Thiên Hương Bách Mị

Chương 132: Bí Mật (2)



Trong đầu chợt nhận ra, hình như, hình như song tu không nên như vậy, bọn họ còn chưa vận chuyển linh khí, cũng chưa thử qua linh khí của nhau.

Lê Phi cố gắng ổn định tinh thần, thử vận chuyển linh khí trong lúc ý lo.ạn tình mê, bỗng nhiên, hai cổ tay bị Lôi Tu Viễn nắm chặt lấy, đè ở trong chăn. Các mạch của nàng bị chặn lại, linh khí vừa mới bắt đầu lưu chuyển trong nháy mắt bị cắt đứt, trong bóng tối không đáy, giọng nói của Lôi Tú Viễn khản đặc: “Đừng cử động.”

Nàng run giọng nói: “Song tu…”

“Quên nó đi.”

Lại còn nói quên đi…. Lê Phi cảm thấy hắn đang cắn xé trung y xốc xếch của mình từng chút một, môi hắn không chút do dự đáp xuống ngực nàng, toàn thân nàng bắt đầu run rẩy, không còn nghĩ được gì nữa, cũng chẳng nhớ nổi chuyện vận chuyển linh khí. Làn da tr.ần trụi gần nhau, không còn chút bình tĩnh nào để dò xét, nàng bối rối mà bị động giống như nhành cây trôi lênh đênh giữa biển, mặc hắn tùy ý xo.a nắn, không biết phải làm sao.

Nàng cần hắn, chưa bao giờ cần đến thế, như muốn cầu xin hắn mang nàng đi, đi đến nơi nào cũng được. Tiết tấu dây dưa dần trở nên cuồng dã, Lê Phi theo bản năng ôm chặt lấy hắn, môi chạm vào môi, sau đó đột nhiên tách ra, tiếp theo đó truyền đến một trận đau đớn kịch liệt không thể tả xiết, một lần rồi lại một lần nữa, hắn đang tấn công vào nơi yếu đuối nhất của nàng mà không thương tiếc chút nào.

Hai tay của Lê Phi không khỏi co rút, dùng sức cấu chặt vai hắn, Lôi Tu Viễn thở hổn hển áp trán mình vào trán nàng, thanh âm của hắn cũng cho chút run: “Không sao chứ?”

Nàng hết sức nhẫn nại, dường như đang an ủi hắn, vừa giống như đang an ủi mình, nàng mơ hồ lẩm bẩm: “Không sao… không sao cả…”

Hắn hôn nhẹ lên đôi môi đang run rẩy của nàng, ôm nàng thật chặt, cử động nhỏ nhất của hắn cũng khiến nàng cảm thấy đau đớn, Lê Phi ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mặt hắn áp sát vào mặt nàng, đôi tai và thái dương cọ vào nhau, từng tấc trên cơ thể hai người dán vào nhau, họ đã trở thành một thể.

Ngón tay của Lôi Tu Viễn lướt qua gò má đẫm mồ hôi của nàng, dọc theo cổ, cuối cùng dừng trên ngực nàng, tim nàng đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài rơi vào trong tay hắn vậy. Hắn hôn lên mặt nàng một cách rời rạc như đang thở dài: “Ta chỉ thuộc về một mình nàng thôi.”

Tất cả lễ nghi, luật pháp, và hai từ “đạo lữ” trên thế gian này chẳng liên quan gì đến họ nữa, hai người chẳng qua chỉ là một cặp đôi yêu nhau bình thường. Hiện tại, họ đang ở bên nhau.

Lê Phi luồn ngón tay mình qua tóc hắn, hắn chính là Lôi Tu Viễn độc nhất vô nhị trên thế gian này chỉ thuộc về nàng. Trong lòng nàng như có thứ gì đó đang lặng lẽ thức tỉnh bèn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng thì thầm: “Ta cũng chỉ thuộc về chàng mà thôi.”

Không ai nói gì nữa, lời nói nào cũng trở nên dư thừa, tiết tấu tĩnh lặng lại bắt đầu chuyển động lần nữa, dần dần trở nên bản năng và cuồng nhiệt, ngón tay của Lê Phi không ngừng cấu chặt vào vai của Lôi Tu Viễn, nàng tựa như bị buộc phải đi đến con đường không có ngã rẽ phía trước, chẳng có các nào để chạy thoát, chỉ có thể run sợ mà cuộn tròn trong vòng tay hắn, mái tóc dài cũa họ rối tung vào nhau, tay và chân cũng quấn vào nhau, như thể không bao giờ có thể tách rời được nữa.

Hắn đã ở chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, mọi bí mật của nàng đều bị hắn chiếm làm của riêng và nàng cũng đã chiếm giữ hết mọi cảm giác của hắn. Lôi Tu Viễn nắm lấy cánh tay vô lực của nàng vòng qua cổ mình, động tác của hắn thậm chí một chút dịu dàng cũng không có bởi vì mọi lý trí đều đã sớm bị phá hủy.

Gối đã rơi trên mặt đất từ lâu, hơn nửa cái chăn cũng đang treo ở mép giường, Lê Phi vô thức rê.n rỉ, hai tay nàng đột nhiên rời khỏi hắn, vướng víu và bất lực nắm chặt lấy đệm, cơn d.ục vọng điên cuồng đang nuốt chửng lấy nàng, lan rộng khắp nơi trong cơ thể nàng. Lần đầu tiên trong đời lại có cảm giác xa lạ và mãnh liệt như thế thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Không biết qua bao lâu, tất cả ồn ào trong đầu cuối cùng cũng lắng xuống, tầm mắt mơ hồ của Lê Phi dần dần trở nên rõ ràng, Lôi Tu Viễn ôm lấy rồi hôn nhẹ lên trán nàng, thấp giọng hỏi lần nữa: “Không sao chứ?”

Nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi và đau nhức, lắc đầu xoay người, vùi đầu vào lòng hắn, gối và chăn bông rơi xuống sàn đã được hắn nhặt lên. Nàng cuộn tròn trong chăn, khép lại mí mắt mệt mỏi, không nói một lời, tựa như đã chìm vào mộng đẹp.

Đang ngủ, nàng lại mơ mơ màng màng cảm thấy có một đôi môi nóng bỏng đang gặm nhấm cơ thể mình, Lê Phi hừ một tiếng, qua chăn tìm đến đầu hắn, con người tham lam này lại một lần nữa ôm nàng vào lòng, cắn m.út ngực nàng như thể nàng thực sự là thứ gì đó có thể ăn được.

Không biết hắn đang hôn ở nơi nào, Lê Phi đột nhiên giật mình, chui vào chăn, níu lấy tóc hắn. Thanh âm của Lôi Tu Viễn ở trong chăn nghe qua có chút buồn buồn: “Nàng đã đồng ý dạy ta song tu mà?”

“Vậy chàng trước tiên hãy vận chuyển linh khí…”

“Ta không biết.”

“Sau đó hãy giải phóng linh khí từ đỉnh đầu của chàng.”

“Vẫn không biết.”

Lê Phi cắn một cái trên tai hắn, cái người đáng ghét này. Lôi Tu Viễn nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi nàng rồi cắn mú.t, dị hương câu hồn nhiếp phách bao trùm lấy hắn, Lôi Tu Viễn dần dần không tự chủ được mà thì thầm trên môi nàng: “Ôm lấy ta, đừng né tránh… Đừng để cho…”

Chăn bông rung chuyển dữ dội, hai người lần đầu được nếm mùi vị dụ.c vọng đều đang buông thả trong bóng tối vô tận, thân thể và tay chân lại lần nữa quấn lấy nhau. Lê Phi không thể kìm nén được nữa, phát ra một tiếng rên gần như khóc, hắn chưa từng cho nàng một cơ hội để thở, luôn đột ngột và dứt khoát như thế.

Dụ.c vọng điên cuồng xâm chiếm lấy hai người càng ngày càng mạnh mẽ khiến nàng trằn trọc, bất an, mỗi lần hắn thâm nhập đều không chịu nổi, Lê Phi siết chặt tay hắn nhưng hắn lại nắm tay nàng đẩy về phía đầu ngọn sóng giông bão.

Thật đáng sợ nhưng lại khiến người ta chìm đắm không dứt, tưởng chừng như họ có thể yêu nhau đến chết như thế này mãi mãi, kh.oái cảm tột cùng và cảm giác ngây ngất dâng trào cũng sẽ theo đó mà không ngừng.

Cổ của Lê Phi không nhịn được mà ngửa ra sau, nàng muốn hít thở nhưng trong chăn lại vô cùng ngột ngạt, ngay sau đó chiếc chăn nặng nề kia bị Lôi Tu Viễn kéo ra, hắn ôm lấy rồi hôn nàng, những giọt nước mắt ngây ngất và bàng hoàng rơi xuống, hắn dường như đang nói gì đó nhưng nàng hoàn toàn không thể hiểu được, niềm vui sướng đến thấu xương quấn lấy nàng từ thể xác đến linh hồn rồi lại vỡ vụn thành hàng tỷ những mảnh vụn nhỏ bé, trôi lơ lửng một cách vô thức.

Cuối cùng, những mảnh vỡ đã ghép toàn bộ cơ thể nàng lại và rơi vào vòng tay của Lôi Tu Viễn. Lê Phi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn thì thầm vào tai nàng điều gì đó nhưng nàng chỉ có thể yếu ớt lắc đầu: “…. Mệt, để ta ngủ…”

Lời này chưa dứt, cổ nàng đã mềm nhũn trên gối.

Lần này sau khi chìm vào giấc ngủ một lúc lâu, Lê Phi lại cảm giác được có người đang nhẹ nhàng hôn lên mặt mình, nàng mệt mỏi mở mắt ra thì thấy ngoài cửa sổ trời đã sáng, đôi mắt đen láy của Lôi Tu Viễn gần sát trước mắt mình, hàng mi khẽ run lên, hắn cúi đầu hôn lên bờ vai trần của nàng, Lê Phi ôm lấy cổ hắn, thì thầm tựa như nũng nịu: “Không muốn làm nữa…”

Nàng mơ màng nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu ngang vai hắn, không biết bây giờ là lúc nào nhưng trong thôn rất náo nhiệt, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng nói truyền đến, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ giấy, rải rác dừng trên bàn và tường, bức vẽ tiên nhân Tinh Chính Quán trên lịch vạn niên cũ kia nhìn rất sống động, giống như là người thật vậy, uy phong lẫm liệt.

Đây là cảnh tượng Lôi Tu Viễn khi còn bé luôn nhìn thấy mỗi ngày, hắn coi một đệ tử của Tinh Chính Quán như huynh như thầy, khi đó hắn nhất định rất mong được tiến vào Tinh Chính Quan để tu luyện, ngay cả lịch vạn niên cũng muốn vẽ hình một Tinh Chính Quán tiên nhân lên đó, nhưng điều hắn trông đợi không bao giờ thành hiện thực.

Nhưng cảm ơn trời cao, hắn đã đến Vô Nguyệt Đình và ở bên nàng.

Lê Phi đưa tay lên khẽ vuốt gò má hắn, Lôi Tu Viễn giống như một con mèo, nhắm mắt lại để mặc nàng vu.ốt ve, có vài lọn tóc dài vương bên tai, nàng nhẹ nhàng vén ra sau rồi hỏi: “Chàng không buồn ngủ sao?”

Lôi Tu Viễn ôm chặt Lê Phi: “Nàng nghĩ thế nào?”

Nàng cười, gõ nhẹ lên trán hắn một cái: “Học song tu rồi mà giống như là chưa học vậy đó.”

Hắn cũng cười, vùi mặt mình vào hõm vai nàng, trầm giọng nói: “Lần sau chúng ta sẽ cùng nhau song tu nữa.”

Lê Phi chậm rãi chải chuốt mái tóc dài mềm mại của hắn, bả vai và cánh tay hắn rắn chắc đẹp đẽ, dùng đầu ngón tay xoa xoa thì mịn màng chắc chắn, không biết là do ánh nắng mặt trời hay do nguyên nhân nào khác mà trên da hắn lộ ra ánh sáng màu vàng kim, sờ vào có cảm giác hơi nóng.

“Không phải chàng có bí mật muốn nói với ta sao?” Nàng dịu dàng hỏi. “Bây giờ có thể nói chưa?”

Lôi Tu Viễn ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy của hắn lóe lên một tia sáng vàng, ánh sáng chói lóa này khiến hắn trông sáng sủa nhưng lạnh lùng, Lê Phi không nhịn được ôm lấy mặt hắn.

Hắn dường như suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Ta đã từng nói với nàng rằng ta không có ký ức gì trước lúc ta sáu tuổi đúng chứ? Thật ra, khi ta lớn dần, ta thỉnh thoảng sẽ nhớ lại một vài đoạn kí ức rời rạc. Mãi cho đến Đại hội Đấu pháp lần đó, ta đã mơ một giấc mộng dài, mơ về làn sóng biển cuồn cuộn đen kịt vô tận, ta lênh đênh trên biển rất lâu rồi mới vào bờ, một mình chậm rãi đi dọc theo núi rừng, đi đến thị trấn thì bị nha bà* phát hiện, bán ta cho nhiều người khác nhau, cuối cùng được Lôi phu nhân ở Cao Lư mua về làm con nuôi.”

*nha bà: ám chỉ những người phụ nữ ở Trung Quốc cổ đại kiếm lợi nhuận bằng cách giới thiệu cho mấy chỗ buôn người.

Lê Phi nghe đến ngây người, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Trôi trên mặt biển? Chỉ có những điều này thôi sao? Chàng cũng đâu thể nào trôi trên biển đến tận sáu năm chứ?”

Lôi Tu Viễn lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ta không biết, ta chỉ có thể mơ thấy những thứ này, còn lại đều là những hình ảnh lẻ tẻ, nhìn không ra manh mối. Nhìn thấy xương cánh tay kia trong Dị Dân Mộ đã giúp ta nhận ra nhưng vẫn chỉ có thể hiểu ý mà không thể diễn đạt được.”

Nói đến đây, hắn đột nhiên cười: “Có lẽ chúng ta đều là từ Hải Ngoại đến, cái này có được tính là bí mật không?”

Hàng nghìn hàng vạn trăn trở, hoàng tuyền bích lạc, thiên lôi biển lửa, cuối cùng nàng vẫn là của hắn. Nhật Viêm có lẽ không hề nói sai, hắn thật sự muốn độc chiếm nàng, nếu có thể giấu nàng trong lồ.ng ngực của mình thì tốt quá. Từ lúc sinh ra đến chết, nàng vĩnh viễn chỉ thuộc về mình hắn, và trong lòng hắn cũng sẽ chỉ có nàng mà thôi. Khát vọng độc chiếm đáng sợ này luôn bị hắn khóa chặt trong lòng ở chỗ sâu nhất.

Hắn đối với nàng không chỉ muốn độc chiếm, trong những năm tháng tuổi trẻ bối rối và nhạy cảm đó, chỉ có nàng là người duy nhất tỏa sáng rực rỡ và bản thân hắn chẳng có cách nào kháng cự. Hắn có thể vì nàng mà làm tất cả, ôm nàng đến khi hai tay gãy lìa, hôn nàng đến khi môi nứt vụn, nhưng tình yêu và sự độc luôn xen lẫn với nhau, ngay cả hắn cũng không thể làm gì được.

Lôi Tu Viễn cúi đầu hôn nàng, linh khí trong cơ thể hắn bắt đầu vận chuyển, lưu thông không ngừng nghỉ theo kỳ kinh bát mạch, cuối cùng chậm rãi thoát ra từ đỉnh đầu.

“Đến đây, chúng ta bắt đầu song tu.” Hắn thấp giọng cười. “Nhớ dạy ta thật kỹ đó.”

Lê Phi luống cuống tay chân, hắn đột nhiên bỏ lại một câu “Có thể đều là từ Hải Ngoại đến” kinh thiên động đạ như thế mà không cho nàng thời gian kịp phản ứng, giờ lại muốn song tu.

Nàng vùng vẫy vội la lên: “Chờ một chút, chờ một chút! Còn chưa nói chuyện xong mà!”

Lôi Tu Viễn chậm rãi thu hồi lại linh khí đang thoát ra: “Vậy thì không song tu nữa.”

Hắn lật người đè nàng xuống, chiếc chăn bông dày lại bao bọc lấy nàng, Lê Phi không ngừng giãy giụa, trong chăn tràn ngập hơi thở nóng bỏng của Lôi Tu Viễn, hắn quấn lấy nàng, ôm nàng, hôn từng bộ phận trên cơ thể nàng, sự vùng vẫy của nàng dần trở nên yếu ớt.

Mái tóc dài của hắn rơi trên đùi nàng, mềm mại và ngứa ngáy, Lê Phi dùng mọi cách nhưng có cách nào thoát ra được, giống như một con côn trùng nhỏ mắc vào mạng nhện, chiếc giường này, cuộc đời này, con người này, đại dương dụ.c vọng này bắt đầu nuốt chửng lấy nàng một lần nữa. Lời cảnh báo trước đó của Chiêu Mẫn sư tỷ rõ ràng vẫn còn vang vọng bên tai nàng nhưng chẳng có tác dụng gì. Họ vừa mới nếm được vị ngọt và bây giờ cũng chẳng phân biệt được ai đang lôi kéo ai.

Không biết là người nào bắt đầu trước, thân thể triền miên dần dần biến thành linh khí bao bọc nuốt chửng lẫn nhau, linh khí mãnh liệt rung chuyển trong căn phòng nhỏ, gợn sóng liên tục lan ra hòa quyện với niềm hân hoan còn sót lại trong cơ thể, dần dần trở thành một vòng xoáy, bọn họ bị cuốn vào đó, sau đó bị nhấc lên, rồi lại rơi xuống, điên cuồng và mãnh liệt.