Thiên Hương Bách Mị

Chương 113: Nội Thương



“Đi.”

Lôi Tu Viễn giữ chặt cánh tay của Lê Phi, thanh âm tuy nhỏ nhưng lại rất kiên quyết.

Lê Phi thẫn thờ một lát, bỗng nhiên Lôi Tu Viễn kéo tay nàng ra khỏi đám đông, xoay người đằng vân vội vàng rời đi, để lại một đám người không hiểu gì cả. Bọn họ tại sao lại đột nhiên bỏ chạy?

Đặng Khê Quang đang muốn đuổi theo nhưng Hồ Gia Bình lại cản hắn lại: “Thời điểm này mà đi đến quấy rầy chính là tội trời phạt đó.”

Tội trời phạt?! Đặng Khê Quang nhất thời bị dọa đến ngây người.

Tô Uyển xuy một tiếng mỉm cười: “Đúng vậy, sẽ bị trời phạt đó. Để hai người họ một mình đi dù sao Đại hội cũng sắp kết thúc rồi.”

Tần Dương Linh bị ngất đã được hai đệ tử khác đưa đi, vết thương của hắn cũng sớm đã được Lưới Trị Liệu bọc lại, Thuật Ngứa cũng chẳng làm hắn bị thương gì chỉ là ngất đi thôi. Điều không may duy nhất là sau khi hắn tỉnh lại liệu còn mặt mũi nào để gặp mọi người nữa hay không.

Ai nấy cũng đều đang say sưa bàn luận về trận đấu pháp hấp dẫn vừa rồi. Đã rất nhiều năm rồi chưa có trận tỷ thí nào phấn khích như vậy, ngay cả các trưởng lão cũng đều hưng phấn, mọi người không ngừng tìm đến Nghiễm Vi chân nhân chúc mừng, đệ tử này của lão phải dùng bốn chữ “kinh tài tuyệt diễm” để hình dung. Một trận này chỉ sợ kinh động đến cả các tiên nhân cùng chưởng môn đang ở ẩn, đệ tử này đương nhiên sẽ rất được coi trọng, tương lai đang mong đợi. Vô Nguyệt Đình không chừng sẽ lại có một tiên nhân lợi hại như Thanh Thành chân nhân, đây mới chính là chuyện đáng vui mừng.

Nghiễm Vi chân nhân vừa vui sướng vừa âm thầm lo lắng, thân là sư phụ, lão càng nghĩ cho thân thể của Lôi Tu Viễn hơn. Lúc cuối khi hắn thoát khỏi vòng vây của Âm Dương Kiếp Ba Kính, nhìn qua cực kỳ không ổn. Đứa nhỏ này luôn muốn thể hiện rằng mình mạnh hơn, khi ấy đã gần đến đường cùng, chỉ sợ rằng sau khi hắn phát huy năng lực tiềm ẩn sẽ đau đớn vô cùng. Mong rằng Khương tiểu cô nương kia có thể chăm sóc tốt cho hắn.

Lê Phi lúc này đang dùng toàn lực để đỡ Lôi Tu Viễn. Cả người hắn đều dựa vào người nàng, từng mảng máu tươi lan ra trên vai rồi khắp người Lê Phi khiến nàng không khỏi sợ hãi đến phát run nhưng phải tự nhủ mình tỉnh táo lại.

Tay nàng vừa đưa lên, một tấm Lưới Trị Liệu thật lớn bao lại cả thân thể của Lôi Tu Viễn. Lê Phi cảm thấy hắn sắp ngất đi nên vội vàng dùng hết sức để giữ hắn lại, bay nhanh về Trụy Ngọc Phong.

Nhật Viêm đang không ngừng dùng chiếc mũi to của mình mà ngửi ngửi khắp người Lôi Tu Viễn, đôi mắt màu lục cũng đang nhìn chằm chằm hắn nhưng lại chẳng nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì.

Lê Phi nhẹ nhàng đặt Lôi Tu viễn lên giường mình, xé toạc quần áo của hắn. Cả người hắn đầy vết thương ngang dọc, to nhỏ khác nhau, ngay cả Lưới Trị Liệu cũng không thể giúp miệng vết thương khép lại được.

Là do Tần Dương Linh làm? Thoạt nhìn không giống lắm, da thịt xung quanh miệng vết thương rách toạc giống như bị xé rách từ bên trong. Lê Phi định thần lại, bắt đầu truyền linh khí vào Lưới Trị Liệu, nhưng không biết vì sao, Lưới Trị Liệu chỉ có thể giúp miệng vết thương khép lại một cách chậm chạp không giống như bình thường. Nàng gấp đến nỗi mồ hôi đầy trán, dùng toàn lực truyền hết linh khí vào Lưới Trị Liệu nhưng lại chẳng có tác dụng gì.

“Vì sức mạnh bùng phát quá lớn, thân thể không chịu đựng được nên bị xé rách, dùng Lưới Trị Liệu quá chậm, phải dùng Thủy hành Ngọc Tuyết Thuật.” Nhật Viêm đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, bốn phần Thủy hành linh khí, ba phần Mộc hành linh khí, ba phần Kim hành linh khí.”

Lê Phi phản ứng cực kỳ nhanh, lẳng lặng suy tính định lượng, rất nhanh sau đó, một khối ánh sáng trắng đã xuất hiện trên lòng bàn tay, trong suốt mềm mại như tuyết rơi trên người Lôi Tu Viễn. Lê Phi cảm thấy nhận thức của mình cũng đi theo ánh sáng trắng kia mà xuyên vào huyết mạch cốt tủy của hắn chữa lành từng vết thương của hắn.

Trên cơ thể của Lôi Tu Viễn ngoại trừ những vết thương ngoài da ra còn có vô số nội thương cũ ẩn giấu phía sâu. Không biết vì sao, dựa vào Ngọc Tuyết Thuật nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra những vết thương kia có từ lúc nào. Nội thương của hắn nhiều vô kể, năm năm trước cũng có, mười năm trước cũng có. Không lẽ đều là những vết thương cũ chưa lành do tiềm lực bộc phát sao?

Lê Phi tập trung tinh thần, ngưng tụ tất cả linh khí, từng chút một chữa lành những vết nội thương này. Chỉ trong chốc lát sau, nàng đã cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, Ngọc Tuyết Thuật vậy mà lại tiêu hao linh khí của nàng nhanh như vậy.

“Nếu dùng linh nhập thì cách xa hắn một chút.” Nhật Viêm nhắc nhở.

Lê Phi sắc mặt tái nhợt, cả người như nhũn ra mà đẩy cửa đi ra ngoài, dùng linh nhập, chẳng lâu sau, cả lô đỉnh của nàng lại tràn ngập linh khí. Lê Phi vội vàng trở vào, tiếp tục sử dụng Ngọc Tuyết Thuật chữa khỏi cho Lôi Tu Viễn.

Nàng chẳng nhớ được chính mình đã sử dụng linh nhập bao nhiêu lần, cũng nhớ không được Nhật Viêm khi nào thì đã ngủ mất. Hắn từ đầu đến bây giờ chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Lôi Tu Viễn, chẳng nói câu nào khiến nàng cũng chẳng để ý lắm. Vì tập trung chửa khỏi cho Lôi Tu Viễn, tinh thần cùng thân thể Lê Phi đều đã cực kỳ mỏi mệt, nàng liền thiếp đi bên cạnh giường.

Không biết đã ngủ say qua bao lâu, lúc tỉnh lại thì nàng đã nằm trên giường, sắc trời dường như sắp sáng, màn ngủ trên giường buông xuống khiến từng tia sáng nhạt len lỏi vào. Lê Phi động đậy, theo bản năng mà kéo chăn lên che mặt nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy có người đang ôm chính mình, trên tóc nàng đang có một bàn tay v.uốt ve nhẹ nhàng âu yếm. Lê Phi chưa ngủ đủ giấc, mí mắt cứ rũ xuống, vặn vẹo cố gắng trở mình. Lôi Tu Viễn sờ sờ mặt của nàng, nhỏ giọng nói gì đó nhưng vì nàng đang cực kỳ mệt mỏi nên chẳng nghe thấy gì cả.

Hơi thở nóng bỏng dừng trên mặt của Lê Phi, chầm chậm hôn trán rồi đến chân mày, mí mắt của nàng. Lê Phi hoàng hốt, mơ màng mà mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt tối đen của hắn một lúc lâu, sau đó theo bản năng nâng tay ôm lấy cổ hắn, nỉ non: “Tu Viễn......”

Lôi Tu Viễn ôm chặt cơ thể mềm nhũn của nàng, bàn tay đặt lên lưng nàng vu.ốt ve từ trên xuống trấn an. Tinh thần mê man của Lê Phi dần dần tỉnh táo lại, nàng nhìn từng tia nắng mặt trời xuyên qua màn ngủ mà nghĩ hôm nay đúng là một ngày nắng hiếm hoi. Nàng lại động đậy, bỗng nhiên phát hiện Lôi Tu Viễn hiện giờ chẳng mặc gì cả, ánh mặt trời chiếu vào làn da trần của hắn, từng tấc da đều nhìn rất thuận mắt.

Đúng rồi, hình như là nàng vì xem xét miệng vết thương mà xé rách y phục của hắn. Lê Phi nhất thời có chút bối rối khác thường, nhưng dường như bởi vì vừa tỉnh, thái độ của nàng rất khác ngày thường, chẳng những không tránh đi mà còn dùng giọng mũi nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”

Lôi Tu Viễn vén những lọn tóc dài rơi tán loạn ra sau tai nàng. Bỗng nhiên hắn cúi đầu xuống hôn lên tai nàng, thanh âm khàn khàn: “Đau.”

Lê Phi trợn tròn mắt, cúi đầu cẩn thận kiểm tra, toàn bộ vết thương trên người hắn đã gần như khỏi hẳn, một chút máu cũng không còn. Nàng quan sát một lúc lâu rồi dùng linh khí xem thử kỳ kinh bát mạch của hắn, cuối cùng nhíu mày nói: “Làm sao còn đau được? Thương thế đã khỏi hẳn rồi, những vết thương cũ nhiều năm trước cũng chẳng còn nữa.”

“Cả người đều đau.” Hắn cười rộ lên, chôn chặt mặt mình vào hõm vai của nàng. “Ôm chặt ta.”

Lê Phi nâng tay gõ đầu hắn một cái, hận không thể há mồm cắn hắn nhưng cũng hận không thể ôm hắn thật chặt không bao giờ buông tay nữa. Tay nàng luồn qua mái tóc dài, dày, và mềm của hắn, vuốt vuốt từng chút một. Nàng cảm thấy dưới tai hắn có một vết máu khô, sợ đụng trúng vết thương, Lê Phi cẩn thận rút tay ra.

Thiếu niên đang hưởng thụ trong vòng tay kia bỗng ngẩng đầu cúi người xuống, khí nóng từ miệng phả lên môi nàng: “Phần thưởng của ta đâu?”

Mặt của Lê Phi lập tức đỏ bừng lên, cũng không biết vì cái gì, nàng không giống như ngày xưa mà ngượng ngùng tránh đi, mà chỉ nhẹ giọng hỏi hắn: “Chàng muốn cái gì?”

“Nàng đoán xem.”

Câu cửa miệng đáng ghét này lại dùng rồi.

Lê Phi cười khẽ, nâng cằm hắn lắc lắc: “Không nói sẽ không có thưởng.”

Lôi Tu Viễn há miệng nhẹ nhàng cắn tay nàng một cái, như là đang oán giận. Lê Phi cảm thấy có chút đau, nhịn không được mà bật cười. Lôi Tu Viễn xắn tay áo nàng lên, trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh kia vẫn còn lưu lại vết cắn mờ mờ. Hắn đặt môi lên hôn, bờ môi nóng bỏng dần dần di chuyển lên phía trên, cắn và hôn dọc bên trong cổ tay nàng cho đến tận khuỷu tay.

Lê Phi bị ngứa mà bật cười, dùng sức vặn vặn cánh tay mà tránh đi. Lôi Tu Viễn lại vòng tay ôm chặt lấy nàng như muốn bóp nghẹt nàng trong vòng tay khiến nàng gần như thở không nổi, nhưng điều đó lại làm cho nàng có chút phấn khích không thể giải thích được.

Ngay sau đó, môi của nàng liền bị hôn thật mạnh, Lôi Tu Viễn gần như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, thô bạo cắn m.út hôn. Bỗng nhiên hắn hé miệng quấn lấy đầu lưỡi có chút run rẩy của nàng, tỉ mỉ nếm từng bí mật tinh tế trong khoang miệng nàng. Đôi môi ướt át và nóng bỏng từ từ hôn theo đường môi của nàng rồi rồi xâm nhập vào khuôn miệng đang hé mở của nàng, hương thơm lạ lùng giữa môi và lưỡi nàng thật khiến người khác ý lo.ạn tình mê.

Lê Phi không kìm lòng được mà phát ra tiếng rên run rẩy nho nhỏ, theo bản năng mà vùng vẫy, nhưng làm sao thoát khỏi lực đạo đáng sợ này? Một lần nữa, nàng cảm thấy chính mình giống như sắp vỡ ra thành từng mảnh, môi và lưỡi như thiêu đốt, dần dần lan tỏa ra khắp tứ chi. Ngọn lửa không tên kia vẫn đang âm ỉ cháy trong người khiến nàng không khỏi rùng mình cuộn tròn trong vòng tay hắn như là đang sợ hãi điều gì đó.

Lôi Tu Viễn đột nhiên chống người lên thở hổn hển nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen đầy sương mù, tim đập loạn nhịp, hô hấp gấp gáp và nặng nề, hơi thở nóng rực như ngọn lửa.

“Không đủ, cho ta nhiều một ít.” Thanh âm của hắn khàn khàn.

Trời đất quay cuồng, Lê Phi đột nhiên bị đè nặng vào trong chăn ga gối đệm mềm mại, môi của hắn hôn một đường từ cằm đến cổ nàng, khi thì liế.m, khi thì m.út, khi thì cắn như muốn nuốt trọn nàng.

Lê Phi cảm thấy như mình đang từ từ rơi xuống, quần áo trên người bỗng trở nên thật cồng kềnh dư thừa, nàng thậm chí còn có ý nghĩ muốn xé rách chúng. Trong sâu thẳm trái tim, nàng đang khao khát một điều gì đó, sự trống trải vô bờ bến bủa vây lấy nàng nhưng nàng không thể biết mình đang khao khát điều gì, chỉ biết ôm chặt lấy hắn, chưa bao giờ nàng cảm thấy mình yếu đuối đến thế.

Lôi Tu Viễn thì thầm bên tai nàng điều gì đó, có lẽ đang hỏi điều gì nhưng Lê Phi chẳng còn tâm trí để phản ứng lại, chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng nàng lại chẳng còn năng lực phán đoán nữa.

Tay hắn chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng kéo dây thắt lưng của nàng, hai tay xuyên qua lớp áo bên ngoài, ôm chặt lấy nàng, da thịt cọ sát lẫn nhau. Cách một tầng áo trung y mỏng manh, Lê Phi phát ra tiếng r.ên rỉ run rẩy từ mũi mình. Nàng không thể phân biệt được mình đang rơi xuống hay đang quay cuồng vì hắn là một ngọn lửa rực cháy sẽ thiêu rụi nàng thành tro.

Lôi Tu Viễn thô bạo dày vò lớp trung y kia, không biết từ lúc nào hắn đã phát hiện ra khe hở, bàn tay lập tức tiến vào v.uốt ve tấm lưng trần của nàng. Lê Phi giật mình như bị đánh thức, vội vàng tỉnh táo lại, dùng sức xoay người tránh sang một bên.