Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 51



Kỳ Kiêu cười trào phúng: “Bọn họ đến làm gì?”

Giang Đức Thanh khom người: “Nghe nói là Lĩnh Nam vương không yên lòng Nhu Gia quận chúa, cho nên lệnh Nhị công tử đi theo, An Khang quận chúa vẫn chưa đến kinh thành bao giờ, liền cùng nhau đến đây.

Nửa năm này, mỗi nửa tháng Bách Nhận đều gửi một phần văn thư cho Lĩnh Nam vương, trừ chuyện với Kỳ Kiêu, tất cả những chuyện còn lại đều trình báo kỹ càng, chuyện Lĩnh Nam vương giao cho hắn Bách Nhận cũng làm được, từ sau khi hắn đến kinh thành, tuy rằng cũng chọc một ít phiền toái, cũng không khiến Lĩnh Nam vương khó xử, tự nhận có thể cho Lĩnh Nam vừa lòng, Bách Nhận nhíu chặt mày: “Vậy hiện tại đưa Văn Ngọc đến làm gì? Nếu thật bỏ được hắn, lúc trước cần gì phải đưa ta lại đây?!”

Kỳ Kiêu trấn an nhẹ vỗ tay Bách Nhận, thấp giọng: “Lúc này khiến đệ đệ thứ xuất của ngươi lại đây, không ngoài hai việc, một là phụ vương ngươi không hài lòng việc ngươi làm ở kinh thành, có ý muốn đổi người…. Đương nhiên, hẳn là không phải này, không nói nửa năm qua ngươi xử sự thỏa đáng, có trắc phi được sủng ái kia ở đó, cũng sẽ không để Văn Ngọc thay ngươi đi. Vậy chỉ còn một loại khả năng… mới đầu phụ vương ngươi không dự đoán được ngươi ở kinh thành như cá gặp nước như vậy, không chỉ an an ổn ổn sống đến bây giờ, còn có khả năng tìm hôn sự cho tỷ tỷ, phụ vương ngươi… hoặc là vị trắc phi kia, vội vã muốn đưa đệ đệ ngươi đến chia một ly canh, đại hôn của Nhu Gia là đám hỏi quan trọng của hoàng thành và Lĩnh Nam, nương cơ hội này có thể kết giao không thiếu kẻ có quyền ở hoàng thành, đệ đệ kia của ngươi không phải ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy, hắn làm sao có thể nhường cho ngươi?”

Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Sợ là còn có ý giám thị…. Lúc trước Lĩnh Nam vương phái ngươi đến làm chất tử, tất nhiên là có ý phế đích lập thứ, nay ngươi ở hoàng thành đứng vững chân, không chỉ cùng ta giao hảo, còn kết thân với Hạ gia, hoàng đế cũng vẫn đối tốt với ngươi, có hoàng thành duy trì, muốn tước thế tử vị của ngươi tương đương với người si nói mộng, chung quy… ngôi vị Lĩnh Nam vương cho ai kế thừa, vẫn là hoàng đế quyết định, phụ vương ngươi cũng nghĩ đến điểm này, đương nhiên ngồi không yên.”

Này đó Bách Nhận cũng nghĩ đến, cho nên mới không nhịn được tức giận, riêng đến chọc giận hắn thì thôi, chỉ là Nhu Gia sắp gả cho người, hai người kia lại đây…. Bách Nhận không dám nói bọn họ sẽ chọc bao nhiêu phiền toái.

Không giống Bách Nhận, Kỳ Kiêu nghe tin này tuyệt không sinh khí, ngược lại còn có chút vui vẻ, địa vị của Bách Nhận càng không ổn sẽ càng muốn ỷ lại chính mình, này đương nhiên là Kỳ Kiêu vui vẻ nhận. Đương nhiên này chỉ là một lý do, từ nhỏ Bách Nhận không thiếu bị đám người thứ xuất kia ức hiếp, trước kia bọn họ ở xa cuối chân trời Kỳ Kiêu với không tới, hiện giờ người ta tự mình đưa lên cửa cho Kỳ Kiêu trút giận, nếu không làm gì, Kỳ Kiêu thật muốn xin lỗi chính mình.

Những lời này đương nhiên không thể nói cho Bách Nhận nghe, Kỳ Kiêu cười: “Này có cái gì, t nói cho ngươi một cách, khiến cho cả Nhu Gia và ngươi đều không cần phải gặp bọn họ, thế nào?”

Mắt Bách Nhận sáng lên: “Biện pháp gì?”

Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Ta vốn liền nghĩ, chờ sau khi Nhu Gia quận chúa vào kinh liền khiến nàng đi phủ công chúa ở lại một thời gian, một là vì để cho cô chỉ bảo nàng việc trong nhà, hai là trước đại hôn mang nàng đi gặp qua một lần người ở đây, về sau đều phải thường đi lại, sớm nhận thức cũng tốt. Chuyện nhà cửa của phụ nhân, ngươi ta có muốn cũng không giúp được gì, mẫu thân của Hạ Tử Thần lại là ở góa, còn phải dựa vào cô, việc này nàng quen tay, ngươi có thể yên tâm.”

Vương ở đất phong không có chiếu không được vào kinh, lúc Nhu Gia đại hôn Lĩnh Nam vương cùng vương phi đều không đến được, Bách Nhận còn đang lo lắng không có người có tuổi có thể chỉ bảo tỷ tỷ hắn, vừa nghe liền vui vẻ: “Thật?”

Kỳ Kiêu nâng tay nhéo mũi Bách Nhận: “Ta còn có thể lừa ngươi? Sắp xếp như vậy được chưa?”

Bách Nhận vội gật đầu, Kỳ Kiêu nắm tay hắn, cười cười: “Về phần ngươi…. Ta đã nói với người phủ Nội vụ, phàm là chuyện có liên quan hôn sự Nhu Gia quận chúa, đều phải đưa trước qua phủ Thái tử, chờ ta xác nhận mới được thi hành, như vậy, tiểu cữu huynh này vì xử lý hôn sự của tỷ tỷ, đương nhiên phải thường xuyên đến chỗ ta bàn bạc. Không phải đệ đệ muội muội thứ xuất của ngươi muốn đến kinh thành sao, tỷ đệ các ngươi liền nhường vương phủ ra đó, làm cho bọn họ tự mình ở đi.”

Bách Nhận vừa nghe liền bật cười, toàn bộ khó chịu đều bay mất, Kỳ Kiêu để sát vào, hôn lên trán Bách Nhận, nhẹ giọng cười lên: “Cô vì Thế tử điện hạ mà an bài thỏa đáng như vậy, Thế tử điện hạ nên báo đáp cô thế nào đây?”

Bách Nhận đỏ mặt, Kỳ Kiêu bật cười, kéo người đi vào gian trong.

Ba ngày sau, đội ngũ đưa thân từ Lĩnh Nam trùng trùng điệp điệp vào kinh, hoàng đế lệnh Lễ bộ thượng thư tự mình ra khỏi thành đón tiếp, trực tiếp đưa vào trong cung.

“Mau đến bản cung xem xem…” Đôn Túc trưởng công chúa đã vào cung từ sớm, cùng đế hậu và vài vị phi tần thân phận cao cùng chờ ở trong Càn Thanh cung, Kỳ Kiêu vì quan hệ với Hạ phủ, cũng xem như cùng Lĩnh Nam vương phủ làm thân, cũng hợp tình hợp lý theo Bách Nhận đến đây. Sau một hồi lễ nghi, Đôn Túc trưởng công chúa trước gọi Nhu Gia quận chúa đến bên cạnh, kéo tay nàng nhìn kỹ, Nhu Gia năm nay mười sáu tuổi, là tuổi như hoa như ngọc, bản thân lại là mỹ nhân, tuy rằng một đường đi xa khó nén mệt nhọc, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, vẫn xinh đẹp như vậy, Đôn Túc trưởng công chúa vui vẻ lắc đầu, “Thật sự là tiện nghi đứa cháu của ta, bộ dáng này, dung nhan này…. Hoàng hậu nhìn xem, giống Lĩnh Nam vương phi lúc trẻ bao nhiêu.”

Nhu Gia vội cúi đầu cười: “Công chúa khen nhầm….” Tính tình Nhu Gia khiêm tốn, nhưng cử động đều đoan trang có lễ, không hiện nhút nhát, chỉ khiến người thấy dịu dàng, Đôn Túc trưởng công chúa càng nhìn càng thích, quay đầu nhìn Phùng hoàng hậu cười: “Hoàng hậu còn nhớ rõ Lĩnh Nam vương phi đi? Năm đó lúc đại hôn, cũng là tuổi này đâu….”

Phùng hoàng hậu cười gượng một tiếng, gật đầu, năm đó Lĩnh Nam vương cùng Lĩnh Nam vương phi ở trong kinh đại hôn, cho nên Đôn Túc trưởng công chúa còn có ấn tượng, song, lúc này Phùng hoàng hậu còn chưa gả cho hoàng đế hiện tại, nàng chỉ là nữ nhi gia đình tầm thường, làm sao có thể nhìn thấy Thế tử phi, Đôn Túc trưởng công chúa không biết là quên vẫn là thế nào, vẫn luôn miệng khen ngợi: “Lúc ấy nhìn Bách Nhận ta đã nghĩ Nhu Gia quận chúa không sai được, không nghĩ đến… so trong tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều, hoàng thượng, ta nói thế nào? Hôn sự này, thế nào cũng thấy chúng ta lời đi?”

Hoàng đế cười to: “Tự nhiên…. Văn Ngọc, phụ vương cùng mẫu phi ngươi thế nào?”

Đông Lăng Văn Ngọc gặp hoàng đế hỏi hắn vội tiến lên một bước, khom người: “Tạ ơn hoàng thượng nhớ mong, sức khỏe của phụ vương và mẫu phi rất tốt, trước khi đến phụ vương đã căn dặn thần, khiến thần thỉnh an hoàng thượng.”

Từ khi mọi người tiến vào Kỳ Kiêu đã nhìn Đông Lăng Văn Ngọc, năm nay hắn cũng mười lăm tuổi, nghe nói so Bách Nhận chỉ nhỏ ba tháng, tuy là đệ đệ Bách Nhận, nhưng lại không giống Bách Nhận chút nào, vẻ ngoài kém hơn Bách Nhận rất nhiều không nói, cố tình động tác đều mang theo một cỗ khí nhỏ nhen, vừa hẹp hòi lại không lên được mặt bàn, so với Bách Nhận đạm mạc tự giữ, hoàn toàn là một trời một vực. Đương nhiên, hiện giờ Bách Nhận sẽ không lãnh đạm với hắn như với người ngoài nữa, giống như tối hôm qua….

Kỳ Kiêu vô cùng vui vẻ, không khỏi nghiêng đầu nhìn Bách Nhận, chỉ thấy Bách Nhận vẫn chăm chú nhìn Nhu Gia, tuy trên mặt không tỏ vẻ, trong mắt lại tràn ngập thân thiết. Nhu Gia cũng vậy, thường thường lén nhìn Bách Nhận, giống như hận không thể nhìn thấu hắn, trong lòng Kỳ Kiêu không quá vui vẻ, lại nghĩ đến Nhu Gia lập tức muốn gả cho người, cũng liền thôi. Về sau có phu quân có hài tử, làm sao còn sức để ý đến Bách Nhận, lúc đó Bách Nhận còn không phải của một mình mình sao?

Hoàng đế vẫn còn cảm thán: “Trẫm cùng phụ vương ngươi đã có gần mười năm chưa gặp, thời gian qua nhanh, ngày tháng như thoi đưa a….” Bách Nhận vội nhận lời, hắn cũng học thuộc bài, từ nghiên mực năm đó hoàng đế ban cho phụ vương hắn để trong thư phòng cho đến năm đó Lĩnh Nam vương cùng hoàng đế cưỡi ngựa săn thú, hoàng đế nói một câu hắn tiếp một câu, cũng không tẻ ngắt, tất cả mọi người náo nhiệt trò chuyện, chỉ có An Khang quận chúa đứng ở đó không người để ý, Phùng hoàng hậu sợ nàng xấu hổ, cười hỏi: “Đây là nhị cô nương đúng không? Đến ta nhìn xem….”

An Khang nghe vậy vội tiến lên hành lễ, năm nay An Khangvừa mười bốn tuổi, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, mi nhãn đã có nét tính toán, Phùng hoàng hậu hỏi nàng một đường có mệt không, An Khangvội cười: “Không mệt, ta vốn so tỷ tỷ khỏe mạnh, lúc đến ta đều đưa nha hoàn bên người đến xe ngựa tỷ tỷ cho nàng chiếu cố tỷ tỷ, đệm giường da hồ ly cũng đều đưa đến xe tỷ tỷ, chỉ tiếc… tỷ tỷ vẫn mệt mỏi, ta cố hết sức cũng không có cách nào.”

Phùng hoàng hậu cười than nhẹ: “Đứa nhỏ ngoan…. Ngươi lo lắng Nhu Gia, cũng phải đau lòng chính ngươi, còn nhỏ như vậy, nếu mệt ngã bệnh liền không tốt.”

An Khangquay đầu liếc nhìn Nhu Gia, nháy mắt với Phùng hoàng hậu, thấp giọng cười: “Thế nhưng… tỷ tỷ là đến thành thân nha, ta thế nào cũng không quan trọng, nếu khiến tỷ tỷ lạnh mà ốm, chậm trễ việc tốt, không phải lỗi của ta sao?”

Lời vừa nói, người trong điện đều cười lên, Nhu Gia đỏ mặt, gật đầu không nói, chỉ cười nhạt, ý cười không lan đến đáy mắt.

Kỳ Kiêu nhìn An Khangcười đến ngây thơ rực rỡ, thầm cười nhạt, nghĩ, này cũng không phải đèn cạn dầu.

Đôn Túc trưởng công chúa cười xong cũng trò chuyện với An Khangvài câu, lại lập tức kéo tay Nhu Gia, hỏi nàng ngày thường đều thích ăn cái gì, làm cái gì, một đường đến kinh thành thấy phong cảnh thế nào, thời tiết kinh thành rất lạnh, có quen hay không, Nhu Gia đều kỹ càng trả lời, Đôn Túc trưởng công chúa cũng thầm xem xét cách nói chuyện của nàng, càng thêm vừa lòng, ánh mắt nhìn Nhu Gia cũng càng thêm hiền hòa.

Mọi người nói một hồi lâu, hoàng đế lại ban gia yến, gặp nhau đến giờ Tuất mới tan. Ngày hôm nay như vậy, Kỳ Kiêu không tốt lại để Bách Nhận đến phủ Thái tử, chỉ để Giang Đức Thanh truyền lời cho Bách Nhận, nói hắn đừng để việc trong lòng, đợi chính mình thay hắn hả giận.

Bách Nhận nghe vẫn nghi hoặc, thẳng đến ngày hôm sau mới hiểu được ý Kỳ Kiêu….

Sáng sớm hôm sau, tổng quản phủ Thái tử Giang Đức Thanh tự mình đưa một xe ngựa đồ đến vương phủ, nói là Thái tử điện hạ vì hai vị quận chúa cùng công tử đến kinh, cố ý chuẩn bị một ít đồ tinh xảo cho quận chúa công tử giải buồn. Văn Ngọc nghe liền vui vẻ, vội đi ra đón, lại tìm Giang Đức Thanh hàn huyên một hồi, Giang Đức Thanh cười nhạt, hai tay dâng danh mục quà tặng, Văn Ngọc tiếp nhận, vừa thấy lại càng đắc ý, một tờ đầu danh mục đều là viết cho hắn, cái gì văn phòng tứ bảo, đồ cổ sách quý, mọi thứ không thiếu, Văn Ngọc một bên vui vẻ được mấy thứ này, một bên tự đắc, chính mình vừa đến, liền Thái tử còn xem trọng mình như vậy, Văn Ngọc lại lật một tờ, càng nhìn càng cảm giác không đúng, hắn tự cho là mình đã không thiếu, không nghĩ đến một xấp dày phía sau, toàn bộ đều là cho Nhu Gia, mà mọi thứ đều là trân phẩm….

Giang Đức Thanh mặt không chút thay đổi, đứng ở cửa cao giọng đọc: “Một đôi bạch ngọc như ý, tám viên trân châu, bốn vòng tay mã não, hai vòng cổ dệt lụa thêu vàng, bốn vòng tay phỉ thúy, bốn thất vân cẩm, tám thất mãng kim, mười hai thất đại thiểm phiến kim, mười hai thất tiểu thiểm phiến kim (thiểm phiến kim là vải kết hạt cườm bằng vàng, đại tiểu là chỉ kích cỡ hạt cườm to nhỏ), mười sáu thất lụa các màu….”

Bọn họ nhân vội vàng chuyển đồ vào trong viện của Nhu Gia, Giang Đức Thanh đọc nửa ngày mới ngừng, thấp giọng nói với hạ nhân: “Còn lại là cho An Khangquận chúa, đừng đưa nhầm.”

Bọn hạ nhân vội lên tiếng, Giang Đức Thanh thanh cổ họng: “Hai chuỗi trân châu, bốn nhẫm ngọc đỏ thẫm. Nhị công tử, đã đưa hết đồ, lão nô đi trước.” Giang Đức Thanh cung kính khom người, liền rời đi.

Văn Ngọc sững sờ nhìn mấy thứ ở cuối danh mục quà tặng cho An Khangkia, nửa ngày không nói, vội vã xoay người đi tìm muội muội, còn chưa vào viện đã nghe tiếng An Khangđang đập vỡ đồ vật, Văn Ngọc không ngừng kêu khổ, vội đi khuyên nhủ.

Trong phủ Thái tử, Kỳ Kiêu nghe Giang Đức Thanh thuật lại, vừa lòng cười, An Khangdám ở trước mặt mình bêu xấu tỷ tỷ Bách Nhận, vậy chính mình liền dạy cho nàng biết, cái gì mới gọi là chân chính mất mặt.
— QUẢNG CÁO —