Thiên Hương Bách Mị

Chương 180: Tấm Bia Linh Khí (1)



Từng làn sóng lửa khổng lồ đánh vào những bức tường linh khí dày đặc được dựng lên ngay ngắn dọc theo Đông Hải, tất cả ngọn sóng đều bị ép buộc và kiềm chế trong thị trấn nhỏ của Vạn Tiên Hội. Dường như chỉ trong một cái chớp mắt, có mấy bức tường linh khí bị biển lửa âm thầm đập vỡ thành từng mảnh, cuốn lấy những vị tiên nhân tức giận không kịp né tránh kia đi, đến khi những người khác muốn cứu bọn họ thì đã quá muộn rồi.

Cái chết đột ngột của nhiều người khiến những người khác không kịp kinh hãi, bức tường linh khí bị hư hại lập tức được dựng lại. Khi nhìn thấy biển lửa càng ngày càng dâng cao, các tiên nhân cũng chỉ có thể tiếp tục mạnh mẽ phóng thích linh khí, cố gắng tăng thêm bề cao cho những bức tường linh khí để trói buộc ngọn lửa vô tận đang bùng cháy mãnh liệt kia trong nhà tù này.

Ngọn lửa do gió mang đến gần như khiến bọn họ tan chảy vì quá nóng, mặc dù ai cũng có Thủy hành linh khí bảo vệ quanh người nhưng Lục Ly vẫn ngửi thấy mùi tóc và y phục mình bị đốt cháy. Hắn nhìn khắp nơi một vòng, tự hỏi liệu đây có phải là ảo ảnh hay không, số lượng tiên nhân xung quanh hắn dường như ít đi rất nhiều so với trước kia, thậm chí ngay cả hai vị chưởng môn của Vô Nguyệt Đình cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, không lẽ đều đã bị biển lửa cuốn đi rồi sao?

Thúy Huyền tiên nhân đi đến bên cạnh Tinh Chính Quán Phó chưởng môn Ngộ Chân Tử, nhỏ giọng nói mấy câu. Ngộ Chân Tử cúi đầu ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Thúy Huyền tiên nhân có lòng rồi. Tuy bọn ta đúng là đích thân tới Đông hải là vì nữ tử Hải Ngoại kia, thế nhưng Hải Vẫn lần này khác thường như thế, không ai biết lúc nào biển lửa sẽ rút lui. Nếu chúng ta đi rồi thì tường linh khí sao có thể chống đỡ nổi? Tham việc nhỏ bỏ việc lớn thì thật vô nghĩa.”

Thúy Huyền tiên nhân lại thì thầm thêm vài lời, Ngộ Chân Tử như nhận ra điều gì đó cười một tiếng, rồi ngự kiếm rời đi.

Trong lòng Lục Ly không khỏi kinh ngạc vô cùng, nữ tử Hải Ngoại mà bọn họ nhắc đến nhất định là Khương Lê Phi, nhưng có rất nhiều tiên nhân đột nhiên rút lui sau khi biển lửa đến là đang muốn làm gì? Là thủ đoạn đặc biệt được chuẩn bị để đối phó với Khương Lê Phi sao?

Hắn đột nhiên cảm giác được Thúy Hiền tiên nhân đang liếc nhìn mình, đôi mắt mơ màng buồn ngủ lóe sáng, cổ họng Lục Ly đột nhiên nghẹn lại như bị một bàn tay vô hình nào bóp chặt, tuy có thể thở được nhưng lại không thể phát ra âm thanh. Hắn hoảng sợ nhìn Thúy Huyền tiên nhân, sau đó nghe vị lão tiên nhân từ đầu đến cuối vẫn luôn vô cùng cố chấp với Khương Lê Phi bình tĩnh nói: “Ta biết ngươi và Khương Lê Phi có giao tình thân thiết, nhưng trên thế gian này đúng sai đều phân lớn nhỏ, nếu đã nói đến chuyện sinh tử thì bất kỳ tình cảm nào cũng không nhắc đến. Hiện giờ đang bị biển lửa nhốt ở đây nên ngươi không thấy được Dị Dân, thế nhưng Đông Hải rộng lớn như thế, chắc chắn có những nơi đã bị tàn phá trên bở biển trải dài hàng ngàn dặm này. Khi ngươi chính mắt chứng kiến đồng môn, sư phụ, bằng hữu, những người tu hành ngươi không quen biết bị Dị Dân sát hại, thậm chí ngay cả chính ngươi cũng ở trong tình thế tuyệt vọng, thì đến lúc đó có lẽ ngươi sẽ hiểu được cái đúng sai lớn lao này. Ta phong ấn giọng nói của ngươi để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý mướn, chớ có trách ta.”

Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy xa xa có một luồng sáng trắng mỏng manh xuyên qua bầu trời như sao băng, các tiên nhân đều phát ra âm thanh kinh ngạc Thúy Huyền tiên nhân cười khổ nói: “Nói cái gì đến cái đó. Các ngươi nhìn xem, những nơi ánh sáng trắng đó đi qua không hề có biển lửa, Dị Dân đã phá vỡ lưới linh khí và chúng ta sắp mất đi khả năng phòng thủ rồi.”

Một lúc sau, hắn lại nhìn thấy một con chim nhỏ làm bằng giấy trắng loạng choạng bay đến. Tang Hoa Quân vung tay lên, con chim giấy kia liền đáp xuống lòng bàn tay lão, mỏ chim rung lên, là Truyền Âm Thuật: “Ba trăm dặm về phía Tây của thành trấn Nghiễm Sinh Hội, hai trăm bức tường linh khí đã bị phá vỡ, thương vong quá nhiều, tình thế bất lợi, nhanh đến tiếp viện.”

Con chim giấy này chưa nói xong thì một con chim giấy mới vội vàng bay tới từ phía sau, Truyền Âm Thuật lại vang lên: “Kết giới Động Thiên của Nghiễm Sinh Hội đã bị phá vỡ, hoàn toàn thất thủ, có rất nhiều Dị Dân tràn vào. Hãy cẩn thận với những nam nhân tóc trắng kia! Những con hung thú mà họ điều khiển vô cùng lợi hại! Không hề sợ nước và lửa!”

Sắc mặt của các vị tiên nhân đều thay đổi, trong phạm vi hai ngàn dặm gần Nghiễm Sinh Hội, dường như là nơi đóng quân của các vị tiên nhân của các môn phái. Kết giới Động Thiên bị phá hủy có nghĩa là tất cả gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn vì cho dù chỉ có một tiên nhân cấp cao trong phái còn sống thì kết giới đã chẳng thể bị phá. Nam tử tóc trắng là gì? Không lẽ cũng giống như Dạ Xoa? Hải phái mặc dù thông thạo Ngự Yêu Thuật nhưng đó cũng chỉ là ở Trung Thổ, hoàn toàn không thể so với Hải Ngoại Dị Dân, mà việc có hung thú không hề sợ Thủy và Hỏa trong ngũ hành là điều chưa từng nghe đến.

Vô số tiên nhân đã chuẩn bị đi tiếp viện nhưng Tang Hoa Quân đã lớn tiếng nói: “Chúng ta nhất định phải dùng tường linh khí giam giữ biển lửa nên người không thể ít hơn được nữa, nếu không thì tường linh khí sẽ sụp đổ và biển lửa sẽ lan rộng không có cách nào không chế. Sẽ có những tiên nhân trú đóng khác dọc theo bờ biển đến tiếp viện, đừng phân tâm nữa mà hãy duy trì tường linh khí cho thật tốt vào!”

Thị trấn nhỏ này thuộc quyền quản lý của Vạn Tiên Hội, vì có địa hình thấp nhất dọc theo bờ Đông Hải nên được chọn làm nơi tốt nhất để ngăn chặn biển lửa. Các tiên nhân trú đóng ở nơi này đa phần đều là những người có danh tiếng ở Trung Thổ, còn có các chưởng môn đặc biệt vì Khương Lê Phi mà đến nên mặc dù biển lửa đáng sợ như thế, nhưng lại dễ đối phó hơn thiên lôi xuất quỷ nhập thần kia nhiều. Tường linh khí dần dần co lại, giam giữ biển lửa bên trong, nhìn từ xa trông giống như một con rồng lửa đang đi xuyên qua trời và đất.

Thủ Trung tiên nhân bay lên cao, nhìn một lúc rồi nói: “Trong lòng Đông Hải còn có một biển lửa dài bốn trăm dặm, sẽ phải mất mười giờ mới có thể lên bờ toàn bộ được.”

Thời điểm biển lửa hoàn toàn tiến vào bờ chính là lúc Khương Lê Phi và Dạ Xoa có khả năng xuất hiện nhất. Mười giờ, hẳn là vào nửa đêm ngày mai, nhưng không biết được các nơi dọc theo bờ biển có thể trấn giữ cho đến ngày mai hay không.

Bỗng nhiên, con chim giấy thứ ba vội vàng bay đến, nhanh hơn rất nhiều so với hai con đầu tiên. Giọng nói nóng nảy xen lẫn sợ hãi của các tiên nhân bùng nổ thông qua Truyền Âm Thuật: “Trong phạm vi hai ngàn dặm của Nghiễm Sinh Hội đã hoàn toàn thất thủ! Hãy cẩn thận với những hung thú đó! Rất khó đối phó!”

Chân mày Tang Hoa Quân, hung thú không sợ ngũ hành tiên pháp vô cùng hiếm thấy, cho dù là Hủy thì cũng vì có sừng quá lợi hại mà thôi. Thiên hạ chỉ có thần thú không e ngại ngũ hành, ví dụ như Bạch Hổ được sinh ra từ Kim hành linh khí, Thanh Long sinh ra từ Mộc hành linh khí, nên những linh khí có thuộc tính ứng với bọn chúng không hề có tác dụng, nhưng hung thú không sợ Thủy Hỏa là thứ gì? Lão dường như có chút ấn tượng, nhưng tạm thời không nhớ ra được.

Đột nhiên, xa xa truyền đến những tiếng tru tréo như quỷ khóc sói kêu, yêu khí như từ trong không khí rơi xuống, đánh vào vai của các vị tiên nhân giống như có vô số mũi kim lạnh lẽo đâm vào tận xương tủy, ngay cả Thúy Huyền tiên nhân cũng không khỏi rít lên một tiếng, còn Lục Ly thì như bị áp lực của yêu khí ép đến muốn hộc máu. May mắn thay, Thẩm tiên sinh đã lập tức dựng lên kết giới Thủy Thổ để những đệ tử tiểu bối được hít thở một hơi.

Mọi người đều cảm thấy tiếng quỷ khóc sói kêu kia càng ngày càng gần, giống như đến từ nơi rất cao trên không trung. Khi ngẩng đầu nhìn lên thì hấy vài sinh vật to lớn đang đâm vào bức tường linh khí giống như hoàn toàn không hề sợ hãi ngọn thiên hỏa nóng rực kinh người trong đó, những móng vuốt sắc nhọn móc chặt vào bức tường linh khí rồi gầm lên từng trận long trời lở đất.

Thúy Huyền tiên nhân thấy bọn chúng nhìn giống những con yêu xà kỳ lạ vì mỗi con hung thú đều có chín cái đầu. Trong lòng lão chấn động một cái rồi kinh ngạc nói: “Đây là Cửu Anh?! Trong thiên hạ vậy mà thật sự tồn tại loài hung thú này!”

Hung thú Cửu Anh* cũng là truyền thuyết từ xa xưa, chín đầu có thể phun ra lửa và nước, không sợ Thủy và Hỏa linh khí, tuy tồn tại trong truyền thuyết nhưng chưa từng có người nào thấy tận mắt cả giống như Kỳ Lân và Phượng Hoàng vậy. Không ngờ Dị Dân vậy mà có thể điều khiển được Cửu Anh.

*Cửu Anh:

Khi lão nhìn thấy Cửu Anh há to miệng cắn vào bức tường linh khí như muốn nuốt lấy ngọn thiên hỏa hung hãn bên trong thì không khỏi kinh ngạc đến tái mặt, nghiêm nghị nói: “Tung lưới linh khí ra! Mau lên!”

Từng tấm lưới linh khí dày đặc trong phút chốc được dựng lên trên đầu mọi người, đồng thời thiên hỏa từ miệng của Cửu Anh cũng phun ra. Nếu cứ để cho bọn chúng hút lấy thiên hỏa rồi tấn công như thế này thì toàn bộ linh khí của các tiên nhân sẽ nhanh chóng bị tiêu hao hết sạch.

Tang Hoa Quân đang muốn nhở người của Tinh Chính Quán loại bỏ Cửu Anh trước tiên vì tiên nhân có linh căn thuộc tính Kim ở Tinh Chính Quán rất nhiều nên vô cùng thích hợp để loại trừ hung thú Cửu Anh này. Không ngờ, Thúy Huyền tiên nhân ở phía xa xa bỗng nhiên kinh hãi la lên: “Cẩn thận! Bọn họ đến rồi!”

Vừa dứt lời thì có mấy chục bóng người nhanh như chớp lao vào trong đám người bọn họ, bay đến bay lui, đi qua nơi nào đều là tiếng tiên nhân gào thét thảm thiết. Tiên pháp phòng ngự không hề có chút tác dụng nào, những kẻ đến có thể dùng tay không xé nát người, mọi người hoặc là bị xé toạc từng mảng thịt lớn trên tay, hoặc là trên mặt xuất hiện những lỗ máu, vô cùng nhanh chóng và ác liệt khiến mọi người không thể không nhớ đến hai con Dạ Xoa năm trăm năm trước.

Năm đó chỉ có hai con Dạ Xoa cũng đã đủ cho Trung Thổ tiên gia khiếp sợ, lần này đến bao nhiêu con?! Bọn họ còn có khả năng sống sót không?!

Thúy Huyền tiên nhân đảo tay áo dài của mình qua, đẩy lùi những Dị Dân đang lao về phái mình về. Lão thấy những bóng người này mặc dù tới lui như gió nhưng chậm hơn rất nhiều so với Dạ Xoa, tất cả đều có mái tóc trắng và để lộ màu da trắng như tuyết ra ngoài hoàn toàn khác với Dạ Xoa cả người kim quang sáng chói kia, nên đã lập thi triển Truyền Âm Thuật: “Không phải Dạ Xoa! Không cần sợ!”

Nghe nói linh khí ở Hải Ngoại rất mỏng manh nên ngũ hành tiên pháp không được ưa chuộng lắm. Các Dị Dân phần lớn đều cường tráng hơn rất nhiều so với người tu hành ở Trung Thổ, đều là những người mình đồng da sắt, thích lao đến gần để trực tiếp tấn công, hoàn toàn khác với phương pháp đấu pháp từ xa của các Trung Thổ tiên nhân.

Nhìn thấy phía trước và sau của mình có hai Dị Dân lao đến, Thúy Huyền tiên nhân quát lên một tiếng lớn, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng, lòng bàn tay của Dị Dân chưa kịp chạm vào người lão đã lập tức hóa thành vũng máu. Những tiên nhân vừa rồi có chút sợ hãi cũng nhận ra rằng mặc dù mấy chục Hải Ngoại Dị Dân da dẻ tái nhợt này hành động nhanh chóng, nhưng cũng khó đối phó nên mọi người lập tức lấy lại tinh thần dũng cảm chiến đấu, chiến cuộc trong nháy mắt đã đảo ngược lại.

Thúy Huyền tiên nhân tóm lấy một Dị Dân tóc trắng, lạnh lùng nói: “Mau ra lệnh cho mấy con Cửu Anh kia rời đi!”

Dị Dân kia nhìn chằm chằm lão với vẻ mặt hung ác, đột nhiên mở miệng và gào lên vài từ mà hắn chưa từng nghe thấy bao giờ. Đám Cửu Anh bám trên tường linh khí kia không những không hề rời đi mà ngược lại còn phun ra thiên hỏa dữ dội hơn, suýt nữa đã phá nát lưới linh khí trên đầu hắn.

Thúy Huyền tiên nhân nổi giận, kim quang lóe lên, Dị Dân kia lập tức bị cắt ra thành từng mảnh. Ở phía xa xa có vài tiếng quỷ khó sói kêu lao nhanh về phía nơi này, lần này có bảy tám con Cửu Anh bay tới và bọn chúng cũng bám vào tường linh khí mà không ngừng hút lấy thiên hỏa rồi phun ra.

Một đoàn Hải Ngoại Dị Dân tràn vào từ phía Đông như thủy triều, gào lên những lời không ai có thể hiểu được, họ giống như một lưỡi dao sắc bén mà chia cắt những tiên nhân đang trú đóng ở thành nhỏ này. Đây là lần đầu tiên rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Hải Ngoại Dị Dân, đám người kia có đủ hình thù kỳ lạ, có thân cao mấy trượng, có tròn vo như một quả cầu, có ba đầu sáu tay, có cả người đầy lông, Những sinh vật này cùng hung thú hội tụ ở cùng một nơi còn khiến người khác sợ hãi hơn bất kỳ con yêu quái ghê tởm nào.

Thúy Huyền tiên nhân thả ra một làn sương mù màu vàng kim rồi cắn xé đoàn Dị Dân trước mặt. Thế nhưng, một người ngã xuống thì mười người khác lại lập tức xông lên, mười người ngã xuống thì có hai mươi người khác xông lên, như vô cùng vô tận. Lão vội vàng quay lại thì nhìn thấy các tiên nhân đang bị cuốn vào cuộc khổ chiến dai dẳng với đám Dị Dân nên không còn thời gian duy trì lưới linh khí đầu nữa, Cửu Anh vẫn đang hút lấy thiên hỏa phun ra, khắp nơi truyền đến tiếng kêu thảm thiết liên miên bất tuyệt. Thảm trạng năm trăm năm trước đang tái hiện trước mắt một lần nữa, hai cổ tay của lão không tránh khỏi run lên.

Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng huýt sao trong trẻo, giai điệu kỳ lạ, đám Cửu Anh trên tường linh khí giống như đã nhận được mệnh lệnh gì mà đồng loạt ngẩng đầu lên.

Một giọng nữ trong trẻo như gió bình tĩnh nói: “Quay về!”

Chúng tiên nhân lập tức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Khương Lê Phi và Lôi Tu Viễn đã chờ đợi lâu đột nhiên xuất hiện ở phía cao trên bầu trời. Nàng đang huýt sáo theo một giai điệu kỳ lạ, đám Cửu Anh không cam lòng mà vỗ cánh bay lên, chậm rãi bay về phía Đông Hải.

Mà nàng cũng lao qua tường linh khí đang nhốt biển lửa kia, không nói một lời bay nhanh về phía Đông Hải.

Biển lửa còn chưa hoàn toàn tiến vào bờ, vậy mà nàng thản nhiên lộ diện, thản nhiên muốn rời đi?! Tang Hoa Quân đột nhiên vung tay lên, một cánh cửa đen to lớn chặn hai người lại. Hôm nay cho dù làm thế nào cũng không thể để bọn họ cứ như vậy mà rời đi.