Thiên Hương Bách Mị

Chương 126: Huyền Hoa



Thanh Nhạc chân nhân thấy ngọn núi này gần như bị máu của Thao Thiết phá hủy gần hết không khỏi âm thầm lắc đầu bày tỏ sự đáng tiếc. Máu của hung thú tràn đầy tà khí, sau khi các đại tiên gia rời đi, nơi này rất nhanh sẽ trở thành nơi tụ tập của các hung thú nhưng nơi này cách Đoan Minh thành quá gần, nếu bị hung thú chiếm giữ đương nhiên sẽ xảy ra rắc rối, sau này các tiên gia lại có chuyện để bận lòng rồi.

“Bái kiến Thủ Trung lão tiên nhân, Thúy Huyền lão tiên nhân.” Vô Chính Tử cùng mấy chục vị trưởng lão của những môn phái khác vừa mới đáp đất đã lập tức tiến lên cung kính hành lễ. Bàn về bối phận, hai vị lão bối tiên nhân của Vô Nguyệt Đình cao hơn họ không biết bao nhiêu, chỉ một con Thao Thiết nhưng lại kinh động đến hai vị lão tiên nhân từ Vô Nguyệt Đình chạy đến đến đây để giúp đỡ, điều này thật vô cùng xấu hổ.

Thúy Huyền tiên nhân thu lại lưới linh khí, đôi mắt ngái ngủ lại rũ xuống, hơi gật đầu, Thủ Trung tiên nhân cười hai tiếng: “Trời đã xuất hiện dị tượng, mấy lão già chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nữa. Lần này là Thao Thiết cản đường, lần sau không biết cái gì lại gây náo loạn nữa, các vị phải thật cẩn thận mới được.”

Tất cả trưởng lão chỉ có thể vâng dạ nói phải. Những lão bối tiên nhân này đều là người đã trải qua năm trăm đầu Hải Vẫn, trụ cột chiến đấu chủ yếu bây giờ chính là những trưởng lão, tiên nhân trẻ tuổi, nhưng bọn họ lại chật vật như thế chỉ vì một con hung thú, đúng là có bị khiển trách cũng không thể phàn nàn được.

Những nạn nhân hôn mê đó bắt đầu từ từ tỉnh lại dưới tác dụng của Lưới Trị Liệu. Thúy Huyền tiên nhân bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Người bị Thao Thiết mê hoặc kia sao có thể tự xưng mình là Vô Nguyệt Đình trưởng lão được!”

Mọi người thấy lão nổi giận, những trưởng lão của môn phái khác biết đây là nội bộ sự vụ của Vô Nguyệt Đình, lập tức lùi ra một khoảng xa, các trưởng lão của Vô Nguyệt Đình khom người hành lễ, ai cũng không dám lên tiếng nói đỡ. Trưởng lão lúc trước ở trong bụng Thao Thiết uống rượu say sưa mặt mày tái nhợt, thậm chí không thể thốt ra một lời.

Thúy Huyền tiên nhân uy nghiêm nói: “Năm trăm năm sống yên bình khiến các ngươi mệt mỏi lắm phải không?! Các ngươi cho rằng bất cứ ai thành tiên đều có thể trở thành trưởng lão sao? Cái danh “trưởng lão” này không hề rẻ tiền đến mức đó! Ngày xưa một mình Thanh Thành đã có thể chặt đứt sừng của Dạ Xoa, khí đó hắn chẳng qua cũng chỉ là một trưởng lão! Nhưng nhìn các ngươi bây giờ xem, tận mười mấy trưởng lão lại bị Thao Thiết nuốt vào hơn một nửa! Sau khi Hải Vẫn tới, định chờ chết hết hay sao?!”

Các trưởng lão nín thở im lặng, xấu hổ đến mức không biết nói gì. Những lời này ngay cả những trưởng lão các môn phái khác nghe được cũng cảm thấy hết sức chói tai. Đúng là những ngày bình yên sẽ bào mòn tinh thần chiến đấu và hoài bão của họ. Trời xuất hiện dị tượng, Hải Vẫn ập đến, nếu như bọn họ vẫn còn ó tâm lý sống vui vẻ thoải mái như xưa, e rằng thật sự rất khó sống sót sau thảm họa lần này.

Thủ Trung tiên nhân lạnh nhạt nói: “Càng vào thời kì dị thường, càng phải nghiêm khắc hơn ngày xưa! Chớ có quên Thanh Thành ngày đó! Người này hôm nay sẽ bị phế truất chức vụ trưởng lão, sau khi trở về Vô Nguyệt Đình sẽ bị xử trí sau! Sau này nếu còn để ta phát bực mệt người vì mấy chuyện như này nữa, lòng người khó dò, đừng trách mấy lão già chúng ta không nể mặt!”

Lê Phi nghe trong lời lão nhắc đến Thanh Thành tiên nhân tận hai lần, hết sức khen ngợi năng lực của ông nhưng cũng oán hận hành động của ông, lại nghĩ đến lời của Nhật Viêm về Thanh Thành tiên nhân sống không ra sống chết cũng chẳng ra chết, sợ là bởi vì Vô Nguyệt Đình muốn tra hỏi chuyện về Hải Ngoại. Xem ra Thanh Thành Tiên nhất định có quan hệ nào đó với Hải Ngoại, mọi người đều mơ hồ đề cập đến tình huống sau khi chặt đứt sừng Dạ Xoa, đoán chừng thông tin cụ thể hoặc là cố ý che giấu, hoặc là không tiện để nói ra.

Nghĩ như vậy, cuốn sách Thanh Thành tiên nhân đưa cho mình trước khi chết hẳng là một vật cực kỳ quan trọng, hơn nữa, có lẽ là có một số chuyện bí mật quan trọng trong đời ông không thể để cho các đại tiên gia biết được, tám chin phần là có liên quan đến Hải Ngoại.

Nghĩ đến đây, trái tim nàng không khỏi đập loạn xạ, cuốn sách màu đen giấu trong người dường như nặng hơn núi, nàng nhẹ nhàng che cổ áo lại, cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh.

Đôi mắt mơ màng buồn ngủ của Thúy Huyền tiên nhân bỗng nhìn về Lôi Tu Viễn, có chút tán thưởng, thấp giọng nói: “Nghiễm Vi, tên đệ tử này là minh chứng cho con mắt sáng suốt của ngươi, hắn rất tốt, tuổi còn trẻ như vậy, đối mặt với nguy hiểm nhưng không hề hoảng sợ, làm việc rất dứt khoát, sau này nhất định sẽ trở thành đại nhân tài, nhất định phải dạy dỗ cẩn thận, không được lơ là dù chỉ một chút!.”

Lời khen này hoàn toàn khác với lời khách sáo ở Văn Cát Phong lần trước, trong lòng Nghiễm Vi chân nhân vừa vui mừng vừa tự hào, lập tức đáp lại một tiếng “Vâng” rất hùng hồn.

Thúy Huyền tiên nhân có vẻ hơi mệt mỏi, rũ mi bước đi, không nói thêm gì nữa. Thấy bọn họ dường như đã nói xong, các trưởng lão của các môn phái khác lượt bước tới cảm ơn và cáo từ. Dị tượng đã xuất hiện, các đại tiên gia đã muốn bắt đầu hợp tác để giải quyết các ảnh hưởng khác nhau do những dị tượng này mang đến, các trưởng lão lần lượt đi đến mang các đệ tử bất tỉnh của môn phái mình đi khỏi đây.

Lan Nhã Quận chúa đã tỉnh dậy dưới sự chăm sóc của hắn, thỉnh thoảng thì thầm thầm gì đó với hắn, khi bị trưởng lão gọi đi, nàng cau mày và vẫn nắm lấy tay áo của Kỷ Đồng Chu không buông, nói nhỏ: “Vương gia, Lan Nhã sớm đã biết tháng tám năm nay Vương gia sẽ tụ tập với bằng hữu. Không biết Lan Nhã có thể đi cùng hay không?”

Kỷ Đồng Chu ngừng một chút mới nói: “Ồ, đúng là có chuyện như vậy, ngươi cũng muốn đến sao?”

Vấn đề không còn là Lan Nhã và bọn Diệp Diệp có quen hay không, tuy đều là cùng xuất thân từ Thư Viện nhưng chẳng nói cùng nhau được mấy câu. Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn dè dặt với thân phận hoàng tộc của mình, căn bàn không phải là người cùng đường với bọn Diệp Diệp, nếu nàng đi đến đó một mình mà không có ai nói chuyện với nhau sẽ rất khó xử.

“Lan Nhã sẵn sàng đi bất cứ nơi nào miễn là có thể gặp được Vương gia. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia, Lan Nhã đã quyết định sinh tử không rời!”

Kỷ Đồng Chu lẳng lặng nhìn nàng, từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Lan Nhã nhìn hắn chưa từng thay đổi, sùng bái, khao khát và cuồng nhiệt. Hắn cũng biết, nếu như muốn tìm đạo lữ, Lan Nhã ở mọi phương diện đều là ứng cử viên sáng giá nhất, cả hoàng huynh và những nước chư hầu* đương nhiên đều sẽ cực kỳ vui vẻ mà tán thành, tất cả đề sẽ vô cùng suôn sẻ và hoàn hảo, ngoại trừ việc nàng không làm trái tim hắn xao động như thế.

*nước chư hầu: Nước phụ thuộc chịu sự chi phối của một nước lớn, trong quan hệ với nước lớn ấy

Hắn vẫn chỉ cười, ngoài ra còn làm thế nào nữa? Tức giận? Hay là giở giọng mỉa mai? Trái tim hắn đã trở thành một con dao, rèn thành hình giữa những ha.m muốn hoang dã đang trỗi dậy và hiện thực, nó thỉnh thoảng tỏa ra những tia sáng lạnh lẽo đến mức ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

Lan Nhã Quận chúa mặt đỏ bừng, mặc dù vô cùng xấu hổ nhưng vẫn mạnh dạn nói: “Vương gia, Lan Nhã chỉ cầu bầu bạn bên ngài thật lâu. Thân phận Vương gia cao quý, lại còn là một thiên tài hiếm thấy, người nam tử như ngài Lan Nhã không dám độc chiếm. Cho dù trong tim ngài có Lan Nhã hay không, chỉ cần có thể ở cạnh ngài…”

“Đừng nói nữa.” Kỷ Đồng Chu đứng lên, quay lưng về phía nàng đi lên trước. “Đã đến lúc ngươi phải đi rồi.”

Lan Nhã vội vàng gọi với theo: Vương gia! Lời Lan Nhã vừa nói, xin ngài chớ quên!”

Kỷ Đồng Chu dừng bước, sau một hồi lâu hắn mới nói: “Bây giờ ta không có tâm tư nghĩ tới những chuyện này, ta chỉ muốn chuyên tâm tu luyện. Ngươi…. chờ ta một đoạn thời gian.”

Lan Nhã vô cùng mừng rỡ mà uyển chuyển khom người hành lễ: “Trăm năm ngàn năm, Lan Nhã đều nguyện ý chờ! Lan Nhã cáo lui, Vương gia xin bảo trọng.”

“Lan Nhã, người ngươi thích là…, hay là Vương gia….” Kỷ Đồng Chu đột nhiên nhỏ giọng nói, không đợi nàng hỏi lại, hắn lại lắc đầu. “Được rồi, ngươi đi đi.”

Kỷ Đồng Chu tiến lên vài bước, nhìn thấy Lê Phi đang bị sư phụ kéo lại nói chuyện, Lôi Tu Viễn đang đứng ở phía xa, nhìn vô số cây khô dưới chân núi. Trên người hắn, linh khí dao động cũng tương đương với mình. Từ nhỏ người nãy vẫn luôn đuổi theo mình, bất kể là ai đi trước một bước, người kia sẽ luôn theo kịp ngay lập tức.

Hắn từng cho rằng kiểu rượt đuổi này rất thú vị, vừa tranh với nhau vừa vui vẻ mà đùa giỡn. Nhưng bây giờ, cả hai đều không còn thấy thú vị nữa. Sau khi trưởng thành, ta sẽ gặp đủ loại phiền não và đau đớn mà khi còn nhỏ sẽ không bao giờ tưởng tượng được.

Dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, Lôi Tu Viễn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của hắn.

Kỷ Đồng Chu không nói gì, Lôi Tu Viễn cũng không nói gì, bọn họ vốn rất ít khi nói chuyện với nhau, bài xích lẫn nhau, tranh đấu với nhau, tựa như là người cùng một đường, nhưng lại hoàn toàn khác nhau.

Trên đời này, người hắn không muốn thua nhất chính là Lôi Tu Viễn, hết lần này tới lần khác trước khi kịp nhận ra, hắn đã hoàn toàn bị đánh bại, lòng kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn cúi đầu trước mặt Lôi Tu Viễn, mà trên thực tế hắn ta đã sớm đè đầu mình rồi nên ít nhất xét về tu vi, hắn sẽ không bao giờ thua Lôi Tu Viễn nữa.

Hắn thậm chí còn không thể nói ra mình cảm thấy thế nào về Lôi Tú Viễn. ghen tị? Hâm mộ? Không cam lòng? Hối hận? Hắn đã để cho những con rắn độc của những cảm xúc này gặm nhấm mình mà không kiềm chế được chúng. Cứ như vậy. ngọn lửa trong lòng àng bùng cháy dữ dội hơn, thiêu rụi trời đất, và có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ thiêu rụi chính bản thân hắn.

Kỷ Đồng Chu dời tầm mắt đi, không nhìn hắn nữa, ngự kiếm bay lên, Vô Chính Tử đã sớm đợi sẵn ở phía trước. Khi nhìn thấy đệ tử mình yêu mến đi tới trước mặt, Vô Chính Tử không khỏi khẽ mỉm cười: “Tính tình con nóng nảy, ta đã từng con sẽ bị mê hoặc trong bụng của Thao Thiết nhưng con rất giỏi, không hề làm ta thất vọng.”

Người đệ tử này gần đây tiến bộ nhanh đến mức khiến lão thực sự kinh ngạc, có lẽ cuối cùng hắn cũng hiểu được tâm tu hành của mình nằm ở đâu, chỉ khi một người biết rõ mình muốn gì thì mới có thể tranh đấu vì nó.

“Chuyến đi săn yêu này có thu hoạch gì không?” Lão cười tủm tỉm muốn hỏi, thân là sư phụ sao có thể không nhìn ra Kỷ Đồng Chu chán nản không vui, tính tình tựa hồ đã thay đổi rất nhiều. Trước đây tự do phóng khoáng bao nhiêu, gần đây lại không hề nhìn ra cảm xúc vui buồn nào. Tuy tu vi thăng tiến là chuyện tốt nhưng tâm lý của người tu luyện cũng rất quan trọng, không thể vì danh lợi mà làm ra chuyện điên rồ. Lần này đi săn yêu chỉ là mượn cớ, thư giãn mới là quan trọng nhất.

Kỷ Đồng Chu rủ mi xuống, mở lòng bàn tay, một quả cầu lửa đen chỉ lớn bằng đầu ngón tay mơ hồ nhảy múa. Vô Chính Tử lập tức kinh hãi, sau đó lại vui mừng khôn xiết, kế đến lại lắc đầu, tiếp theo đó lại không khỏi thở dài.

Không ngờ lần này ra ngoài lại khiến hắn có được Huyền Hoa Hỏa.

Huyền Hoa Hỏa là thiên phú mà bất kỳ ai có thuộc tính đều cầu không được. Người ta đồn rằng người sáng lập bởi vì có được Huyền Hoa Hỏa nên Tinh Chính Quán mới chia làm Huyền Môn và Hoa Môn. Lửa này có liên quan đến tâm cảnh của người làm pháp, giống như đi trên cầu dây, chỉ cần sơ sẩy nhỏ nhất sẽ lập tức rơi xuống. Để khống chế ngọn lửa này phải hết sức nhẫn nại và kiềm chế, quá bộc trực và buông thả chắc chắn không phải là con đường đúng đắn cho người tu luyện ngọn lửa này.

“Con còn rất nhiều rất nhiều thời gian.” Vô Chính Tử nhìn học trò yêu quý của mình. “Mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm, tuổi trẻ còn bồng bột. Ngàn năm sau nhìn lại, cũng chỉ cười một tiếng rồi cho qua, đừng đi vào con đường này nữa.”

Kỷ Đồng Chu siết chặt nắm đấm, quả cầu lửa màu đen trong lòng bàn tay kia bị nghiền nát thành từng mảnh, thanh âm của hắn rất thấp: “Sư phụ, đây chính là tâm tu hành của đệ tử.”

Hắn là người bị mắc kẹt giữa thực tế và tưởng tượng, bị đẩy vào tình thế tuyệt vọng mà chỉ mình hắn biết.

Vô Chính Tử thở dài mấy tiếng, xoay người ngự kiếm bay đi.