỳ người nào cũng không phải là kẻ nhát gan sợ phiền phức. Vừa thấy gia hoả kia rút binh khí ra, mọi người đều xôn xao nhưng không ai cam lòng yếu thế. Tất cả đều lấy vũ khí ra.

Mọi người nhìn nhau, cũng không ai tin tưởng ai. Kỵ sĩ từng bước một lùi về phía sau, hình như muốn trốn vào trong quán rượu. Chỉ có điều, từ trong quán rượu cũng có người chạy tới.

Ngay thời điểm mọi người đang giằng co với nhau, một gia hoả không cẩn thận đánh rơi binh khí của mình xuống. Một tiếng leng keng phát ra, dường như đã đánh thức mọi người đang giằng co. Không biết ai hô to một tiếng:

- Giết hắn, kim tệ chính là của chúng ta!

Sau đó, một trận đại chiến chính thức bắt đầu.

Kỵ sĩ cầm theo kim tệ, giờ khắc này đã trở thành mục tiêu công kích. Mọi người điên cuồng vung binh khí bao vây tấn công hắn. Thân thể của người kỵ sĩ run lên. Ánh kiếm liền xuất hiện. Ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt của mọi người.

Người trong trấn đã sớm nhận được mệnh lệnh của lãnh chúa đại nhân. Mặc kệ những người này đánh lợi hại thế nào, bọn họ không được nhúng tay vào, mà đàng hoàng tìm một nơi trốn an toàn. Bất kỳ ai cũng không nói gì. Hiện tại, mọi người đang làm như vậy.

Trên quảng trường bằng phẳng trước kia, giờ khắc này đã biến thành thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Tu vi của người kỵ sĩ kia quá mức cao cường. Mỗi kiếm vung ra đều có thể lấy đi một mạng người. Người kỵ sĩ vừa chém giết, vừa tránh né những binh khí tấn công về phía mình, đồng thời không ngừng tìm đường lui.

Mà mặt đất của quảng trường nhỏ kia đã sớm không nhìn thấy màu sắc ban đầu, chỉ tràn ngập một màu sắc, chính là màu của máu tươi.

Đương nhiên Mạnh Hàn nghe được tin tức, nhưng mà hắn xem rất nhiều kịch truyền hình, tự nhiên biết rõ loại thời điểm này nên làm cái gì. Giống như hắn đang phân phó những người dân trong vùng vậy, hắn ngăn hiếu kỳ của hai tinh linh song bào thai, đem hai tiểu thị nữ cùng Grace cùng ngăn cản phía sau, đứng ở trước phủ lãnh chủ xa xa, nhìn thấy trình diễn một màn bức người sống sờ sờ giết người đoạt bảo.

Mạo hiểm giả trong trấn không nhiều, thời điểm đang uống rượu khoác lác thì một đám xưng là bản thân mình là cường giả không sợ trời không sợ đất, nhưng mà thời điểm gặp sát thần thí lại run rẩy như cầy sấy.

Trên quảng trường vốn có hơn hai trăm người, hiện tại còn đường hơn mười người. Mà kỵ sĩ kia vẫn không ngừng đuổi giết những người còn lại. Y phục kỵ sĩ trên người đã hoàn toàn biến thành màu máu, toàn thân giống như đang ở trong biển máu mới đi ra. Vung vẩy bảo kiếm trong tay giống như thu hoạch hoa màu, đang chém giết những kẻ kia.

Có không ít mạo hiểm gia nghe được tin tức bây giờ mới chạy tới, giờ phút này đã ở trên đường từ xa nhìn thấy đều câm như hến, không có người nào dám xông lên cả. Một người nhẹ nhõm giết hơn hai trăm người, cho dù hắn che dấu rất tốt nhưng mà mọi người cũng không phải là kẻ mù lòa. Kiêm quang thỉnh thoảng xuất hiện làm cho người biết nhìn hàng cũng phải kêu lên:

- Đại Kiếm Sư!

Đây tuyệt đối là một cường giả, mà lại là cường giả Đại Kiếm Sư. Người như vậy cho dù ở trong quân cũng là nhân vật thập phần cường hãn, không có người nào nguyện ý vì một ít kim tệ mà nguyện ý đi trêu chọc một Đại Kiếm Sư không rõ lai lịch. Bây giờ nhìn thấy một người này thì ai biết sau lưng của hắn có thế lực hay tổ chức nào đó hay không?

- Còn ai nữa không?

Hắn đứng ở giữa sân rộng, chỉ còn lại hắn toàn thân là máu, không còn kẻ nào khác cả, quảng trường đã bị máu tươi và thi thể của những mạo hiểm giả kia phủ kín lại, bây giờ chẳng khác gì dòng suối máu.