Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 92



Kỳ Kiêu vẫn bình tĩnh, trầm giọng: “Giang Đức Thanh, lấy danh thiếp của ta, đi Thái y viện mời thiên kim thánh thủ Biên thái y lập tức đi qua, Mậu nhi, đưa ta đi Hạ phủ.”

Mọi người đáp ứng, Kỳ Kiêu lên xe, vội vã đi.

Thành Tây, trong Hạ phủ, hạ nhân vội vã đến chân không chạm đất, Kỳ Kiêu xuống xe ngựa, nhìn ngoài đại môn Hạ phủ buộc một mảnh vải đỏ trên cái kẻng, hít sâu một hơi, hạ nhân canh cửa thấy là Kỳ Kiêu đến thì sợ đến mức nói không ra lời, quỳ xuống lắp bắp: “Thỉnh… thỉnh an Thái tử điện hạ, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Kỳ Kiêu không để ý đến hắn, đi thẳng vào trong. Trong nhà chính, Đôn Túc trưởng công chúa đứng ngồi không yên, thấy Kỳ Kiêu đến cũng kinh ngạc: “Ngươi đến làm cái gì? Không phải trong cung truyền lời để ngươi đi thăm bệnh sao? Làm sao lại đi ra?”

Kỳ Kiêu nói lại chuyện vừa rồi, Đôn Túc trưởng công chúa cười lạnh một tiếng: “Ta còn cho rằng thế nào đâu, bất quá là ho ra vài búng máu, làm như bệnh sắp chết vậy. Năm đó Vũ đế đi săn, cánh tay bị gấu chó cắn một ngụm lớn còn im lặng không nói lời nào, thẳng đến khi lành lại mới cho chúng ta biết, hừ… người không quý giá đi đâu, lại chuyên làm lớn chuyện.”

Chuyện hạ độc, từ đầu đến cuối Kỳ Kiêu vẫn không nói lời nào cho Đôn Túc trưởng công chúa, nghe nàng nói chỉ lắc đầu cười: “Bên trong thế nào?”

Đôn Túc trưởng công chúa nhíu mày: “Không tốt. Một thai này vốn đã lệch vị, lúc vừa mang thai còn… còn xảy ra chuyện kia, lcú đó chỉ kém chút là sẩy, sau, Tử Thần cùng mẹ chồng nàng chăm sóc kỹ càng, mới dưỡng được trở về. Nhưng dù sao cũng là động thai khí, không như bình thường, không dễ sinh được. Này… nửa đêm hôm qua vỡ nước ối, bây giờ còn chưa có động tĩnh gì, chỉ hét đau, mà lúc này cũng hét đến khô cổ, sợ là ngay cả bà mụ cũng làm không rõ là việc gì, Tử Thần gấp đến điên rồi, đã đi Thái y viện mời thái y.”

Kỳ Kiêu trầm giọng: “Không gấp, vừa rồi ta đã để người đi mời Biên thái y, lập tức đến.”

Đôn Túc trưởng công chúa nghe vậy thoáng yên lòng, thở dài: “Nửa năm này ngươi rất tốt với Hạ phủ, đông đưa than, hè đưa băng, săn sóc từ chuyện nhỏ đến lớn, tẩu tử của ta thực nhớ ơn đâu, mỗi ngày niệm Phật cho ngươi, còn kém đi thỉnh một bài vị trường sinh mà thôi.”

Kỳ Kiêu cười tự giễu: “Không cần, ta cũng không phải vì bọn họ.”

Đôn Túc trưởng công chúa nghe lời này lại đau lòng, dừng một lát, nhẹ giọng: “Ta nghe nói, nay… nay hắn rất tốt, tuy khi vừa kế vị có chút khó khăn, nhưng giờ cũng đã êm xuôi, rất… rất tốt.”

Kỳ Kiêu giống như nghe tin tức người xa lạ vậy, khẽ gật đầu, một bộ lạnh nhạt: “Vậy là tốt rồi.”

Đôn Túc trưởng công chúa càng nhìn càng đau lòng, do dự một lát mới nói: “Hắn xử trảm Văn Ngọc, nhưng giữ lại mạng của An Khang. Nghe nói An Khang thành thật được mấy tháng, sau lại bắt đầu ầm ĩ, ồn ào bắt Lĩnh Nam vương tìm nhà chồng cho nàng, lại tố khổ với tôn thất Lĩnh Nam, nói là chuyện ngày đó không can hệ gì đến nàng, Lĩnh Nam vương lại bởi vì nàng là thứ xuất mà cố ý chậm trễ, không cho nàng gả ra ngoài.”

Kỳ Kiêu nghe được ba chữ “Lĩnh Nam vương”, sửng sốt một lúc lập tức hiểu được, gật đầu, Đôn Túc trưởng công chúa lại nói: “Ta nghĩ, này… chuyện này sợ là hắn khó xử hồi lâu, không bằng ta tìm người thích hợp, đơn giản đem An Khang gả đến đây, xem như đặt an trong lòng bàn tay chúng ta, vừa xong việc, lại yên tâm, thế nào?”

Nhớ đến chuyện năm đó, Đôn Túc trưởng công chúa vẫn còn khinh thường, hạ giọng: “Đưa nàng đến tay ta, ta tự có cách trừng trị nàng, bảo đảm nàng không nói được cái gì, ngươi chỉ cần yên tâm là được.”

Kỳ Kiêu nghĩ nghĩ, thấp giọng: “Nếu cô có ý, vậy sai người hỏi ý của hắn đi, nếu hắn chấp nhận, cứ vậy mà làm.”

Đôn Túc trưởng công chúa sửng sốt: “Nửa năm này, ngươi… không liên hệ với hắn sao? Ngay cả một phong thư cũng không? Còn phải để ta đến hỏi?”

Kỳ Kiêu nhẹ lắc đầu, nháy mắt Đôn Túc trưởng công chúa cảm giác như lồng ngực bị đổ đầy đá tảng vậy, về lí trí, nàng đương nhiên hiểu được không có liên lạc mới là tốt, nhưng vừa nghĩ đến tình cảm của Kỳ Kiêu với Bách Nhận, lại nhịn không được mà đau lòng hắn.

Kỳ Kiêu thấy khóe mắt Đôn Túc trưởng công chúa đỏ lên, cười an ủi: “Không liên lạc cũng có chỗ tốt của không liên lạc, mà… có cái gì để nói đâu? Nếu hắn thật có việc gì, ta ở trong triều, đương nhiên sẽ lập tức biết được, mà việc nhỏ khác, không phải ta cũng có thể nghe cô nói sao.”

Kỳ Kiêu nhẹ vuốt ve mệnh phù bên hông, chậm rãi nói: “Mà, Hoàng Thái tử có chuyện gì, Lĩnh Nam vương cũng có thể biết.”

Cách nhau vạn dặm, tấu chương lui tới, cũng giống như hồng nhạn truyền tin.

Đôn Túc trưởng công chúa quay đầu đi, nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Lúc đó, bên ngoài thông truyền Biên thái y đến đây, Hạ Tử Thần trên đường đến Thái y viện thì gặp Biên thái y liền cùng nhau chạy về, Kỳ Kiêu nhìn Biên thái y, cười ôn hòa: “Thái y vất vả, Giang Đức Thanh… đã chuẩn bị tiền đi lại cho Biên thái y chưa?”

Giang Đức Thanh dâng một xấp ngân phiếu lên, Biên thái y chưa từng gặp qua nhiều bạc như vậy, bị dọa không nhẹ, vội chối từ: “Không dám, không dám.” Kỳ Kiêu nói: “Thái y không cần khách khí, nếu tử mẫu bình an, cô còn một phần tạ lễ khác, còn nếu có chuyện gì….”

Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Cô cũng không thu lại tiền này, nếu mẫu tử hai người xảy ra chuyện, cô sẽ đốt từng tờ ngân phiếu một cho thái y, không thiếu môt tờ.”

Lời vừa ra, Biên thái y lập tức tỉnh táo lại, khom người: “Thái tử yên tâm, Thái tử yên tâm.”

Kỳ Kiêu không lại nói, Giang Đức Thanh đưa Biên thái y vào trong, Hạ Tử Thần gấp đến nói cũng không lưu loát, vội vã cảm tạ Kỳ Kiêu, cùng theo đứng ở bên ngoài, chỉ là, hắn rất kích động, đứng ngồi không yên.

Biên thái y vừa vào là năm canh giờ, trời đã tối còn chưa có động tĩnh, Đôn Túc trưởng công chúa đã có tuổi, không chịu được, phải để ma ma đỡ đến chính đường của Hạ lão phu nhân nghỉ tạm. Hạ Tử Thần thật sự chờ không được, mặc kệ hạ nhân ngăn cản, xông vào phòng sinh rồi không trở ra, ở ngoài phòng, Kỳ Kiêu vẫn ngồi yên như vậy.

Giang Đức Thanh nhìn không được, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ… đi về trước đi, bằng không tìm gian phòng nghỉ ngơi một chút?”

Kỳ Kiêu lắc đầu: “Không cần.”

Có Kỳ Kiêu ở, có ngân phiếu một vạn lượng đè nặng, đương nhiên là không sao. Lúc trời tờ mờ sáng, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc của trẻ con, một ma ma vui mừng chạy ra: “Đại hỉ đại hỉ! Thái tử, phu nhân sinh bé con nặng hơn bảy cân đâu! Bồ Tát phù hộ, mẫu tử đều bình an!”

Kỳ Kiêu nhắm mắt, yên lòng.

Theo quy củ, trẻ con vừa mới sinh không thể ôm ra ngoài, chỉ là, một thai này Kỳ Kiêu giúp đỡ rất nhiều, còn ở đây canh giữ một ngày một đêm, Hạ lão phu nhân băn khoăn hồi lâu, mặc kệ, sai Hạ Tử Thần đưa bé con ra cho Kỳ Kiêu nhìn, đầu tiên là tạ ơn Thái tử, lại để bé con dính một tia phúc khí của Thái tử, về sau vạn sự như ý.

Hạ Tử Thần vừa mới làm cha, vừa khóc lại vừa cười, nói cũng không xong, liên tục nhắc nhở bà vú: “Cẩn thận, cẩn thận….”

Bà vú khom người hành lễ với Kỳ Kiêu, cười: “Ca nhi dập đầu thỉnh an Thái tử điện hạ.”

Hạ lão phu nhân cũng theo ra, lấy khăn lau nước mắt, nhìn Kỳ Kiêu, cẩn thận hỏi: “Nếu điện hạ không chê, có thể ôm đứa nhỏ này một cái sao? Đó là đại phúc của bé con.”

Kỳ Kiêu gật gật đầu, nhẹ nhàng ôm bé con vào lòng. Bé con đỏ bừng, nằm trong tã lót nhắm mắt khóc mãi không thôi, dỗ thế nào cũng không được. Kỳ Kiêu cúi đầu, giống như trăm ngàn lần khi trước, nhẹ hôn lên mi tâm bé con, nhỏ giọng dỗ dành: “Không khóc, không khóc….”

Kỳ tích, bé con dần yên tĩnh lại, nằm trong khuỷu tay Kỳ Kiêu cọ cọ, thiếp đi.

Kỳ Kiêu cười nhẹ, vẫn dễ dỗ như vậy.

Cháu ngoại trai giống cậu,c ho dù vừa mới sinh ra, mi nhãn bé con đã có vài phần giống người nọ, Kỳ Kiêu không đành lòng nhìn nữa, cẩn thận giao bé con cho bà vú, thấp giọng: “Đứa nhỏ này… về sau sẽ có đại phúc khí.”

Không đợi mọi người tạ ơn, Kỳ Kiêu đã xoay người rời đi.

Kỳ Kiêu hành động khác thường, Hạ Tử Thần không khỏi lo sợ, giao bé con cho vú nuôi xong liền đuổi theo, kéo Giang Đức Thanh lại cười làm lành: “Công công… công công vất cả một ngày một đêm, nếu công công không ghét bỏ thì nhận đi.”

Giang Đức Thanh vội hai tay nhận lấy hà bao, cười: “Hạ đại nhân nói gì vậy? Quận chúa hạ sinh là việc vui, đừng nói là một ngày một đêm, cho dù là ba ngày ba đêm nô tài cũng phải ở a, nô tài cũng thật vui vẻ a.”

Hạ Tử Thần nhìn bên ngoài, hạ giọng: “Điện hạ….”

Giang Đức Thanh thở dài, nhẹ giọng: “Hạ đại nhân đừng nghĩ nhiều, điện hạ cẩn thận như vậy không phải vì ngài, cũng không phải vì quận chúa, mà là vì… vì vị kia. Quận chúa thuận lợi sinh con, điện hạ vui vẻ đâu, chỉ là… chỉ là không khỏi nhớ đến Lĩnh Nam vương mà thôi, ngài không cần nghĩ nhiều, chỉ cần yên tâm. Điện hạ nói đứa nhỏ sau này có đại phúc khí, chắc chắn tương lai sẽ là như vậy.”

Hạ Tử Thần nhớ đến chuyện năm trước Kỳ Kiêu ở Nam Cương thả Bách Nhận đi, thở dài gật đầu: “Ta biết.”