Thiên Hương Bách Mị

Chương 141: Minh Diệt (1)



Trong những năm truy đuổi Khương Lê Phi, Chấn Vân Tử đã nghĩ ra vô số cách để loại bỏ con Cửu Vĩ Hồ ra khỏi cơ thể nàng.

Ngày đó con Cửu Vĩ Hồ kia bị trọng thương, đang chuẩn bị bị bắt lại đột nhiên biến mất trước mặt các tiên nhân. Khương Lê Phi cùng lắm cũng chỉ là một đứa nhóc có tư chất tầm thường trở thành đệ tử tu luyện xuất sắc có thể đột phá Bình Cảnh thứ ba chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Nếu nói trong đó không có sự trợ giúp của Cửu Vĩ Hồ, lão tuyệt đối sẽ không tin.

Việc yêu vật nói chuyện với con người không hề hiếm thấy nhưng cho dù có giấu cẩn thận đến đâu thì yêu khí cũng không thể che giấu được. Ngay cả lão cũng nghĩ không ra Khương Lê Phi dùng cách gì mà có thể cất giấu tốt như vậy, cho đến hôm nay ngay cả một tia yêu khí nhỏ nhất cũng không thể cảm nhận được.

Hiện tại, những thứ này đã không còn quan trọng nữa. Lão đã sớm không thể đợi thêm một chút nào, không thể tách con Cửu Vĩ Hồ ra khỏi cơ thể của tiểu nha đầu này vậy thì chỉ còn cách trực tiếp luyện chế. Lão không tin Cửu Vĩ Hồ còn có thể tiếp tục an ổn ẩn núp ở trong cơ thể của đứa nhóc này, chỉ cần nó có bất kỳ cử động nào thì lão sẽ lập tức phát hiện ra!

Linh khí của lão dọc theo thanh kiếm rót vào bụng Khương Lê Phi, nhưng dần dần, linh lực chảy ra khỏi cơ thể càng ngày càng nhanh. Chấn Vân Tử khẽ cau mày, lão lập tức cố gắng khống chế nhưng lại lại kinh ngạc phát hiện mình không thể làm được. Dòng linh khí kia không hề nghe lời lão chút nào.

Chuyện gì đang xảy ra? Là do con Hồ Yêu kia sao?! Hút lấy linh khí? Đây là năng lực đáng sợ gì vậy!

Chấn Vân Tử giương mắt nhìn về Lê Phi, nàng đang quỳ một chân trên đất, cúi thấp đầu không hề nhúc nhích, không biết là có phải do bị luyện chế nên đau đến mức ngất đi hay không. Linh khí của lão vẫn không ngừng chảy ra, hơn nửa còn càng lúc càng nhanh, nếu tiếp tục như vậy nữa sẽ hỏng chuyện mất! Chấn Vân Tử lập tức rút kiếm ra, ai ngờ thanh kiếm kia bị nàng gắt gao siết lại khiến lão nhất thời không thể rút lại được.

Từng nơi trên người hắn đều đang phun linh khí ra phía ngoài, dù lão có cố gắng vận chuyển linh khí khóa chặt chúng trong lô đỉnh của mình thì cũng chẳng có tác dụng gì. Linh khí có được đưa vào từ đỉnh đầu cũng sẽ sớm bị hút đi cho đến khi lão phát hiện ra mình không còn cách nào dẫn vào nửa tia linh khí nào nữa.

Chấn Vân Tử kinh hãi ném kiếm xuống lùi lại vài bước, lực hút đáng sợ kia vẫn còn đó. Thấy phần lớn linh lực của mình đã bị hút đi, lão bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, uy nghiêm nhìn về phía Khương Lê Phi, bàn tay của nàng vẫn đang cầm một thứ nhưng không biết đó là gì.

Chấn Vân Tử nổi giận gầm lên một tiếng, b.ắn ra vô số lưỡi băng từ tay áo, những lưỡi băng mỏng như cánh ve sầu lập tức biến thành hư vô trước mặt nàng. Tiên pháp vốn dĩ đều do linh khí ngưng tụ và hòa quyện mà thành nhưng linh khí đang bị Hủy Chi Giác điên cuồng hút lấy nên tiên pháp đương nhiên sẽ không còn cách nào duy trì.

Trong lòng lão đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, nhưng sau đó lại là sự phẫn nộ không thể tả xiết, chẳng lẽ là do con Cửu Vĩ Hồ làm ra sao? Lão đã phát hiện ra một con đại yêu gì trong truyền thuyết! Nó đang gần ngay trước mắt, tất cả những gì lão đã mất và sắp đạt được đều ở ngay trước mặt, lão muốn đòi lại tất cả nhưng linh khí của lão đang điên cuồng chảy ra.

Chấn Vân Tử đột nhiên lui về phía sau, giống như là muốn né tránh cái gì. Gần vách đá dường như có một vòng xoáy cực lớn không hề thương tiếc mà hút lấy tất cả linh lực vào khiến lão giống một lữ khách sắp chết khát, loạng choạng giữa sa mạc nhưng lại không thể tìm thấy một giọt nước nào có thể uống được.

Lão đột nhiên hét lên và quay người bỏ chạy nhưng Cửu Vĩ Hồ vẫn còn ở đây! Lão đã khao khát có được nó nhiều năm rồi! Đây là mơ ước cuối cùng của lão! Nó giống như một ảo ảnh trên sa mạc, gần trước mắt nhưng lão không thể lại gần được. Lão không cam lòng! Làm sao có thể cam tâm được? Rõ ràng đã nắm chặt trong tay nhưng liệu lão có phải trơ mắt nhìn sự tuyệt vọng và hy vọng rời bỏ mình như cát không?

Chấn Vân Tử xoay người, run sợ nhìn chằm chằm Lê Phi. Linh khí của hắn đã gần như khô cạn, chỉ có thể từng bước một đi về phía nàng, chậm rãi như một phàm nhân yếu đuối nhất.

Lê Phi bỗng nhiên ném Hủy Chi Giác ra, việc hấp thu linh khí của một tiên nhân nàng không thể làm qua loa được. Hủy Chi Giác bay lên trời và lớn hơn vô số lần, lớn đến mức như hố đen bao trùm vách đá rồi tham lam hấp thu tất cả linh lực còn lại ở đây.

Nàng từ từ rút thanh kiếm ra khỏi bụng, cơn đau dữ dội từ xương sườn khiến nàng tái mặt.

Lê Phi trong cơn đau đớn không thể chịu nổi chậm rãi đứng dậy, nàng dùng hết sức ném thanh kiếm dính đầy máu kia đi, sau đó nghiêm túc nhìn Chấn Vân Tử, nàng sẽ tự tay kết thúc tất cả.

Hàn quang chợt lóe lên, nàng đã đến trước mặt Chấn Vân Tử, đá một cước khiến lão ngã nhào xuống đất. Tiên nhân mất đi linh khí còn yếu hơn cả người phàm, một chút năng lực để phản kháng lão cũng chẳng còn nữa. Lê Phi tiến lên, đang định đâm mạnh mũi kiếm vào ngực lão thì lại nghe lão thấp giọng nói: “Nó đang ở đâu? Để ta nhìn nó một lần!”

Lê Phi bình tĩnh nói: “Ngươi đang nói đến Nhật Viêm sao? Ngươi vĩnh viễn đừng mơ tưởng có thể thấy được hắn.”

Chấn Vân Tử điên cuồng nhìn nàng: “Nó quả nhiên, quả nhiên ở trong người ngươi…. Nó vậy mà có thể hút lấy linh khí….”

“Hắn vẫn luôn ở đây.” Lê Phi nắm chặt chuôi kiếm, dùng giọng mỉa mai mà nhìn thẳng vào mắt nói: “Nhưng thứ hút lấy linh khí, là ta.”

Nàng dùng kiếm đâm mạnh vào tim lão, máu tươi văng ra khắp nơi. Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt và kinh ngạc của Chấn Vân Tử và lão như đang bị đông cứng lại. Khối u trên xương này cuối cũng đã bị tự tay nàng loại bỏ, những tham vọng và tu hành tâm điên cuồng của lão cũng sẽ được kết thúc ở đây.

Chấn Vân Tử thở dài siết chặt bảo kiếm của mình, cuối cùng chính thanh kiếm của lão đã g.iết chết lão. Thứ mà lão mong muốn nhất vẫn không thể có được mà lời Khương Lê Phi mới nói vừa rồi khiến lão thật hoang mang và bối rối. Cho đến nay, lòng lão vẫn luôn đặt trên người của Cửu Vĩ Hồ còn Khương Lê Phi đối với lão mà nói chỉ là một tiểu nha đầu vô dụng làm vật chứa cho Cửu Vĩ Hồ mà thôi.

Có thể ngay từ đầu những điều khác biệt đó là do nha đầu đó chứ không phải Cửu Vĩ Hồ? Chẳng lẽ là bởi vì nha đầu đó nên mới có thể che giấu hồ ly kỹ như thế sao? Thứ hút lấy linh khí là Khương Lê Phi? Nó là thứ gì thế? Là thứ gì? Lão cho đến bây giờ chưa từng để ý đến cũng chưa từng nghĩ đến phương diện này.

Lão kinh ngạc nhìn nàng, vừa lên tiếng, máu tươi từ miệng lão chậm rãi tràn ra, giọng của lão hơi run: “…Ngươi là thứ gì?”

Lê Phi không trả lời câu hỏi này, nàng gắng sức rút bảo kiếm ra, hàn quang lại lần nữa lóe lên, đầu của lão trong nháy mắt đã rơi xuống, nhanh như chớp lăn ra rất xa.

Nàng từ từ buông bảo kiếm nặng nề ra, ngã mạnh xuống đất. Lê Phi cảm thấy tim đập rất nhanh, đây là lần đầu tiên nàng giết người, kẻ giả dối ô lương tâm vướng vào d.ục vọng không từ thủ đoạn này cuối cùng cũng đã chết trong tay mình. Nàng lẳng lặng nhìn thi thể không trọn vẹn của lão, qua hồi lâu mới chậm rãi xoay người lại. Hủy Chi Giác đã sớm ngừng hút lấy linh khí, lại trở về kích thước bằng ngón trỏ, lặng lẽ rơi bên người nàng.

Kỷ Đồng Chu không biết từ lúc nào đã dùng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng, nháy mắt cũng không thèm nháy.

Lê Phi cười một tiếng đi mấy bước về phía hắn nhưng hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, ngã nhào trên đất, đau đớn dữ dội khiến nàng muốn hét lên. Không biết vì lý do gì mà nàng không có cách nào vận chuyển linh khí trong cơ thể, rõ ràng vẫn còn ở đó nhưng cơ thể nàng lại chẳng nghe lời nàng.

Một cảm giác đáng sợ đột ngột bao trùm lấy nàng, nàng cảm thấy cảm thấy như có một cơ thể khác đang cố gắng vùng vẫy thoát ra. Nàng có một sự thôi thúc không thể diễn tả được muốn thoát khỏi cơ thể nặng nề này. Nàng thậm chí còn có thể cảm thấy bạch quang bắt đầu xuyên qua làn da của mình —— là bạch quang của căn nguyên linh khí.

Không, không thể được. Lê Phi co rúc người, nàng đã từ bỏ mọi thứ, nàng đã lựa chọn từ giờ sẽ làm người bình thường. Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn là người giữ lời nên một khi đã đưa ra quyết định, nàng sẽ không bao giờ làm ngược lại.

Chấn Vân Tử đã chết, những nỗi lo lắng thấp thỏm của bọn họ đã biến mất. Từ giờ bọn họ sẽ có thể đường đường chính chính mà sống, chia sẻ vô số hạnh phúc và tiếng cười khắp trời Nam đất Bắc và Đông hải cát Tây. Nơi đây có người thân, có bằng hữu, có người yêu, có vô số tình cảm nàng quyến luyến. Không được thoát xác, không được bắt nàng rời đi, nàng muốn ở lại, ở lại nơi này.

Dường như có ai đó đang ôm chặt lấy nàng, Lê Phi thở hổn hển ngẩng đầu, cảm giác như cơ thể dần dần quay trở lại, mặt nàng đang áp vào lồ.ng ngực đẫm máu, mùi máu và mùi hương liệu quý giá tràn ngập khắp thế gian.

Lê Phi nhắm mắt, thấp giọng nói: “Buông ta ra.”

Kỷ Đồng Chu không hề buông tay ra, thân thể hắn khẽ run lên, máu trên môi vẫn tràn ra, từng giọt một rơi xuống trên mặt nàng, thanh âm của hắn rất nhẹ: “Ta còn tưởng rằng nàng sắp chết.”

Người chết không phải nàng, mà là Chấn Vân Tử. Lê Phi lại cười một tiếng: “Ta… không giống như các ngươi, không dễ chết như vậy. Kỷ Đồng Chu, người ta giết là Tinh Chính Quán tiên nhân, tại sao…”

Tại sao hắn từ đầu đến cuối vẫn không hỏi gì? Tại sao vẫn luôn cố chấp muốn nàng? Chẳng lẽ chỉ vì hắn luôn coi nàng là Khương Lê Phi trong ảo ảnh sao? Hắn nên biết rằng nàng rất khác với mỗi người bọn họ, nàng là một giống loài khác, che giấu Cửu Vĩ Hồ, hút lấy linh khí của người khác, thậm chí còn g.iết chết sư thúc của hắn trước mắt hắn.

Hắn tại sao không hỏi gì?

Kỷ Đồng Chu trầm mặc rất lâu, lâu đến khi nàng cho là hắn sẽ không trả lời nữa thì hắn bỗng nhiên lên tiếng: “Nàng biết tại sao mà.”

Lê Phi giãy giụa một chút nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của hắn, nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn, thận trọng nói: “Kỷ Đồng Chu, ngươi nhìn ta kỹ một chút đi, ta không phải người giống như ngươi tưởng tượng. Ta không dịu dàng, cũng không ân cần, lễ nghi gì cũng không biết. Chúng ta đã cùng lớn lên từ nhỏ, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, người mà ngươi mê luyến không phải là cùng một người với ta.”

“Đúng vậy, ta biết.” Kỷ Đồng Chu khẽ mỉm cười, có chút phiền muộn, cũng có chút giễu cợt. “Người không biết là nàng mới đúng, cảm thấy nếu người ta thích là giả, nàng sẽ thoải mái hơn sao? Vậy thì nàng luôn có thể nghĩ như thế.”

Lê Phi sợ run nhìn máu ướt đẫm trước ngực hắn và máu đang rơi xuống từ môi hắn, từng giọt từng giọt một rơi trên mặt nàng. Nàng nhớ Kỷ Đồng Chu khi còn bé ngông cuồng như thế, sẽ đánh nhau với mình, sẽ vì mình mà thức cả đêm viết trọng điểm tu hành, còn sẽ hào phóng nói rằng sẽ tặng nàng một con dế ngọc tím.

Nàng thở dài một tiếng, thanh âm rất thấp: “Thật xin lỗi… Thật xin lỗi, ta đã có người mình thích, cái gì cũng không thể cho ngươi được… Thật xin lỗi.”

Kỷ Đồng Chu vẫn cười, hắn cũng không biết mình muốn cái gì, một cơ hội sao? Hay chỉ cần có được nàng? Mỗi con đường đều đã bị chặn cả rồi, nàng đã là đạo lữ của Lôi Tu Viễn, nhưng hắn vẫn sẽ vô thức liều mạng vì nàng, sau đó nghe nàng áy náy nói lời xin lỗi.

Thứ hắn có được chỉ là lời xin lỗi mà thôi.

Mọi thứ đối với hắn đã kết thúc trước cả khi nó bắt đầu, vậy tại sao lại để nó bắt đầu? Cuối cùng hắn cũng hiểu được điều mình mong muốn trong lòng, rồi nhận ra rằng điều mình mong muốn nhất sẽ không bao giờ có được.

Vậy thì chỉ cần thế thôi, chỉ cần nàng còn sống là đủ rồi. Cho dù nàng có là cái gì đi chăng nữa, chỉ cần nàng luôn ở đây là được.

Hãy để ngọn lửa trong tim hắn bùng cháy cho đến ngày tàn, chí ít hắn vẫn còn có giang sơn vô biên.