Thiên Hạc Phổ

Chương 3: Ngũ Quỷ Ám Kích



Trình Tử Vọng đi trước dẫn đường, sau khi dạo một vòng quanh Trình gia trang thì lão nói:

-Trịnh đại hiệp thông thạo huyền cơ, việc bố trí như thế nào xin đại hiệp chỉ giáo cho.

Lam y đại hán hỏi:

- Trong trang viện có nơi nào bí mật khả dĩ tàng thân không?

Trình Tử Vọng nói:

- Trong hậu viện còn có một bí thất, tại hạ đã dọn sạch sẽ, Phương phu nhân và công tử đang nghỉ ngơi ở đó.

Lam y đại hán nói:

- Được, thủ đoạn của Ngủ Quỷ rất ác độc, chúng ta không thể không phòng, tốt nhất là Trình phu nhân và lệnh tiểu thư cũng nên vào đó, tập trung lại một nơi thì khi cần thiết sẽ dễ bảo vệ hơn.

Trình Tử Vọng nói:

-Tai hạ cung kính bất như tuân mệnh.

Lam y đại hán nói tiếp:

- Hai mươi cung thủ nên bố trí trước sãnh đường, nếu bọn chúng giở thủ đoạn ám kích thì chúng ta sẽ quyết đấu với chúng tại thao trường luyện võ.

Trình Tử Vọng nói:

- Mọi việc xin tuân theo sự điều động của Trịnh đại hiệp.

Lam y đại hán có trí nhớ rất tốt, sau khi xem qua một lượt thì lão đã thông thuộc hình thế của Trình gia trang. Lão dùng một cành cây vừa vẽ xuống đất vừa thuyết minh các vị trí cần mai phục cho Trình Tử Vọng nghe.

Nghe xong thì Trình Tử Vọng đứng lên nói:

-Tại hạ lập tức đi an bày nhân thủ đây. Mời ba vị đại hiệp vào đại sãnh nghỉ ngơi tịnh dưỡng một lát.

Nói đoạn lão cáo biệt rồi đi điều động nhân thủ theo sự chỉ dẫn của lam y đại hán mà mai phục.

Thời gian lặng lẻ trôi qua.

Vào lúc đúng ngọ, Trung Châu Tam Hiệp và Trình Tử Vọng đang ngồi trong đại sãnh uống trà đàm đạo thì Khoái Thoái Trương Tam vội vàng chạy vào.

Trình Tử Vọng trầm giọng hỏi:

- Có tin tức gì chưa?

Trương Tam lau mồ hôi trán và nói:

- Chiếc thuyền Hoa đã cặp vào bờ, một mình Ngũ Quỷ Đổng Phương lên bờ, không biết hắn có ý đồ gì?

Trình Tử Vọng hỏi:

- Tại sao không phái người bám theo hắn?

Trương Tam nói:

- Thuộc hạ phái người theo dỏi thì thấy hắn vào một tửu lầu, nhưng sau đó khi thuộc hạ lên tửu lầu thì không thấy tung tích của Đổng Phương đâu cả.

Trình Tử Vọng cười nhạt một tiếng rồi nói:

-Thật là đồ vô dụng!

Lam y đại hán mĩm cười tiếp lời:

- Sau khi ngươi lên tửu lầu thì có thấy nhân vật nào khả nghi không?

Trương Tam nói:

- Ngoài một lão râu tóc bạc phơ, thân hình gầy còm nhưng sắc diện hồng hào ra thì không còn ai khác.

Lam y đại hán gật đầu, nói:

- Ngươi mau đi thông báo cho các huynh đệ theo dỏi ở các yếu đạo phải giải tán và quay về ngay, Ngũ Quỷ đã đến Gia Định rồi.

Trương Tam ngẫn người một lát rồi cúi mình lui bước.

Trình Tử Vọng khẻ hỏi:

-Bọn chúng đến có minh bạch hay không?

Lam y đại hán nói:

- Xem tình thế nầy thì rất có khả năng bọn chúng sẽ đưa thiếp cầu kiến, xin Trình huynh báo thuộc hạ chuẩn bị cho hai mâm rượu.

Trình Tử Vọng nói:

- Việc này cũng đã chuẩn bị xong.

Lam y đại hán nói:

-Truyền lệnh cho thuộc hạ canh ngoài cỗng trang viện hay cởi bõ binh khí và chỉ giấu chuỷ thủ trong người, bên ngoài mặc trường bào.

Trình Tử Vọng khẻ gật đầu rồi gọi thuộc hạ dặn dò.

Lam y đại hán nói tiếp:

-Nếu bọn chúng đưa thiếp cầu kiến thì trên phương diện khi đó, chúng ta không thể đánh lén bọn chúng.

Vua nói đến đây thì chợt thấy một đại hán vội vàng chạy vào, hai tay dâng tấm thiếp và nói.

- Kiếm Môn Ngũ Quỷ va Tống bảo chủ cầu kiến Trình trang chủ.

Phương Thiên Thành nghĩ thầm:

- Quả nhiên là đến rất nhanh!

Trình Tử Vọng khẻ hỏi:

- Trịnh đại hiệp, chúng ta nên làm thế nào?

Lam y đại hán nói:

-Xuất môn nghênh tiếp.

Trình Tử Vọng quay nói với thuộc hạ:

- Lão phu đích thân nghênh khách, ngươi đi trước mở cỗng và mời bọn họ vào.

Đại hán "dạ" một tiếng rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Lam y đại hán nói:

-Trình huynh là chủ nhân nên mọi việc đều do Trình huynh chủ trì, bọn tại hạ sẽ ở bên cạnh tương trợ. Nào, chúng ta cũng nên đi thôi!

Nói đoạn, Trình Tử Vọng đi trước dẫn đường, Trung Châu Tam Hiệp theo sau, quần hùng đồng xua môn nghênh khách, cỗng trang viện vừa mở thì thấy một người đi đầu toàn thân mặc bạch y, hai hàng chân mày chữ bát, mặt dài như mặt ngựa và trắng bạch không một chút huyết sắc. Thân hình vừa cao vừa ốm, quả nhiên trông rất giống một điếu khách.

Lam y đại hán trầm giọng nói:

- Ngươi đi đầu chính là lão đại của Ngũ Quỷ-Bạch Y Điếu Khách Thành Huyền Thông.

Theo sau Thành Huyền Thông là một nhân vật khôi ngô tuấn tú, tướng mạo oai phong, mày rậm mắt to, thần thái nghiêm nghị. Ngoài ra còn có cả Ngũ Quỷ Đổng Phương.

Trình Tử Vọng bước lên trước cung thủ hành lễ và nói:

- Gia Định -Trình Tử Vọng xin chào chư vị.

Bạch Y Điếu Khách Thành Huyền Thông nhìn Trình Tử Vọng một lúc lâu rồi hoàn lễ, nói:

- Nghe đại danh đã lâu, hôm nay mới được hạnh ngộ.

Trình Tử Vọng thản nhiên mĩm cười, nói:

- Không dám, không dám, được đại gia của chư vị quang lâm là vinh hạnh cho tệ trang lắm rồi, trong nội sãnh đã bày sẳn tiệc rượu, xin mời chư vị cùng vào uống vài chén tẩy trần.

Thành Huyền Thông chẳng để ý đến lời nói của Trình Tử Vọng, lão cất bước tiến về phía lam y đại hán và nói:

- Đại Cương huynh, đã lâu không gặp!

Trịnh Đại Cương mĩm cười, nói:

-Không ngờ chúng ta lại hội ngộ ở địa diện Gia Định này.

Thành Huyền Thông nói:

- Trịnh huynh đã cho gọi thì tiểu đệ đâu dám không đến!

Trịnh Đại Cương nói:

-Chủ nhân ở đây là Trình huynh đã chuẩn bị tiệc rượu, vậy chúng ta vào trong sãnh đường ngồi nói chuyện nhé!

Thành Huyền Thông phá lên cười ha hả một tráng rồi nói:

-Không ngờ Trịnh huynh lại kết giao bằng hữu với Trình Tử Vọng - Một kẻ có máu mặt ở phường chợ búa .

Trình Tử Vọng khẻ hắng giọng tiếng rồi nhẫn nhục, không nói gì.

Trịnh Đại Cương nói:

- Nếu nói Trình huynh là phường chợ búa thì vị nào trong chúng ta có thể gọi là xuất thân từ chốn thanh cao?

Thành Huyền Thông cười ha hả rồi nói:

- Không ngờ Trịnh huynh và Trình trang chủ giao tình thâm hậu như thế, xem ra tại hạ đã lỡ lời rồi.

Chọt nghe đại hán đứng sau Thành Huyền Thông lên tiếng:

-Vị nào là Phương Nhị Hiệp?

Phương Thiên Thành liên bước ra đáp :

-Chính là tại hạ, có lẻ các hạ là Kim Thương - Tống bảo chủ?

Đại hán nói:

-Tống Sĩ Nghĩa chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đâu đáng để Phương Nhị Hiệp quan tâm.

Phương Thiên Thành cười ha hả rồi nói:

-Tống bảo chủ tự hạ mình như thế là quá khiêm nhường rồi.

Tống Sĩ Nghĩa chợt biến sắc, nói:

-Xú tử nằm trong tay Phương Nhị Hiệp, chắc là đã nếm không ít đau khổ?

Phương Thiên Thành nói:

-Lệnh lang không bị tổn hại một sợi lông, xin Tống bảo chủ hãy yên tâm.

Tống Sĩ Nghĩa hói:

-Hiện xú tử đang ở đâu?

Phương Thiên Thành thản nhiên đáp :

-Đang ở trong Trình gia trang này.

Tống Sĩ Nghĩa lại hỏi:

-Có thể cho xú tử gặp tại hạ chăng?

Phương Thiên Thành mĩm cười, nói:

-Chuyện này.... Tại hạ không thể tự định đoạt, xin Tống bảo chủ hỏi chủ nhân nơi này.

Tống Sĩ Nghĩa lạnh lùng quét mục quang nhìn qua Trình Tử Vọng rồi hỏi:

-Trình trang chủ, xú tử không tổn hại như lời Phương Nhị Hiệp nói chứ?

Trình Tử Vọng gật đầu, nói:

-Đương nhiên, Tống bảo chủ không cần khẩn trương, lệnh lang đang ở chổ Trình mổ, sống thì các hạ gặp người, chết thì các hạ cũng sẽ thấy thi thể. Còn Trình mổ đối đải lệnh lang như thế nào thì sau khi hỏi lệnh lang sẽ nói rõ cho các hạ biết.

Tống Sĩ Nghĩa chợt biến sắc, lão lạnh lùng nói:

-Nếu xú tử có chút hao tổn nào thì Trình trang chủ phải bồi thường đấy!

Nói đoạn lão quay sang nháy mát với Thành Huyền Thông rồi cả bọn cất bước vào đại sãnh.

Trong sãnh đường đã bày biện sẳn hai bàn rượu thịt, Kiếm Môn Ngũ Quỷ và Tống Sĩ Nghĩa ngồi một bàn, Trung Châu Tam Hiệp và Trình Tử Vọng ngồi một bàn.

Sau khi mọi người an toạ thì Thành Huyền Thông nhìn qua bàn rượu trước mặt rồi nói:

-Trình huynh, xưa nay trên giang hồ Kiếm Môn Ngũ Quỷ và quý huynh đệ luôn đối xử hoà bình với nhau, không ngờ chỉ vì một Trình Tử Vọng -Danh bất truyền trên giang hồ mà Trịnh huynh lại đối địch với năm huynh đệ bọn tại hạ.

Trịnh Đại Cương cười ha hả rồi nói:

-Xưa nay Trung Châu Tam Hiệp có phạm vào địa bàn của Kiếm Môn Ngũ Quỷ trên giang hồ không?

Thành Huyền Thông thản nhiên nói

-Không hề.

Trịnh Đại Cương tiếp lời:

-Như vậy có nghĩa là chúng ta nước sông không phạm nước giếng?

Thành Huyền Thông nói:

-Đúng vậy, nhưng Thành mỗ nghĩ không thông là tại sao lần nầy quý huynh đệ lại đở lưng cho Trình Tử Vọng?

Trịnh Đại Cương mĩm cười, nói:

-Muốn buộc thêm tội thì không thiếu gì tội, nếu gọi sự quen biết giữa Trịnh mổ và Trình huynh đây là sự đở lưng thì tại hạ phải hỏi ngược lại một câu, tại sao quý huynh đệ phải đở lưng cho Tống bảo chủ?

Thành Huyền Thông cười nhạt, nói:

-Điều dó không giống nhau, Tống huynh và năm huynh đệ bọn tại hạ đã giao tình nhiều năm, tình như cốt nhục tương thân.

Trịnh Đại Cương cười ha hả, rồi nói:

-Trung Châu Tam Hiệp bọn tại hạ và Trình trang chủ cũng đã qua lại lâu năm, nghĩa dõng sinh công tử.

Phương Thiên Thành khẻ hắng giọng rồi nói:

-Việc gì cũng có căn nguyên, chuyện này vốn không liên quan gì đến năm huynh đệ Kiếm Môn các vị và Trình trang chủ.

Ngừng một lát lão nói tiếp:

-Nếu nói rõ hơn thì đại ca và tam đệ của tại hạ cũng không liên quan, đây chỉ là chuyện giữa tại hạ và Tống bảo chủ mà thôi.

Tống Sĩ Nghĩa nói:

-Xưa nay tại hạ và Phương Nhị Hiệp vốn nước sông không phạm nước giếng, vậy tại sao Phương Nhị Hiệp lại bát giử xú tử?

Phương Thiên Thành mĩm cười, nói:

-Tống bảo chủ nói chơi đây chăng, lẻ nào Tống bảo chủ không biết một tý gì về chuyện quý lệnh lang và hai vị tuỳ tùng đả thương xú tử?

Chợt nghe Thành Huyền Thông xen vào:

-Phương Nhị Hiệp có thể nghe tại hạ nói một câu không?

Phương Thiên Thành bình thản nói:

-Xin nghe cao luận!

Thành Huyền Thông nói:

-Xung đột của bọn tiểu bối chưa hiểu chuyện thì không thể gọi là thù hận gì, bất luận là lỗi ở bên nào thì thiết nghĩ cũng chẳng nên truy cứu. Phương Nhị Hiệp và Tống bảo chủ đều là nhân vật anh hùng nên thiết nghĩ không cần câu nệ thái quá, tại hạ cho rằng việc nay đã qua rồi thì mọi người nên nâng chén uống với nhau và nói những chuyện vui để từ nay có thêm một vị bằng hữu. Như vậy chẳng phải là tốt hơn sao?

Tống Sĩ Nghĩa phá lên cười ha hả rồi nàng chen, nói:

-Thành huynh nói không sai, vì hai tiểu tử thì làm sao hai nhà có thể xung đột với nhau được? Tại hạ xin kính Phương Nhị Hiệp một chén vậy.

Trong trường hợp này Phương Thiên Thành muốn từ chối cũng không được, lão đành nâng chén và nói:

-Đa tạ Tống bảo chủ.

Nói đoạn hai ngươi cùng ngữa cổ uống cạn hai chén rượu.

Tống Sĩ Nghĩa mĩm cười, nói:

-Phương Nhị Hiệp, chuyện xú tử và lệnh lang xem như hòa giải tại đây, từ nay về sau chúng ta không nên nhắc đến nữa. Tại hạ có sưu tầm một ít mỹ tữu, khi nào có dịp xin mời Phương Nhị Hiệp ghé qua tệ bảo để cùng tại hạ thưởng thức.

Phương Thiên Thành mĩm cười, nói:

-Ngày sau có cơ hội thì tại hạ nhất định sẽ đến quý bảo bái phỏng.

Tống Sĩ Nghĩa nói:

-Bái phỏng thì không dám, nhưng nếu được quang lâm hàn xá thì đó là vinh hạnh của tại hạ.

Trịnh Đại Cương quay sang nói với Trình Tử Vọng:

-Trình huynh, Trịnh mổ có một thỉnh cầu, chẳng hay Trình huynh có sẳn lòng chấp thuận không?

Trịnh Đại Cương có ý mở miệng gọi Trình huynh là để bày tỏ sự thân thiện đồng thời cũng có ý đề cao thân phận Trình Tử Vọng.

Trình Tử Vọng nói:

-Có chuyện gì, xin Trình huynh cứ chỉ giáo.

Trịnh Đại Cương hỏi:

-Tống công tử hiện đang ở chổ quý phủ phải không?

Trình Tử Vọng gật đầu, đáp :

-Đúng vậy.

Trịnh Đại Cương nói:

-Hiện Tống bảo chủ đã đại giá quang lâm, đũ thấy Tống bảo chủ rất xem trọng Trình huynh, tại hạ muốn nhờ Trình huynh đệ cho phụ tử Tống bảo chủ gặp mặt nhau.

Trình Tử Vọng nói:

-Trình huynh nói chí phải.

Lão quay ra ngoài sảnh và lớn tiếng nói tiếp:

-Mời Tống công tử vào!

Một lát sau Tống công tử đã được đưa vào đại sãnh, vừa thấy Tống Sĩ Nghĩa thì hắn vội vàng sụp bái lạy và nói:

-Hài nhi tham kiến phụ thân!

Tống Sĩ Nghĩa trầm sắc diện và lạnh lùng nói:

-Thật là đồ vô dụng!

Thành Huyền Thông mĩm cười, nói:

-Hài nhi đã chịu nhiều thiệt thòi, Tống huymh là phụ thân lẻ nào lại con trách phạt hắn, vã lại hắn chừng đó tuổi thì làm sao có thể là địch thủ của Phương Nhị Hiệp.

Tống Sĩ Nghĩa nói:

-Nếu không có nghĩa phụ của ngươi cầu xin thì hôm nay vi phụ ta đã giáo huấn cho ngươi một trận rồi, còn không mau bái tạ nghĩa phụ của ngươi!

Tống Quy vội bái Thành Huyền Thông và nói:

-Đa tạ nghĩa phụ.

Thành Huyền Thông mĩm cười, nói:

-Hài tử, mau đứng lên và ngồi vào bàn ăn uống chút gì đi.

Tống Quy đứng lên và bước lại ngồi cạnh Thành Huyền Thông.

Trình Tử Vọng khẻ hắng giọng và nói:

-Thành huynh, Trình mổ có một chuyện không rõ nên muốn thỉnh giáo Thành huynh.

Thành Huyền Thông trầm sắc diện lạnh lùng hỏi lại:

-Chuyện gì?

Trình Tử Vọng nói:

-Uy danh của Kiêm Môn Ngũ Nghĩa được tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.

Thành Huyền Thông lạnh lùng tiếp lời:

-Trình trang chủ không cần khách khí, trên giang hồ đều gọi bọn tại hạ là Kiếm Môn Ngũ Quỷ.

Trình Tử Vọng thản nhiên nói tiếp:

-Ngũ Nghĩa hay Ngũ Quỷ cũng được, nhưng xưa nay năm vị thường đơn thân độc mã hành tẩu giang hồ...

Thành Huyền Thông nói:

-Không sai, vậy thì sao?

Trình Tử Vọng nói:

-Đôi khi năm vị cũng tự hỏi lại với nhau, nhưng khi đó tất phải có đại sự kinh thiên động địa.

-Xem ra Trình trang chủ khá am tường về tình hình của năm huynh đệ bọn tại hạ đây.

-Uy danh của năm vị chấn động tứ hải, thiên hạ có ai là không biết.

-Có chuyện gì xin Trình trang chủ cứ nói thẳng ra đi! Không cần phải úp úp mở mở làm mất khí độ đại trượng phu.

-Gia Định là một tiểu thành, may nhờ bằng hữu giang hồ thương yêu nâng đở nên ban cho Trình mổ một chổ lập thân. Nhưng nghe vị Đổng huynh nói hiện nay các vị đã chọn Gia Định để tập hội, như vậy tất phải có đại sự kinh thiên động địa?

Thành Huyền Thông cười nhạt hỏi:

-Trình trang chủ là mệnh quan triều đình chăng?

Trình Tử Vọng lắc đầu, nói:

-Tại hạ không dám.

Thành Huyền Thông nói tiếp:

-Trình trang chủ và huynh đệ tại hạ đều như nhau, chẳng qua là một giới thảo dân, chẳng hay vì cớ gì mà Trình huynh tra vấn chuyện của huynh đệ tại hạ? Hơn nữa, chân trời góc bể không nơi nào là Kiếm Môn Ngũ Quỷ không thể đến, với thân phận của Trình trang chủ mà muốn can thiệp vào chuyện của huynh đệ tại hạ thì không tránh khỏi chuyện chẳng biết tự lượng sức rồi đấy.

Trình Tử Vọng bình thản nói:

-Can thiệp thì không dám, chẳng qua là tại hạ không muốn trông thấy máu chảy như sông, thây phơi như núi ở cố hương thôi.

Thành Huyền Thông phá lên cười một tràng rồi nói:

-Trình Tử Vọng! Nếu Kiếm Môn Ngũ Quỷ muốn dong chấn động tay trên địa diện Gia Định thì các hạ có thể làm gì được nào? Những lời của các hạ là tự đề cao mình quá đấy!

Trình Tử Vọng Chậm rải nói:

-Quả thật là Trình mổ không dám có tham vọng tự đề cao mình, nhưng trong võ lâm lại có người đứng ra chủ trì công đạo.

Thành Huyền Thông ngước nhìn rồi hỏi:

-Là ai?

Trình Tử Vọng thản nhiên nói:

-Xa thì không nói, nhưng trước mặt năm vị đã có ba vị đại hiệp là nhân vật đại nghĩa trừ bạo yên dân.

Thành Huyền Thông hỏi lại:

-Các hạ định chỉ Trung Châu Tam Hiệp chăng?

Trình Tử Vọng nói:

-Không sai, sự nghiệp bình sinh của Trung Châu Tam Hiệp là trừ gian diệt ác, tiêu trừ lục lâm thảo khấu, bọn tà ma nghe danh là khiếp đởm tận mặt, điều đó có lẻ năm vị đã sớm được nghe.

Thành Huyền Thông chau mày, lạnh lùng nói:

-Trình trang chủ tự dát vàng lên mặt mình rồi, bằng vào một chút danh vọng của các hạ mà cũng đòi Trung Châu tam hiệp liều mạng vì các hạ sao?

Trịnh Đại Cương mĩm cười, tiếp lời:

-Xưa nay Trung Châu Tam Hiệp không hề liều mạng vì ai cả và cũng không thể chịu để thiên hạ dùng xảo ngôn lừa gạt, bọn tại hạ hành sự chỉ cần cho tâm được an, thành bại không là vấn đề.

Thành Huyền Thông cười nhạt, nói:

-Những lời đối thoại của tại hạ và Trình trang chủ đã được Trình huynh nghe cả rồi chứ?

Trịnh Đại Cương nói:

-Tại hạ đều đã nghe rõ.

Thành Huyền Thông trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:

-Chẳng hay việc huynh đệ tại hạ tập hội tại Gia Định có can hệ gì đến Trình trang chủ? Xin hỏi Trình huynh có cao kiến gì về việc Trình trang chủ xen ngang vào chuyện của huynh đệ tại hạ?

Trịnh Đại Cương nói:

-Ý của tại hạ là song phương nên nhượng bộ một bước, không nên gây náo động ở nơi nầy.

Thành Huyền Thông nói:

-Sợ rằng việc nay rất khó lưỡng toàn, huynh đệ tại hạ đã chọn Gia Định thì không có lý gì phải thay đổi, nếu Trình trang chủ cố tình chọc gậy bánh xe thì e rằng song phương phải dùng vũ lực để phân thắng bại thôi!

Ngừng một lát , lão nói tiếp:

-Không giấu gì Trình huynh, dù Trình Tử Vọng và võ lâm đồng đạo ở Xuyên Nam có bao nhiêu cao thủ thì huynh đệ tại hạ cũng chẳng coi ra gì. Nhưng huynh đệ tại hạ chỉ mong Trung Châu Tam Hiệp các vị không nên để bị cuốn vào vòng thị phi này. Xưa nay Thành Huyền Thông này đối với bằng hữu luôn thẳng thắn, có một câu là nói một câu, nếu Trình huynh nể tình thì nên sớm rời địa diện Gia Định. Kiếm Môn Ngũ Quỷ và Tống bảo chủ sẽ ghi nhận phần ân tình đó, ngày sau tất có báo đáp .

Trịnh Đại Cương khẻ hắng giọng rồi nói:

-Nếu Thành huynh chỉ muốn địa diện Gia Định để tập hội các huynh đệ của mình thi tại hạ hy vọng rằng Trình huynh sẽ không dám can thiệp, trừ phi...

Thành Huyền Thông tiếp lời:

-Dù huynh đệ tại hạ có mưu đồ gì thì Trình Tử Vọng cũng không thể can thiệp, ha hả ha...trừ phi Trịnh huynh đồng ý đở lưng cho Trình Tử Vọng.

Trịnh Đại Cương hơi biến sắc, lão chậm rải nói:

-Thành huynh nặng lời rồi, trên giang hồ luôn có quy định của nó, cũng giống như địa bàn của Ngũ Nghĩa các vị thì không thể cho người khác xâm phạm vậy.

Thành Huyền Thông lạnh lùng nói:

-Xem ra việc quý huynh đệ nhúng tay vào chuyện này là không thể thay đổi phải không?

Trịnh Đại Cương nói:

-Nếu Thành huynh chỉ du sơn ngoạn thuỷ thì tại hạ nghĩ là Trình Tử Vọng sẽ không dám can thiệp, ngược lại còn thiết tiệc khoản đải chư vị cũng không chừng.

Thành Huyền Thông cười nhạt, nói:

-Tại hạ không hiểu nguyên nhân vì sao mà Kiếm Môn Ngũ Quỷ này chẳng bằng Trình Tử Vọng trong mắt Trung Châu Tam Hiệp?

Trịnh Đại Cương nghiêm túc nói:

-Có một điểm mà sợ rằng Thành huynh chưa nghĩ đến đó thôi!

-Xin được nghe cao luận.

-Đó là nghĩa khí võ lâm.

-Nói vậy có nghĩa là Kiếm Môn Ngũ Quỷ là đồ tà ác trong võ lâm?

-Tại hạ chỉ theo việc mà luận việc, những chuyện mà quý huynh đệ đã làm trên giang hồ thì quả thật là khó bảo cho thiên hạ kính phục.

Thành Huyền Thông lại cười ha hả một tràng rồi nói:

-Có một chuyện mà sợ rằng Trình huynh đã phán đoán sai lầm, đó là Kiếm Môn Ngũ Quỷ chỉ không muốn động thủ với Trung Châu Tam Hiệp các vị.

Trịnh Đại Cương nói:

-Đại hiệp nặng lời rồi, xưa nay chúng ta ít qua lại nên không thể nói bên nào sợ bên nào, Kiếm Môn Ngũ Quỷ không sợ Trung Châu Tam Hiệp thì Trung Châu Tam Hiệp vị tất đã sợ Kiếm Môn Ngũ Quỷ.

Thành Huyền Thông chợt vỗ bàn đứng lên, lão quét mục quang nhìn qua ngũ quỷ và Tống Sĩ Nghĩa rồi nói:

-Chúng ta đi thôi!

Nói đoạn lão phóng bước ra khỏi đại sảnh .

Tứ quỷ và Tống Sĩ Nghĩa vội vàng theo sau.

Trung Châu Tam Hiệp vẫn ngồi yên tại chổ, bọn họ không ngăn cản và cũng không tống tiển.

Sau khi ra khỏi đại sãnh thì bỗng nhiên Thành Huyền Thông quay lại và lạnh lùng nói:

-Trung Châu Tam Hiệp còn ở lại Gia Định mấy ngày nữa?

Trịnh Đại Cương thản nhiên đáp :

-Ngày mai trước khi mặt trời lặn là bọn tại hạ nhất định rời khỏi nơi này.

Thành Huyền Thông nói:

-Bọn tại hạ cũng không muốn làm mất thời gian của quý huynh đệ, trước canh ba đêm nay bọn tại hạ sẽ đến bái phỏng.

Trịnh Đại Cương nói:

-Bon tại hạ kính chờ đại giá.

Phương Thiên Thành tiếp lời:

-Nếu chư vị không tuân thủ lời hứa thì ngay mai khi rời khỏi nơi này, bọn tại hạ đành mang theo Tống công tử đi thôi.

Tống Sĩ Nghĩa cười nhạt, nói:

-Đêm nay khi tái hội tại hạ sẽ thỉnh giáo Phương Nhị Hiệp.

Phương Thiên Thành nói:

-Được! Tại hạ cũng muốn biết chiêu số Kim Thương của Tống bảo chủ để mở rộng kiến thức.

Thành Huyền Thông cung thủ nói:

-Trình trang chủ, xin đa tạ thịnh tình khoản đải, xin cáo biệt tại đây vậy.

Trình Tử Vọng cũng cung thủ, nói:

-Chư vị di dương bình an, Trịnh mổ không tiện nhe.

Thành Huyền Thông cười nhạt, nói:

-Đêm nay khi tái hội, hy vọng Trình trang chủ cũng giử được thái độ an nhiên tự tại như vậy.

Trình Tử Vọng nói:

-Trình mổ sẽ không cam tâm thúc thủ, còn như có lấy được tính mạng của Trình mỗ hay không là tuỳ vào thủ đoạn của chư vị.

Thành Huyền Thông quét mục quang nhìn qua Tống Quy đang ngồi một mình, lão chau mày rồi nói:

-Tiểu tử ngươi sao còn không đi?

Thì ra trong lúc tức giận Thành Huyền Thông đùng đùng bõ ra khỏi đại sảnh mà quên cả Tống Quy, khi nghe Phương Thiên Thành nói thì lão mới sực nhớ lại.

Nhưng thấy Tống Quy vẫn ngồi nghiêm chỉnh bên bàn thì lão không nén được nộ khí, song vì không thể phát tác nên lão đành gượng cười, kỳ dư tứ quỷ và Tống Sĩ Nghĩa cũng không ngờ Tống Quy lại không muốn đi theo nên nhất thời cũng tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.

Tống Sĩ Nghĩa vừa lo vừa tức nên quát lớn:

-Tiểu tử ngươi càng lớn càng ngốc nghếch, ta vô đức nên mới sinh ra một nhi tử vô dụng như ngươi.

Phương Thiên Thành cười nhạt một tiếng rồi nói:

-Lệnh lang không muốn cùng đi với các vị, đó chính là điểm thông minh của hắn đấy.

Tống Sĩ Nghĩa kinh ngạc hỏi lại:

-Như thế nghĩa là sao?

Tống Quy chậm rải đứng lên rồi mới nói:

-Hài nhi đã uống phải độc dược, trong một canh giờ độc tính sẽ phát tác, nếu hài nhi đi theo phụ thân và các vị thúc thúc thì sợ rằng khó bảo toàn được sinh mạng.

Thành Huyền Thông chợt biến sắc, lão quát hỏi:

-Có chuyện này sao?

Lão quét mục quang nhìn qua Trịnh Đại Cương và nói tiếp:

-Đây là thủ đoạn của Trung Châu Tam Hiệp các vị chăng?

Trịnh Đại Cương chậm rải nói:

-Thành huynh có tin như thế không?

Thành Huyền Thông nói:

-Sự thực đã sờ sờ trước mặt thì không tin thế nào được?

Trịnh Đại Cương nói:

-Xưa nay Trung Châu Tam Hiệp không hề dùng độc, Thành huynh đã sớm biết điều đó mà.

Thành Huyền Thông liền hỏi:

-Như vậy là độc dược của Trình trang chủ chăng?

Trình Tử Vọng nói:

-Chuyện dùng độc thì quả thật Trịnh mổ không muốn làm và cũng không nỡ làm như thế.

Thành Huyền Thông nộ khí quát hỏi:

-Quy nhi, rốt cuộc là thế nào?

Tống Quy nói:

-Kẻ đưa hài nhi vào đây đã bức hài nhi uống một chung trà độc, sau khi uống xong thì trong người nóng như lửa đốt. Ngoài thuốc giải trên người hắn ra thì không còn ai có thể giải được, và lại loại độc dược này phát tác rất nhanh, trước khi được giải thì không thể rời Trình gia trang nữa bước, nếu không tất phải bỏ mạng dọc đường.

Thành Huyền Thông khẻ gật đầu rồi lạnh lùng nói:

-Trịnh Đại Cương, Trình Tử Vọng, các vị đều nghe cả rồi đấy, lẻ nào hắn bịa chuyện nói dối?

Trình Tử Vọng nói:

-Đúng vậy, lệnh lang vừa nói đều là sự thật...

Thành Huyền Thông tiếp lời:

-Vậy là Trình Tử Vọng ngươi hạ độc?

Trình Tử Vọng nói:

-Nhưng đó chỉ là một tách trà nóng, trong trà không hề có độc dược, nếu Tống công tử can đảm một chút thì lúc nảy có thể cùng đi với chư vị rồi.

Tống Sĩ Nghĩa nghiến răng, nói:

-Trình Tử Vọng, Tống Sĩ Nghĩa ta không bầm ngươi ra làm trăm mảnh thì thề không làm người!

Phương Thiên Thành mĩm cười tiếp lời:

-Tống bảo chủ không nên trách Trình trang chủ, cách này là do tại hạ nghĩ ra để thử can đảm của lệnh lang mà thôi, không ngờ hắn chỉ là hạng người nói gì nghe nấy.

Mấy lời mai mỉa này chẳng khác gì đao kiếm đâm vào bụng Tống Sĩ Nghĩa, lão vô cùng tức giận nhưng không thể nào phát tác được.

Chỉ thấy Tống Quy dột nhiên tung người phóng ra ngoài đại sãnh.

Thạch Tuấn chống tay xuống bàn rồi búng chân một cái, bóng người vừa thấp thoáng thì đã ngăn đường Tống Quy. Lão nói:

-Nếu ngươi muốn sống thêm một thời gian nữa thì chớ tính đến chuyện chuồn khỏi nơi này.

Tống Quy biết võ công của đối phương cao cường và tự biết mình không phải là đối thủ nên đành dừng bước.

Tống Sĩ Nghĩa tuy ngoài mặt trách mắng Tống Quy nhưng kỳ thực là phụ tử liền tâm, lòng của lão đau như cắt, bây giờ thấy Thạch Tuấn ngăn đường sống Tống Quy thì lão cười khẩy một tiếng rồi xông vào đại sãnh.

Phương Thiên Thành tung người cản ngay cửa sảnh và nói:

-Tống bảo chủ vội vàng gì thế? Chỉ cần các hạ thắng tại hạ trong cuộc hẹn đêm nay thì sinh mạng của Trung Châu Tam Hiệp cũng nằm trong tay các hạ rồi, việc cứu mạng lệnh lang đâu còn là chuyện khó khăn gì.

Tống Sĩ Nghĩa nộ khí quát:

-Canh ba đêm nay bọn ta nhất định sẽ đến, quyết không thất hứa, bây giờ có thể tha xú tử được chăng?

Phương Thiên Thành nói:

-Không nên có tâm phóng ngươi, vạn nhất các vị thất hứa không đến thì bọn tại hạ còn có ngươi để làm tin chứ!

Tống Sĩ Nghĩa miễn cưởng nén tức giận và bi thương vào lòng, lão nhìn qua Tống Quy lần nữa rồi mới quay người bõ đi.

Phương Thiên Thành chờ Kiếm Môn Ngũ Quỷ và Tống Sĩ Nghĩa đi khuất rồi mới quay vào đại sãnh.

Lúc nầy Thạch Tuấn xuất thủ điểm hai huyệt đạo trên người Tống Quy rồi nói:

-Tống công tử tạm thời chịu vất vả một chút, canh ba đêm nay nghĩa phụ và lệnh tôn sẽ đến cứu ngươi, hy vọng là ngươi tự biết thân phận mình mà chớ chạy lung tung. Nếu không thì chớ trách tại hạ ra tay hạ độc thủ đấy nhé!

Tống Quy tuy nghe nhưng không nói lại một lời nào.

Trình Tử Vọng liên vỗ tay ra hiệu, một vị võ sư lập tức bước vào đưa Tống Quy đi.

Trịnh Đại Cương nhìn qua Phương Thiên Thành và Thạch Tuấn rồi nói:

-Thành Huyền Thông ôm hận mà đi thì thể nào trường quyết đấu đêm nay cũng vô cùng hung hiểm, chúng ta tuyệt đối không thể khinh suất. Từ lúc nầy cho đến tối sẽ vô cùng yên tỉnh, chúng ta nên tận dụng thời giờ vàng ngọc này mà tịnh dưỡng một chút.

Trình Tử Vọng nói:

-Phương phu nhân và các vị công tử đang ở trong tệ phủ sợ rằng khó tránh bị kinh động, tại hạ đã chuẩn bị một chiếc thuyền lớn và định đem bọn họ lên thuyền.

Phương Thiên Thành mĩm cười tiếp lời:

-Việc này không dám phiền Trình trang chủ, tiện nội đã luyện qua võ công nên khi cần thiết cũng có thể giúp chúng ta một tay.

Trịnh Đại Cương nói:

-Phiền Trình huynh truyền lời giúp, bảo bọn họ cố gắng tận dụng thời gian mà nghỉ ngơi, đặc biệt khi trời tối thì phải cẩn thận đề phòng.

Trình Tử Vọng nói:

-Được! Tại hạ đi ngay đây!

Nói đoạn lão đứng lên và nhanh chóng rời khỏi đại sãnh.

Nữa ngày vô sự lặng lẻ trôi qua, khi màn đêm buông xuống thì Trình gia trang chợt khẩn trương hẳn lên, mười võ sư và hai mươi cung thủ đều sẳn sàng ở các vị trí mai phục.

Trịnh Đại Cương chuẩn bị một thanh tử kim đao, Phương Thiên Thành mang trường kiếm, ngoài chiếc lương ngân tiêu ba đốt quấn quanh người thì còn mang đoản đao sáu bảy tấc, hai ống tay áo cũng giấu không ít ám khí.

Trình Tử Vọng cũng thay trường bào bằng một bộ kinh trang , trong tay là một chiếc xà đầu côn dài tám thước, lưng dắt một thanh đơn đao.

Lão bước vào đại sãnh, nhìn qua Trung Châu Tam Hiệp rồi nói:

-Hiện tại đã qua canh hai, theo ước định thì còn một canh giờ nữa Ngũ Quỷ mới đến, ba vị cứ ngồi trong sảnh nghỉ ngơi, tại hạ ra ngoài trang xem thử.

Trịnh Đại Cương liền nói:

-Không nên đi lúc nầy.

Trình Tử Vọng nói:

-Tại hạ đã chừng này tuổi, dù có chết cũng không ân hận gì.

Trịnh Đại Cương tiếp lời:

-Không nên nói như thế, đã biết là có hung hiểm thì tại sao phải nhất định mạo hiểm?

Vừa nói đến đây thì đột nhiên có tiếng chó sủa từ bên ngoài vọng vào.

Trịnh Đại Cương nói:

-Nếu bọn chúng phó ước thì nhất định sẽ đến trước giờ.

Lời vừa dứt thì lão thổi "phù" một tiếng, ngọn đuốc duy nhất trong sãnh đường vụt tắt.

Trịnh Đại Cương nói tiếp:

-Trình huynh không nên vội vàng, cứ chờ động tỉnh thể nào rồi hãy quyết định, chúng ta không thể hy sinh vô ích.

Trình Tử Vọng nói:

-Mọi việc xin nghe theo sự điều động của Trịnh huynh.

Trịnh Đại Cương lắng nghe động tỉnh một lát rồi nói:

-Chúng ta tập trung trước thao trường rồi tùy theo tình thế mà chia ra để đối địch.

Trịnh Đại Cương đã bố trí mai phục trước thao trường nên rất hy vọng là Kiếm Môn Ngũ Quỷ sẽ đến đó để quyết chiến một trận.

Thế nhưng quần hùng vừa ra đến thao trường thì đột nhiên có tiếng chó kêu lên một cách dị thường. Rõ ràng là một con mảnh cẩu của Trình gia trang đã bị ám toán.

Trịnh Đại Cương liền nói:

-Bọn chúng đã đến rồi! Theo tình hình này thì bọn chúng đã chọn phương ẩn ám kích.

Trình Tử Vọng tiếp lời:

-Để tại hạ ra ngoài xem thử.

Trịnh Đại Cương suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Cũng được, nhưng Phương Nhị đệ sẽ đi cùng Trình huynh.

Phương Thiên Thành võ công cao cường, danh chấn giang hồ, do vậy sự an bài của Trịnh Đại Cương là ngầm có bảo vệ cho Trình Tử Vọng.

Trình Tử Vọng thừa biết điều đó nên trong lòng vô cùng cảm kích, lão đi trước dẫn đường.

Phương Thiên Thành theo sát phía sau.

Khi cả hai gần đến tường rào thì Phương Thiên Thành nói:

-Tử Vọng huynh, đề phòng ám khí của Ngũ Quỷ có tẩm độc đấy.

Trình Tử Vọng gật đầu, nói:

-Đa tạ Phương Nhị Hiệp nhắc nhở.

Hai người men theo tường rào Trình gia trang đi một vòng nhưng vẫn không thấy động tỉnh gì, Phương Thiên Thành thừa biết Kiếm Môn Ngũ Quỷ và Tống Sĩ Nghĩa đã tề tựu bên ngoài trang viện, nhưng kỳ quái lạ tại sao đối phương không chịu vào trong?

Vừa nghĩ đến đây thì đột nhiên trong bóng đêm có người quát hỏi:

-Là kẻ nào?

Trình Tử Vọng khẻ đáp :

-Là ta...

Lời vừa phát thì hàng loạt ám khí đã "veo véo" bay đến.

Phương Thiên Thành phản ứng cực kỳ nhanh, lão vội kéo Trình Tử Vọng nằm rạp người xuống, những mũi ám khí bay vượt qua đầu rồi ghim vào tường rào.

Thì ra đối phương đã vượt qua tường rào và nằm mai phục bên trong chờ cơ hội thi triển ám khí.

Giữa lúc Phương Thiên Thành và Trình Tử Vọng vừa đứng lên thì bỗng nhiên thấy một đạo hàn quang loé sáng giữa không trung.

Trình Tử Vọng liền nói:

-Trịnh đại hiệp đã phát ám khí rồi.

Phương Thiên Thành nói:

-Đại ca rất ít khi dùng ám khí, đó là lương ngân thoa của Thạch tam đệ đấy!

Lão ngừng lại một lát rồi tự lẩm bẩm:

-Kỳ quái! Thật là kỳ quái!

Trình Tử Vọng ngạc nhiên hỏi:

-Chuyện gì vậy?

Phương Thiên Thành nói:

-Đã đến canh ba mà tại sao không thấy Kiếm Môn Ngũ Quỷ hiện thân?

Trình Tử Vọng nói:

-Có thể bọn chúng cho thuộc hạ đến trước thám thính thực hư của chúng ta chăng?

Phương Thiên Thành trầm ngâm một lát rồi nói:

-Sự tình có vẻ không đúng rồi.

Nói đoạn, lão tung người phóng thẳng vào đại sãnh, Trình Tử Vọng cũng phi bước theo sau.

Nhưng lúc lướt qua nội viện thì hai người chợt thấy Trịnh Đại Cương và Thạch Tuấn đang đứng đợi, thì ra bọn họ cũng cảm thấy tình hình có vẻ khả nghi.

Trong lúc quần hùng đưa mắt nhìn nhau thì Khoái Thoái Trương Tam đưa đến một đại hán mặc hắc y đã bị thọ thương.

Trương Tam nói:

-Tên này mai phục ở mé Tây và bị trúng tên của chúng ta, thương thế khá nặng, trang chủ xem thử có hỏi han được gì không?

Phương Thiên Thành thử sờ vào kinh mạch của đại hán rồi lập tức vận lực đẩy chân khí vào giữa lưng hắn, tuy thương thế khá trầm trọng nhưng nhờ nội lực của Phương Thiên Thành thâm hậu nên một lát sau hắc y đại hán đã tỉnh lại.

Phương Thiên Thành liền hỏi:

-Ngươi là người của Tống gia bảo hay là tuỳ tùng của Kiếm Môn Ngũ Quỷ?

Hác y đại hán khẻ nói:

-Người của Tống gia bảo.

Phương Thiên Thành hỏi tiếp:

-Tống Sĩ Nghĩa và Kiếm Môn Ngũ Quỷ đi đâu? Tại sao bọn chúng không thủ ước mà đưa các ngươi đến nạp mạng?

Hác y đại hán nói:

-Nghe nói bọn họ đến Trương gia trang.

Trịnh Đại Cương giậm chân, nói:

-Chúng ta đã trúng kế dương Đông kích Tây của chúng rồi, còn chúng đưa thiếp cầu kiến và ước hẹn với chúng ta là canh ba sẽ đến là để cầm chân chúng ta. Sau đó bọn chúng đột kích Trương gia trang trước, bấy nhiêu mà chúng ta nghĩ không ra. Ôi! Bạch Y Điếu Khách Thành Huyền Thông quả nhiên là quỷ kế đa đoan, thật xứng với danh hiệu!

Phương Thiên Thành nói:

-Bây giờ chúng ta đến Trương gia trang kịp không?

Trịnh Đại Cương nói:

-Sợ rằng không kịp nữa rồi.

Lão ngừng lại rồi nhìn qua Trình Tử Vọng, nói tiếp:

-Trình huynh, nếu Trương gia trang thật sự không có kỳ vật xuất hiện thì cuộc thăm ngó bởi tay Ngũ Quỷ quả là vô cùng oan uỗng.

Lời vừa thì đột nhiên có tiếng chó sủa từ trong nội viện truyền ra, rõ ràng là cường địch đã tìm cách đột nhập vào nội viện.

Trịnh Đại Cương khẻ nói:

-Nhị đệ và Trình huynh vào nội viện xem thử thể nào.

Phương Thiên Thành vừa định cất bước thì đột nhiên có một đạo hồng quang từ trong nội viện bắn ra.

Dưới ánh sáng của đạo hồng quang này thì toàn bộ tung tích của quần hùng đều bại lộ.

Trịnh Đại Cương vội kêu lên:

-Coi chừng ám khí, mau tản ra!

Lời chưa dứt thì đã có hai tiểu hàn quang bay thẳng về phía Trịnh Đại Cương .

Đại Cương vung Tử Kim đao phòng hờ trước ngực và không mấy khó khăn để gạt hai điểm hàn quang rơi xuống đất.

Nhờ ánh sáng của đạo hồng quang nên quần hùng đều nhận rõ vật vừa bị đánh rơi là ám khí, loại này gọi là Phụng Vỹ Phiêu, đầu phiêu có màu lam nhạt, quả nhiên nó đã được tẩm độc dược cực mạnh.

Hai mũi Phụng Vỹ Phiêu được chế tạo khá tinh xảo, khi đánh rơi thì Trịnh Đại Cương cảm thấy lực đạo khá trầm mạnh nên ngầm biết là Ngũ Quỷ đã đến.

Cùng lúc Trịnh Đại Cương đánh rơi hai mũi Phụng Vỹ Phiêu thì một mũi ám khí cực lớn cũng bay thẳng về phía Phương Thiên Thành.

Nhờ ánh hồng quang nên dễ dàng thấy mũi ám khí này dài hơn thước, kim quang lấp lánh, Phương Thiên Thành thầm nghĩ:

-Đây nhất định là Kim Thương của Tống Sĩ Nghĩa, hắn muốn thử lực đạo của ta như thế nào chắc?

Một ý nghĩ chợt loé lên, Phương Thiên Thành không tránh né, mà vung trường kiếm đánh thẳng về phía Kim Thương.

"Choang" một tiếng vang lên, Phương Thiên Thành cảm thấy hổ khẩu tay bị chấn động, lão kinh hải thầm nghĩ:

-Kinh lực quả nhiên rất lợi hại!

Tuy nhiên mũi Kim Thương vẫn bi trường kiếm đánh văng sang một bên.

Phương Thiên Thành hoành ngang kiếm hộ thân rồi quát lớn:

-Đi!

Lời vừa dứt thì người cũng tung lên không trung lướt xông vào nội viện.

Trình Tử Vọng lập tức theo sát phía sau, khi vào tới nội viện thì lão thầm nghĩ:

-Kiếm Môn Ngũ Quỷ quả nhiên là quỷ kế đa đoan, bọn ta đã bầy bố nghiêm mật mà vẫn không thể ngăn cản sự đột nhập của chúng .

Vừa nghĩ đến đây thì bỗng nhiên thấy Phương Thiên Thành vũ lộng trường kiếm như phong ba bảo vũ, ánh bạch quang không ngừng chớp động, theo đó là hàng loạt tiếng "lác rác" vang lên và ám khí rơi rụng như mưa.

Trình Tử Vọng đề khí rồi chống Xà Đầu Côn xuống đất mượn lực, thân hình đột nhiên vút lên cao hơn trượng, sau đó lão nhẹ nhàng hạ thân xuống nóc nhà. Lão vận mục lực nhìn ra thì thấy trên nóc nhà đối diện có hai bóng đen đang đứng, khoảng cách không đầy hai trượng. Tuy không phán đoán được đối phương là ai nhưng Trình Tử Vọng thầm nghĩ, nếu không phải người trong Ngũ Quỷ thì tất phải là cao thủ hàng đệ nhất của Ngũ Quỷ.

Lão đang định vung Xà Đầu Côn tấn công thì chợt thấy hàn quang lấp lánh trước mặt, Phương Thiên Thành đã hoành ngang kiếm trước ngực và quát hỏi hai bóng đen:

-Tại hạ Phương Thiên Thành, nhị vị có thể báo danh tính rồi đấy!

Hắc y nhân bên phải nói:

-Tam Quỷ Bao Chính.

Hắc y bên trái nói:

-Tứ Quỷ Vương Thanh.

Phương Thiên Thành cười ha hả một tràng rồi nói:

-Chư vị đến trể gần một canh giờ đấy.

Tam Quỷ Bao Chính nói:

-Như thế là để cho các ngươi sống thêm một canh giờ nữa.

Phương Thiên Thành lạnh lùng nói:

-Nhị Quỷ các ngươi cùng lên đi.

Lời vừa phát ra thì thân hình lão cũng đột nhiên vút lên không rồi xông thẳng về phía Bao Chính.

Chợt nghe Bao Chính hừ lên một tiếng ghê rợn , tả thủ vung lên và năm đạo ngân quang bắn ra như chớp.

Phương Thiên Thành đã sớm đề phòng nên trường kiếm luôn phòng hờ trước ngực. Khi thấy đối phương phát ám khí thì lão lập tức vũ lộng trường kiếm tạo thành một bức tường kiếm quang bao bọc toàn thân.

Lại một loạt thanh âm "lác rác" vang lên, theo đó năm mũi ám khí do Tam Quỷ Bao Chính phát ra đều bị đánh rơi. Thế xông tới của Phương Thiên Thành cực kỳ nhanh.

Bao Chính chua kịp phát loạt ám khí thứ hai thì đã bị đối phương tiếp cận, Phương Thiên Thành huy động trường kiếm xuất một chiêu Thần Long Xuất Tải đâm thẳng vào mắt Bao Chính.

Bao Chính vội vàng đề khí tung người ra sau ba thước, hữu thủ vừa trầm xuống thì đơn đao đã xuất võ, hắn vung đao gạt trường kiếm của Phương Thiên Thành và nói:

-Trung Châu Tam Hiệp quả nhiên danh bất hư truyền.

Phương Thiên Thành hạ chân xuống mái ngói và nói:

-Quá khen!

Rồi vung kiếm tấn công tiếp.

Bao Chính cũng huy động đơn đao chống đở, song phương bắt đầu khai triển trường ác đấu.

Kiếm chiêu của Phương Thiên Thành vô cùng lợi hại, thế công uy mãnh cực kỳ.

Bao Chính rất muốn chiếm tiên cơ nhưng trước thế công như sấm sét của đối phương thi nhất thời hắn chỉ biết thối lui từng bước và chống đở mà thôi.

Mười chiêu đã trôi qua nhưng thủy chung Bao Chính vẫn không tài nào cướp được tiên cơ, đao thế của hắn cũng đã chậm lại.

Phương Thiên Thành biết là thời cơ đã đến, lão lập tức trầm hữu thủ xuống, theo đó là hai đoá hoa kiếm chợt loé lên đâm vào hữu thủ cầm đao của Bao Chính . Kiếm thế như cường long xuất hải phong toả không cho thế đao của đối phương biến hóa, nhất thời Bao Chính không thể chống đở và cũng không thể phản kích, hắn chỉ còn một cách duy nhất là thối lui ra sau.

Tình thế bức người khiến Bao Chính không thể không quăng đao tránh né, hắn buông tay cho đồn dao văng đi và cùng lúc tung người ra sau ba thước.

Phương Thiên Thành không để đơn đao rơi xuống mái ngói, lão dùng mũi kiếm hất thân đao lên rồi vận lực từ tả chưởng đẩy cho đao bay về phía Tứ Quỷ Vương Thanh, mười mấy chiêu chẳng qua chỉ diển ra trong chớp mắt.

Trình Tử Vọng và Vương Thanh đều đứng yên tại chổ quan chiến, cả hai không ngờ song phương đã phân thắng bại rồi.

Trình Tử Vọng mục kiến Phương Thiên Thành bức Bao Chính buông đao trong vòng mười mấy chiêu thì lòng vô cùng khâm phục, lão thầm nghĩ:

-Xem qua võ công của Phương Nhị Hiệp thì Trình Tử Vọng ta cũng nên thoái ẩn thôi .

Chợt thấy Tứ Quỷ Vương Thanh vung đơn đao lên, "Choang" một tiếng, đơn đao của Bao Chính bị Phương Thiên Thành đẩy qua lại được đơn đao của Vương Thanh hất về phía Bao Chính. Cùng lúc đó hắn lớn tiếng gọi:

-Tam ca, tiếp đao.

Lời vừa phát thì đao cũng đã bay tới trước mặt Bao Chính, hắn chỉ có việc xuất thủ chợp lấy mà thôi. Hắn tiếp đao xong thì lớn tiếng nói:

-Lão tứ, cẩn thận một chút, kiếm pháp của người này cao cường hơn chúng ta trong vòng ba mươi chiêu. Hãy bình tỉnh, tiên thủ hậu công, nếu vội vàng cầu thắng như ta thì sẽ tạo cơ hội cho hắn đấy.

Thực ra khi hắn nói thì Vương Thanh đã cùng Phương Thiên Thành động thủ thế đấu đã khó phân giải rồi.

Vừa đấu với Vương Thanh nhưng Phương Thiên Thành vẫn có thể nói với Bao Chính:

-Sau khi bại thủ thì kẻ bại trận lập tức nhận ra nguyên nhân thất bại ngay sao? Thật là tài trí phi phàm!

Tứ Quỷ Vương Thanh vốn cũng nôn nóng muốn cướp tiên cơ nhưng sau khi nghe Bảo Chinh nói thì đột nhiên giảm thế công chậm lại, có thể nói là thủ nhiều công ít.

Đơn đao chỉ vũ lộng tao thanh một luồng đạo quang phòng hờ trước ngực.

Kiếm pháp của Phương Thiên Thành tuy cao siêu hơn nhị quỷ cũng là hàng cao thủ võ lâm, nếu bọn chúng không có tâm cầu thắng mà kéo dài thời gian động thủ thì quả thật trong hai thôi Phương Thiên Thành muốn thắng bọn chúng cũng không dễ.

Bao Chính lạnh lùng quan chiến, khi thấy Vương Thanh thay đổi thế trận thủ nhiều công ít thì hắn quát một tiếng rồi vung đao tấn công Trình Tử Vọng.

Trình Tử Vọng cũng lập tức bạt đao cướp tiên cơ xuất thủ. Lão tự biết võ công của mình quyết không phải là đối thủ của Ngũ Quỷ nên mới tranh tiên xuất thủ hầu mong chiếm được thế thượng phong, nhưng thế công của Bao Chính cực kỳ hùng mạnh, nhất thời không dễ đối phó nên Trình Tử Vọng đành phải huy động đơn đao chống đở, vô tình lão lại rơi vào thế thủ.

Cũng may võ công của lão tuy không cao nhưng kinh nghiệm giang hồ rất phong phú nên lão thừa biết nếu cứ để tam quỷ liên tục công kích thì nhất định sẽ bại thủ ngay tức khắc, duy chỉ có một biện pháp là dĩ công chế công thì mới mong cầm cự được lâu dài.

Vì vậy mà đao thế của lão xuất thủ cực kỳ hiểm độc, mỗi chiêu đều công vào yếu huyệt của Bao Chính, thậm chí còn có ý quyết lưỡng bại câu thương với đối phương.

Quả nhiên đấu pháp lưỡng bại câu thương này đã phát huy tác dụng, nhất thời tam quỷ Bao Chính không thể nào chiếm được thế thượng phong tuyệt đối.