Thiên Hạ Vô Song

Chương 810: Thần phải như thế nào



Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Mạnh Hàn, không biết mới có thể nghĩ như vậy.

Angelina trầm mặc suy ngẫm, cũng làm cho Mạnh Hàn có không gian yên tĩnh. Nhưng ở trong mắt Elyse và Demy Diana, chủ nhân của mình đưa ra một vấn đề liền khiến thánh nữ thần giáo Hắc Ám Angelina không có cách nào trả lời. Đây mới thực sự là chỗ lợi hại của chủ nhân.

Thủ đô đế quốc, Mạnh Hàn nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt. Sau đó chính là lễ tiết dành cho vị khách của một nước. Rõ ràng tất cả đều chiếu cố tới hắn. Đây xem như là một tín hiệu của đế quốc Hắc Ám cho công quốc, vương quốc khác. Bọn họ muốn bắt đầu dùng một loại thái độ ôn hòa để tiếp xúc với quốc gia xung quanh. Mạnh Hàn vừa vặn trở thành người may mắn đầu tiên mà thôi.

Nghị trưởng Hắc Ám tự mình nghênh đón, Mạnh Hàn rốt cuộc có thể thấy được người thống trị cao nhất của đế quốc Hắc Ám này, người thủ lĩnh tập trung thần quyền và nhân quyền làm một thể của đế quốc này.

Mạnh Hàn rất vui mừng, bởi vì hình tượng của nghị trưởng Hắc Ám, vô cùng phù hợp với hình tượng của nghị trưởng trong sự tưởng tượng của hắn. Hơn sáu mươi tuổi, tinh thần quắc thước, đầy vẻ cơ trí, đồng thời vừa có uy nghiêm vô hạn. Đương nhiên, trong lời nói nhất định phải có mùi vị của triết học sâu sắc.

Nghị trưởng rất nhiệt tình, Mạnh Hàn cũng biểu hiện ra đủ tôn trọng. Dù sao, bất kể là từ tuổi hay địa vị mà nói, dưới bất kỳ hình thức nào nghị trưởng các hạ cũng đủ để Mạnh Hàn tôn trọng.

- Nghị trưởng các hạ, thần rốt cuộc muốn gì vậy?

Sau khi tất cả lễ tiết đều đã xong, Mạnh Hàn cũng đã đưa lễ vật lên, Angelina mới hoang mang thỉnh giáo nghị trưởng Hắc Ám.

- Đương nhiên là truyền bá quang vinh của thần!

Nghị trưởng các hạ gần như không cần suy nghĩ trả lời. Sau đó, hắn có chút kinh ngạc hỏi:

- Hài tử của ta, tại sao con lại muốn hỏi điều này? Hiển nhiên, hắn đã phát hiện Angelina không bình thường.

Angelina cũng không che giấu, trực tiếp nói ra vấn đề Mạnh Hàn đã hỏi nàng cũng như câu trả lời của nàng, và đánh giá của Mạnh Hàn.

Sau khi nghe xong, nghị trưởng các hạ Hắc Ám cũng cúi đầu suy ngẫm một hồi. Lúc này nghị trưởng các hạ mới quay sang phía Mạnh Hàn, rất nghiêm túc hỏi:

- Hầu tước đại nhân không phải cảm thấy hứng thú đối với giáo lí của chúng ta chứ?

- Có thể nói như thế!

Mạnh Hàn gật đầu:

- Ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Nếu như nói có gì không phải, ngài coi như ta là người trẻ tuổi không hiểu chuyện, không nên tính toán nhiều!

Ở trước mặt nghị trưởng các hạ, Mạnh Hàn vẫn không có được vẻ hào hiệp như ở trước mặt Angelina. Từ thô tục gì đó đều đặt ở phía trước, cũng không thể để cho hắn có lý do tức giận. Bằng không, cho dù có Benson tiên sinh ở đây, muốn đối kháng với một đế quốc, Mạnh Hàn cũng không thể làm được. Hơn nữa Mạnh Hàn cũng không muốn làm.

- Không không không! Ngươi hỏi rất thú vị.

Nghị trưởng các hạ mỉm cười, rất nghiêm túc nhìn Mạnh Hàn nói:

- Như vậy, theo lời ngươi nói, truyền bá quang vinh của thần, đáp án này ngươi cảm thấy như thế nào?

- Ta nhắc lại, nghị trưởng các hạ tôn kính!

Mạnh Hàn không thể không đề phòng:

- Ta thật không hiểu, cho nên mới phải hỏi. Nếu như có lý giải gì sai lầm, điều này cũng không phải là do ta cố ý mạo phạm.

Nghị trưởng các hạ vô cùng phong độ, nhìn về phía Mạnh Hàn ra hiệu một chút, bảo hắn tiếp tục. Lấy địa vị của nghị trưởng các hạ, còn không đến mức bởi vì trong lời nói của một tiểu bối như Mạnh Hàn không phải cố ý mạo phạm lại phẫn nộ. Đương nhiên, nghị trưởng các hạ cũng sẽ không phải là người nói một đằng làm một nẻo. Nghị trưởng các hạ chỉ cảm thấy hiếu kỳ. Mạnh Hàn sẽ nói thế nào đối với đáp án này.

- Thứ ta nói thẳng, truyền bá quang vinh của thần, đó là hiện tại các ngươi vì thần mà làm.

Mạnh Hàn có nghị trưởng Hắc Ám bảo đảm, lá gan lớn hơn rất nhiều. Hắn đối mặt với nghị trưởng các hạ, nói ra lý giải của mình:

- Các ngươi vì thần mà làm, và điều thần muốn, dường như hai khái niệm?

Cho dù Mạnh Hàn nói rất uyển chuyển, hơn nữa trước đó cũng đã nói, mình không phải là cố ý mạo phạm, nhưng, câu nói này vừa ra, Mạnh Hàn vẫn thấy được sắc mặt nghị trường các hạ thoáng thay đổi một chút. Mạnh Hàn nói, gần như đang nghi ngờ chất vấn nghị trưởng Hắc Ám về hành động của toàn bộ giáo dân của thần giáo Hắc Ám dưới sự lãnh đạo của nghị trưởng Hắc Ám.

Không khí tại hiện trường dường như ngưng tụ lại, đã không còn cảm giác chuyển động. Mọi người đều đang trầm mặc, mọi người đang suy tư. Đồng thời, tất cả cũng đều nhìn Mạnh Hàn. Tại sao hắn lại hỏi một vấn đề đại bất kính như vậy?

- Thế nào? Hầu tước đại nhân cảm thấy, chúng ta làm vì thần, và điều thần muốn, không phải giống nhau sao?

Nghị trưởng các hạ rất nhanh đã từ trong tình trạng trầm mặc, kìm chế, khôi phục lại như cũ, lại hỏi ngược lại Mạnh Hàn.

- Chí ít, ở trên phương diện khái niệm là có khác nhau.

Mạnh Hàn vẫn gật đầu, đưa ra câu trả lời chắc chắn:

- Phiền nghị trưởng các hạ cho ta hỏi ngài điều này. Ngài cảm thấy, thần muốn gì?

- Để toàn bộ con dân sống dựa theo giáo lý của thần.

Nghị trưởng các hạ lại đưa ra một câu trả lời khác. Đương nhiên, bản chất của câu trả lời vẫn vây quanh thần và giáo lý của thần.

- Có phải ta có thể lý giải, thần muốn con dân của người dựa theo cách thức của hắn hi vọng vào cuộc sống kiếp sau?

Mạnh Hàn hơi một suy ngẫm, ngẩng đầu hỏi.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Hai mắt nghị trưởng các hạ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn, kỳ quái hỏi.

- Lấy một ví dụ!

Mạnh Hàn lại nêu ví dụ nói rõ điều này:

- Điều ta nói không liên quan đến thần, chỉ là một ví dụ mà thôi, không nên hiểu lầm!

Giao thiệp với những phần tử tôn giáo cuồng nhiệt này, Mạnh Hàn phải cẩn thận tới 120 %. Ngay cả nêu ví dụ giải thích, cũng phải đánh tiếng trước.

- Trước tiên, hội nghị Hắc Ám ta còn không đến mức ngay cả một câu nói cũng nghe không vào chứ?

Đối với sự cẩn thận của Mạnh Hàn, nghị trưởng các hạ Hắc Ám chỉ mỉm cười, nói một câu như vậy. Hắn nói, khiến phía sau những vị trưởng lão trong hội nghị này đều cất tiếng cười.

- Nếu như, ta đã nói là nếu như. Nếu như ta phải an bài một cuộc sống cho một người nào đó, hắn nhất định phải làm theo lời ta nói, hắn không thể làm chuyện mà ta không cho phép.

Mạnh Hàn nói xong câu này, lại nhìn sắc mặt nghị trưởng các hạ Hắc Ám một chút, sau đó mới hỏi:

- Ngài nói, người này có hài lòng hay không?

- Phải xem ngươi an bài cuộc sống thế nào đã.

Nghị trưởng các hạ rất nghiêm túc đáp lại. Trên thực tế, không riêng gì nghị trưởng các hạ tỏ ra rất nghiêm túc. Ngay cả các trưởng lão trong hội nghị nghe được những lời này đều rất chăm chú suy ngẫm lời Mạnh Hàn nói.

Từ xưa tới nay chưa từng có ai hỏi qua vấn đề như vậy. Cũng không có ai suy nghĩ tới vấn đề như vậy. Bắt đầu từ khi sinh ra, mọi người đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, phải tuân thủ giáo lý của thần, vì thần có thể trả giá tất cả. Nhưng xưa nay bọn họ chưa từng suy nghĩ qua về vấn đề quan trọng mà Mạnh Hàn vừa hỏi. Tóm lại thần muốn cái gì.