Thiên Hương Bách Mị

Chương 187: Mùa Đông 400 Năm (1)



Bóng tối này sâu thẳm và ấm áp, khiến người ta có một cảm giác thân thuộc và an toàn chưa từng có, như thể chỉ cần ở trong đó sẽ không bị tổn hại gì.

Đây là đang nằm mơ sao? Hay là nàng đã chết rồi? Thế giới sau khi chết cũng ấm áp và yên bình đến vậy sao? Nếu đã chết rồi thì có thể gặp sư phụ hay không?

Như đáp lại suy nghĩ của nàng, ngay sau đó, sư phụ xuất hiện trong bóng tối với nụ cười tươi, vẫn mặc cái áo choàng rách rưới nhiều vết vá, bộ râu và mái tóc bạc rối bù, mang theo một hồ lô đựng rượu, luôn cố gắng ra vẻ tiên phong đạo cốt nhưng nhìn thế nào cũng rất th.ô tục.

Ông không nói lời nào mà chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng, nhưng ánh mắt rõ ràng lại nói: “Làm tốt lắm.”

Nàng không nhịn được muốn đưa tay ra kéo ông lại, nhưng cơ thể vừa cử động thì bóng tối trước mắt đột nhiên nứt ra từng chút một, có vô số ánh sáng ùa vào và nàng nghe thấy tiếng răng rắc giòn tan. Bóng tối khiến người ta yên lòng trong nháy mắt đã rời khỏi nàng, vì mắt đã lâu chưa tiếp xúc với ánh sáng nên ánh sáng đột ngột gay gắt này khiến nàng phải che mắt lại.

Vô số bông tuyết lạnh lẽo rơi trên đỉnh đầu, chạm vào cơ thể tr.ần trụi của nàng, Lê Phi phải mất rất lâu mới có thể thích ứng với ánh sáng bên ngoài. Đập vào mắt nàng chỉ là một màu trắng xóa chói mắt, hóa ra nàng đang đứng giữa một vùng trời đất chỉ toàn là băng tuyết, phía sau nàng là một cái cây cực kỳ cao và lớn ngoài sức tưởng tượng, và nó cũng được bao phủ bởi băng tuyết.

Nàng không cần ngạc nhiên hay thắc mắc, chỉ cần nhìn một cái là nàng hiểu ngay rằng cái cây này chính là cây đã tạo ra nàng.

Lê Phi cố gắng đứng dậy, nhưng tay nàng lại ấn vào một thứ gì đó mềm mại ấm áp, dưới người là thứ gì đó rất êm ái, hóa ra nàng đang ngồi trong một quả cây to lớn màu trắng. Bên trong vỏ có vô số mảng da màu trắng như tuyết và mềm mại, chúng ẩm ướt và ấm áp, chính là thứ khiến nàng có cảm giác hoài niệm vừa nãy.

Nàng lại trở về cây Kiến Mộc, lại kết quả, và lại thoát xác lần nữa sao?

Lê Phi nhất thời không thể hiểu rõ được mớ hỗn độn này, ký ức của nàng vẫn còn dừng lại trên Đông Hải, ngay trước khi nàng rơi xuống nước. Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi? Nàng làm thế nào mà đến được Hải Ngoại? Làm thế nào để quay về Kiến Mộc? Tại sao nơi này chỉ có băng và tuyết thôi thế? Toàn bộ ngọn núi, bao gồm cả Kiến Mộc đều bị bao phủ trong băng và cũng không thể biết được lớp băng này dày đến mức nào.

Cơ thể nàng đang khao khát linh khí, khô khốc và trống rỗng. Vì không có linh khí bảo vệ nên nàng sắp bị băng tuyết đóng băng đến chết cóng.

Khi nàng mở mắt ra lần nữa, quả cây bị nứt đã biến mất, linh khí trong cơ thể nàng dồi dào và mạnh mẽ, bộ y phục có kiểu dáng cổ xưa được mặc thật chỉnh tề lên người, trên mặt băng chỉ còn lại hai chiếc sừng. Một chiếc sáng bóng trong suốt, là pháp bảo Hủy Chi Giác của nàng, một chiếc đen nhánh vô cùng nhỏ, là sừng Dạ Xoa của Lôi Tu Viễn bị thiên lôi đánh gãy.

Lê Phi đang cẩn thận cất hai chiếc sừng vào trong ngực áo thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc sau lưng hét lên: “Tên nhóc nhà ngươi kia!”

Nàng mỉm cười toe toét xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy con Cửu Vĩ Hồ to lớn màu trắng đang lơ lửng trên không trung dùng cặp mắt trợn tròn nhìn mình. Hắn dường như lại lớn thêm một chút, bộ lông trắng như tuyết lại phát ra một luồn ánh sáng màu bạc chưa từng thấy bao giờ, cảm giác của yêu vật cũng ít đi, hiện giờ đã giống với cái tên “Cửu Vĩ Linh Hồ” hơn nhiều rồi.

“Nhật Viêm!” Lê Phi reo lên lao về phía trước, ngã mạnh vào bộ lông dày mượt của hắn, rồi dùng tay xoa xo.a nắn nắn cả người hắn. Một khắc sau, cả người nàng đã bị một cái đuôi cuốn lấy và ném nàng ra ngoài một cách thô bạo.

“Cút xa ra một chút! Ghê chết đi được!” Nhật Viêm trừng mắt nhìn nàng, năm cái đuôi dài còn lại chập chờn lắc lư. Bốn cái đuôi lúc trước bị Điểm Thương Sơn Thủy Pháp làm đứt đã mọc ra cái mới, nhưng đáng tiếc là vẫn còn rất ngắn, giống như bốn cục lông vướng vào phần đuôi, khiến cho hình tượng Cửu Vĩ Hồ uy nghiêm hùng vĩ của hắn có chút buồn cười và dễ thương.

Lê Phi nhìn những cái đuôi như cục lông của hắn, không khỏi bật cười khi nhớ lại hình dáng chỉ nhỏ bằng ngón tay cái của hắn ngày xưa.

“Cười cái rắm!” Giọng nói Nhật Viêm kích động: “Ngươi đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lại biến thành quả cây lớn như thế? Ngươi có biết mình đã kết quả bao nhiêu năm rồi không? Bốn trăm năm! Ngươi nhìn băng tuyết nơi này xem! Toàn bộ hòn đảo này đã bị đóng băng bốn trăm năm rồi đó!

Lê Phi khẽ mỉm cười: “Là vì chống cự thiên lôi biển lửa trong cơ thể ta nên hòn đảo này mới bọ đóng băng. Yên tâm đi, băng sẽ sớm tan thôi.”

Nhật Viêm ngẩn người, nhìn kỹ biểu cảm của nàng. Hắn nhận ra ánh mắt của nha đầu này rất kiên định, dường như nàng không hề ngạc nhiên chút nào trước cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy ở Hải Ngoại. Không giống nàng chút nào, thứ ngu xuẩn này lúc trước nhìn thấy gì cũng trố mắt ngạc nhiên rồi hỏi đủ thứ điều. Đã bốn trăm năm không gặp rồi, nàng đã biết được bí mật gì trong quả cây đó?

Mặc dù đã hơn bốn trăm năm trôi qua nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ trong đầu hắn. Ngày hôm đó, hắn bị Lê Phi điều khiển nên không thể tự chủ được mà Lôi Tu Viễn bị thương nặng trên lưng bay đến Hải Ngoại, thật vất vả mới dừng lại được, tức giận đến nỗi muốn bay trở về —— Hắn không thể trơ mắt nhìn người quan trọng đối với mình chết đi thêm lần nào nữa, lần trước là hắn không đuổi kịp Thanh Thành, nhưng chẳng lẽ lần này vẫn không đuổi kịp sao?

Đúng vậy, con yêu vật như hắn lại thật sự có tình cảm với bọn họ, là tình tri kỷ, là tình đồng hành. Một khi đã cảm nhận được sự ấm áp của lòng người thì sẽ không thể nào quên được, bây giờ hắn có thể hiểu được sự quyến luyến không dứt của tiểu nha đầu này đối với Trung Thổ rồi. Thứ tình cảm này là điều độc nhất vô nhị mà không phải linh vật nào cũng có thể có, cho nên lý do năm đó Thanh Thành kiên quyết quay về Trung Thổ và kiên quyết xem Quả Kiến Mộc là người bình thường, hắn cũng xem như là hiểu rõ rồi.

Chính vì điều này mà hắn mới nhất định phải quay về cứu nàng. Thế nhưng, quay lại không bao lâu thì bị chặn lại bởi thiên lôi biển lửa ngưng tụ lần nữa, mà tình trạng của Lôi Tu Viễn lại hết sức tệ: lưới linh khí từ căn nguyên linh khí đã sắp cạn kiệt, thương thế của hắn vẫn chưa hồi phục, nghiêm trọng nhất là một chiếc sừng trên đầu của hắn đã bị gãy. Năng lực của Dạ Xoa phụ thuộc vào hai chiếc sừng, một chiếc sừng của hắn bị thiên lôi đánh gãy, cũng đồng nghĩa với việc hắn đã mất nửa cái mạng, nhưng linh khí ở Hải Ngoại không hùng hậu như Trung Thổ mà thân thể này cũng chẳng phải thân thể mạnh mẽ của Dạ Xoa năm đó nên nếu không cẩn thận sẽ có thể mất mạng như chơi.

Hắn không thể để cho tiểu quỷ này chết, tiểu nha đầu kia đã liều mạng cứu bọn họ, vì vậy nên giữ được mạng của Lôi Tu Viễn là điều duy nhất hắn có thể làm.

Hắn nhớ linh khí trên hòn đảo có ngọn núi sinh ra Kiến Mộc kia cũng khá dày đặc vì dù sao đó cũng là nơi Quả Kiến Mộc kết quả. Nhật Viêm cõng Lôi Tu Viễn và vội vã bay đến nơi đó, nhưng ai ngờ Lê Phi, người vốn tưởng rằng đã chết dưới tay Trung Thổ tiên gia cũng có ở đây. Nàng trông rất kỳ lạ, đôi mắt nhắm nghiền, làn da trắng nõn vẫn đang rơi xuống như tuyết, và đang trôi lơ lửng trước Kiến Mộc.

Hắn chỉ gọi nàng một lần, một khắc sau liền thấy những mảng da trắng như tuyết đang rơi xuống của nàng bỗng nhiên tụ lại, quấn lấy cơ thể nàng rồi dần dần biến thành một Quả Kiến Mộc chưa nứt, rồi lại bị treo ngược lên ngọn cây. Trên mặt đất, băng bắt đầu đông lại, suýt chút nữa đã đông hắn lại trong đó, hắn phải vội vàng bay đi mới có thể thoát khỏi.

Những năm ở Hải Ngoại này, hắn không có việc gì làm ngoại trừ đi lang thang khắp nơi, hắn chỉ nghĩ đến việc Lê Phi lại quay trở về làm Quả Kiến Mộc, nhưng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra. Quản Kiến Mộc đã thành người rồi vẫn có thể biến trở lại thành quả cây sao? Còn băng này là chuyện gì nữa? Hắn ngày nào cũng đến đảo này để kiểm tra tình hình và thấy rằng toàn bộ đảo và Kiến Mộc đã bị băng bao phủ, thậm chí còn ảnh hưởng đến các vùng biển và đảo lân cận. Suốt hơn bốn trăm năm, mùa đông xâm chiếm cả ngày lẫn đêm, Kiến Mộc sẽ không bị sao chứ? Tiểu nha đầu có thể bị chết rét bên trong hay không?

Cho đến hôm nay, Nhật Viêm vẫn giống như mọi ngày trong hơn bốn trăm năm, đến hòn đảo này kiểm tra tình hình của Kiến Mộc thì gặp được Lê Phi bình yên vô sự đứng dưới tàng cây. Sự ngạc nhiên và tò mò của hắn đã đạt đến cực điểm và không còn giữ được sự tôn nghiêm của một trưởng bối nữa, lần đầu tiên hắn hỏi nàng: “Ngươi có phải biết điều gì hay không? Nếu biết thì nói mau! Đừng có làm vẻ thần thần bí bí nữa!”

Lê Phi quả nhiên là một đứa trẻ thẳng thắn nên đã dứt khoát ngồi xuống trước mặt hắn, kể lại những câu chuyện được truyền từ đời này sang đời khác của Quả Kiến Mộc.

“Trước kia khi sư phụ và ngươi chặt ta từ cây xuống thì quả cây mới kết được không đến một trăm năm nên còn lâu mới trưởng thành. Một Quả Kiến Mộc muốn trưởng thành phá vỏ đi ra thì phải ở bên trong đủ năm trăm năm.”

Cũng bởi vì như vậy nên khi nàng bị buộc phải phá vỏ ra ngoài thì quả cây đã trở thành một phần của thân thể nàng và che chở cho nàng suốt mười bảy năm qua ở Trung Thổ.

“Sau khi ta bị buộc phải nuốt chửng thiên lôi biển lửa thì đã bị Kiến Mộc triệu về để trải qua bốn trăm năm còn lại. Bây giờ ta mới thật sự là một Quả Kiến Mộc.”

Nhật Viêm nghe đến trố mắt nghẹn họng: “Còn có loại chuyện tốt này nữa sao? Vậy trước kia khi Quả Kiến Mộc chết thì đến nơi nào rồi?”

Lê Phi thở dài nói: “Vì ta chưa đủ trưởng thành nên mới bị triệu hồi về lần nữa, những Quả Kiến Mộc đã trưởng thành rồi thì sẽ không có chuyện này đâu.”

Đây là lần đầu tiên Nhật Viêm nghe thấy những điều này kể từ khi hắn biết đến sự tồn tại của Quả Kiến Mộc, hắn cảm thấy mình có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nên đã liên tục nói không ngừng: “Trưởng thành rồi khác gì với chưa trưởng thành? Thiên lôi biển lửa kia là chuyện gì thế? Đúng rồi, còn có Hải Vẫn…”

Lê Phi ha ha cười nói: “Hôm nay lại biến thành ngươi luôn miệng hỏi ta. Ta còn chưa trưởng thành nên thiên lôi biển lửa thiếu chút nữa đã giết ta rồi, bây giờ bọn chúng không đáng sợ như vậy nữa. Liên quan đến tai ương thiên lôi biển lửa, là bởi vì những Quả Kiến Mộc gần đây nhất khi vừa mới phá vỏ ra đã bị Dạ Xoa tranh đoạt, nếu không phải bị giam lỏng cũng là lập tức bị g.iết chết. Không có ai quản chúng nó nên thiên lôi biển lửa mới có thể tràn về phía Trung Thổ.”

Ngay cả trong ghi chép từ xa xưa của các đại tiên ở Trung Thổ cũng không hề đề cập đến Hải Vẫn. Thiên tai này đột nhiên phát sinh khoảng gần vạn năm trước, nguyên nhân là do sau khi Quả Kiến Mộc nuốt chửng thiên lôi biển lửa đã đến Trung Thổ hấp thu linh khí nên kết quả mới bị các đại tiên gia phối hợp đánh chết. Quả Kiến Mộc đột nhiên chết đi khiến các Dạ Xoa lệ thuộc vào nàng hoảng sợ, cho nên mấy Quả Kiến Mộc đời sau khi vừa phá vỏ ra đã bị Dạ Xoa cướp đoạt, dẫn đến việc thiên lôi biển lửa không có ai nuốt vào nên mới tràn về phía Trung Thổ.

Thật ra thì khi ngẫm lại, lý do cũng không quá phức tạp. Trung Thổ tiên gia có nỗi sợ và cũng có lòng khao khát với Hải Ngoại nhưng Hải Ngoại cũng có thể có lòng h.am muốn linh khí hùng hậu và giang sơn sinh đẹp cũng Trung Thổ mà. Ngày xưa vì có Quả Kiến Mộc nên linh khí ở Hải Ngoại cũng không mỏng manh giống như ngày hôm nay, mà sau khi Quả Kiến Mộc lần lượt xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bao nhiêu lần năm trăm năm trôi qua, các Dị Dần lần lượt học được cách không phụ thuộc vào Quả Kiến Mộc nữa mà thừa dịp thiên lôi biển lửa năm trăm năm một lần để tràn đến Trung Thổ, sau một hai lần bị chặn lại và bị g.iết chết không thương tiếc nên thù oán cũng theo đó mà nảy sinh.

Nhật Viêm thở dài một tiếng, hắn chỉ còn một câu hỏi duy nhất: “Quả Kiến Mộc muốn đến Trung Thổ hấp thu linh khí, tại sao phải hấp thu thiên lôi biển lửa vào người?”

Lê Phi lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết. Mọi thứ trên đời này tồn tại đều có lý do riêng của nó, giống như việc người tại sao phải ăn cơm, cũng giống như việc người trên Yếm Hỏa Đảo có thể phun ra lửa vậy. Chuyện thiên lôi biển lửa đối với Quả Kiến Mộc mà nói cũng tương tự như thế.”

Nói đến đây, nàng bỗng nhiên nhìn xung quanh: “Nói chuyện với ngươi cũng đã lâu, đến cổ họng cũng đã khô cả rồi. Tại sao chỉ có một mình ngươi ở đây thế? Tu Viễn đâu rồi?”

Nhật Viêm bất ngờ do dự: “Hắn…Ừm…Hắn…Ách…”

Lê Phi đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc kêu lên: “Thương thế của hắn chưa khỏi sao?! Làm sao ta có thể quên bốn trăm năm đã trôi qua rồi! Hắn đang ở đâu?! Chẳng lẽ, chẳng lẽ…”

Đôi mắt xanh nhạt của Nhật Viêm nhìn chằm chằm nàng, ngừng hồi lâu, mới nói: “Hắn chưa chết đâu, hơn nữa còn sống rất vui sướng, ngươi yên tâm đi. Nếu ngươi muốn gặp thì bây giờ ta sẽ dẫn ngươi đi.”