Thiên Hương Bách Mị

Chương 200: Hồi Ức Của Rừng (2)



Cô nương kia nhanh chóng xoay người lại, quả nhiên vẫn là khuôn mặt trái xoan kia, nhìn thoáng qua vô cùng giống với Bách Lý Ca Lâm. Thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì Lê Phi mới phát hiện đó không phải Ca Lâm, chỉ là một cô nương trẻ tuổi có dung mạo tương tự thôi.

Là nàng đường đột rồi. Bốn trăm năm đã trôi qua, cho dù Bách Lý Ca Lâm có thành tiên thì cũng không thể vẫn nhìn như một thiếu nữ được. Thiếu nữ trước mắt rõ ràng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi nên ánh mắt và biểu cảm vẫn còn non nớt. Khuôn mặt tuy giống với Ca Lâm sáu bảy phần nhưng trông có vẻ ngang bướng hơn một chút.

“Ngươi có nhận lầm người không vậy?” Thái độ của cô nương kia rất thân thiện.

Lê Phi thu tay lại nói xin lỗi: “Xin lỗi, quả thật đã nhận lầm người rồi. Thật thất lễ quá.”

Nàng xoay người rời đi đi thẳng ra khỏi đám người, từ xa nhìn chằm chằm vào cô nương kia. Lôi Tu Viễn nheo mắt một lát, đột nhiên nói: “Nàng ấy hẳn là người trong môn phái tu hành. Trên người nàng có dao động linh khí không hề yếu chút nào, cho dù không phải là Bách Lý Ca Lâm thì cũng nhất định có liên quan đến nàng ấy.”

“…. Là con của nàng và Lục Ly sao?” Trí tưởng tượng có hạn của Lê Phi chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.

Nhật Viêm vội vàng nói: “Không thể nào! Đạo lữ không phải là vợ chồng phàm trần mà quan trọng việc sinh con nối dõi. Đối với nữ nhân khi tu hành, mang thai sinh con chính là cấm kỵ, nữ tử biết trân trọng tu vi của mình sẽ không làm như vậy. Trong mười tháng mang thai đó, linh khí không thể không thể tùy tiện lưu chuyển nên sẽ biến thành một người phàm không hơn không kém. Chuyện sinh con chính là đặt chính mình giữa ranh giới sinh tử, cho dù có thuận lợi hạ sinh đứa trẻ có linh căn thì tu vi của người mẹ cũng sẽ giảm đi gần mười năm. Nếu đến lúc đó kẻ thù tìm đến thì làm sao đây? Người tu hành kiêng kỵ nhất là để lộ nhược điểm của mình trước mặt người khác, nếu nha đầu kia có chút đầu óc thì sẽ không thể làm như vậy.”

Lê Phi lắc đầu một cái: “Không liên quan gì đến chuyện có đầu óc hay không. Chỉ cần là chuyện Ca Lâm nguyện ý thì nàng nhất định không màng thiệt hại mà làm.”

Nhật Viêm khinh thường hừ một tiếng: “Cho nên ta mới không thích nha đầu kia! Từ nhỏ đã vô phương cứu chữa rồi!”

Lê Phi không nói gì nữa, nàng vẫn còn đang chăm chú nhìn cô nương kia. Nàng ta có vẻ chán ngán nhìn tấm bia linh khí kia, rồi ngáp dài cưỡi một con hổ yêu, ung dung bay về phía trong thành. Ngay sau đó, Lê Phi lập tức ẩn nấp mà lén đuổi theo.

Đứa nhỏ này dường như chỉ đi loanh quanh không có mục đích: lúc thì nhìn hàng bán mặt nạ, lúc thì vào các cửa hàng trong nha nhìn một chút. Trong lòng Lê Phi không khỏi thắc mắc rằng giờ này đã quá giờ Thìn rồi, nếu nàng ta có tu vi, lại còn mặc đệ tử phục của Vạn Tiên Hội thì tại sao không ở trong phái tu hành mà đi lang thang bên ngoài. Sư phụ của nàng không quản nàng sao?

Bỗng nhiên, trước hổ yêu xuất hiện một thân ảnh khác, là một nữ tử mặc quần áo sặc sỡ đột ngột xuất hiện trước mặt cô gái kia như một làn khói. Lê Phi nhìn kỹ một lúc, thấy nữ tử kia đột nhiên xuất hiện đó khoảng bốn mươi tuổi, tuy tuổi đã lớn nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, dáng người thì mảnh khảnh, nhìn vô cùng quen mắt. Hóa ra đó là nữ đệ tử A Tiêu giả làm Thư Viện tiên sinh vào năm đó.

A Tiêu là sư phụ của nàng ta sao? Lê Phi thấy khuôn mặt A Tiêu vô cùng nghiêm nghị, dường như đang mắng cô nương kia nên đứa bé đo chỉ biết vâng vâng dạ dạ mà thôi.

Lê Phi mong muốn được trò chuyện với bọn họ nên thả ra một ít linh khí đã bị khóa lại trong cơ thể, rồi đi theo không xa cũng không gần sau hai người đó.

Đi theo con đường ra khỏi thành đến một nơi vắng vẻ, A Tiêu bỗng nhiên dừng bước lại, quay đầu lạnh nhạt nói: “Người nào đang bám theo? Mau hiện thân!”

Lê Ph chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, bước tới trước, rồi lịch sự chắp tay hành lễ, mở miệng nói: “A Tiêu tiên sinh, đã nhiều năm không gặp rồi.”

A Tiêu giật mình khi nhìn thấy một cô thôn nữ bước ra gọi đúng tên mình thì không khỏi ngạc nhiên. Cô thôn nữ này ăn nói nhẹ nhàng lịch sự, nhìn qua không giống như có địch ý chút nào. Nàng biết mình sao? Mình đã từng gặp nàng ta rồi? Sao A Tiêu không hề nhớ gì cả?

Lê Phi thu lại thuật che mắt, lại chắp tay thêm một lần: “Đệ từ Khương Lê Phi, từng là học trò của tiên sinh ở Thư Viện.”

Khương Lê Phi?! A Tiêu khi nghe đến cái tên này cảm thấy như có sét đánh bên tai, khi kịp phản ứng lại thì nàng khoát tay một cái và hai con yêu vật hết sức hung tợn xuất hiện sau lưng nàng. Nữ tiên nhân trưởng lão của Vạn Tiên Hội đã từng trải qua bốn trăm năm thăng trầm này vậy mà lại để lộ sự hoảng sợ không thể che giấu vào lúc này, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?! Ngươi đến đây bằng cách nào?!”

Lê Phi đang định nói thì trước mắt bỗng lóe lên một cái bóng đỏ, là A Tiêu đánh lén trước, một đám tiểu yêu màu đỏ tươi tựa như khói mù ồ ạt kéo đến. Lê Phi không hề nhúc nhích hay chớp mắt, Lôi Tu Viễn sau lưng đã sớm ra tay, từng đợt kim quang sáng chói đã nhốt đám tiểu yêu màu đỏ tươi đó lại, khiến chúng không thể động đậy.

Thuật che mắt bị phá vỡ, A Tiêu lập tức nhận ran am tử kia chính là Dạ Xoa Lôi Tu Viễn. Nàng càng hoảng sợ hơn, liền lùi lại mấy bước, kéo cô nương bên cạnh về phía sau, thanh âm hơi run run: “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?”

Chuyện năm đó của Khương Lê Phi và Lôi Tu Viễn đã truyền khắp giới tu hành, kể từ đó, quá trình các môn phái thu nhận đệ tử mới trở nên nghiêm ngặt hơn lúc trước rất nhiều để tránh tái hiện lại chuyện hoang đường đó nữa. Tính toán thời gian, bốn trăm năm đã trôi qua kể từ lần Hải Vẫn kia, vẫn còn một trăm năm nữa mới đến lần Hải Vẫn kế tiếp, tại sao hai dị loại Hải Ngoại này lại xuất hiện vào bây giờ? Không lẽ Hải Vẫn sẽ đến sớm hơn mọi khi sao?!

Lê Phi khẽ mỉm cười: “Chúng ta không hề có ác ý. Mong A Tiêu tiên sinh chớ hoảng sợ để tránh tổn thương hòa khí.”

Nàng đưa tay lên rồi xòe lòng bàn tay ra, con chim gỗ nhỏ từ Mộc hành linh khí vừa nãy A Tiêu lén thả ra ngoài để báo tin hiện giờ đang yên lặng nằm trên bàn tay cùa Lê Phi.

A Tiêu vừa nhìn thấy năng lực của bọn họ liền biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của hai người này, nhưng nỗi sợ lúc nãy đã giảm đi rất nhiều, nàng trầm giọng nói: “Các ngươi để lộ linh khí, theo chúng ta suốt cả chặng đường là muốn nói chuyện với ta sao? Ta không nhớ đã từng có giao tình gì với các ngươi, nếu có lời gì muốn nói thì không cần vòng vo nữa, mau nói đi!”

Quả nhiên là nữ tử Đông Hải, vẫn luôn thẳng thắn như thế. Lê Phi cũng không vòng vo nữa, dứt khoát hỏi: “Ta muốn hỏi Ca Lâm hiện giờ thế nào rồi?”

Tuy nàng đang hỏi A Tiêu nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cô nương phía sau. Đứa nhỏ này tuy rằng cũng rất hoàng sợ nhưng có vẻ tò mò nhiều hơn, là một cô nương rất dũng cảm.

Vẻ mặt của A Tiêu có chút thay đổi, địch ý từ từ biến mất, rồi nàng quay đầu nhìn cô nương kia, muốn nói nhưng lại thôi.

Bạch quang trên người Lê Phi hiện lên, ngưng tụ trên đầu ngón tay nàng, sau đó một quả cầu sáng trong bắn về phía cô nương kia nhanh như tia chớp. Tức thì, nàng ta ngã xuống mặt đất không cử động nữa.

“Không có chuyện gì cả.” Lê Phi xua tay. “Chỉ là cho nàng ấy ngủ một lúc thôi. Là do người nhìn giống như không muốn để nàng nghe thấy.”

A Tiêu im lặng một lúc, bỗng nhiên cúi người bế cô nương kia lên, thấp giọng nói: “Ngươi muốn gặp Ca Lâm, cũng thật trùng hợp, đi theo ta. Ta sẽ dẫn ngươi đến gặp hai người họ.”

Hai người họ? Là chỉ Ca Lâm và Lục Ly sao? Lê Phi thấy nàng ta đi vô cùng nhanh, lập tức đuổi theo hỏi: “Cô nương này là con… của Ca Lâm sao?”

A Tiêu trả lời: “Nó họ Lục, tên Tích Vy, là đứa con duy nhất của Bách Lý Ca Lâm và Lục Ly, tháng sáu năm nay mới vừa tròn mười sáu tuổi.”

Quả nhiên là con Ca Lâm! Trong lòng Lê Phi bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm xấu, nếu đã là con gái của Ca Lâm và Lục lỳ, vậy tại sao khi nhắc đến tên Ca Lâm nàng ấy lại không có chút phản ứng nào? Tại sao A Tiêu lại không muốn cho nàng ấy nghe chuyện của Ca Lâm?

A Tiêu vừa bước đi thật nhanh về phía trước vừa nói: “Không nhìn ra ngươi còn là một người có tình nghĩa nữa, bốn trăm năm trôi qua rồi mà vẫn còn nhớ đến bằng hữu cũ. Nếu Ca Lâm biết được chắc hẳn sẽ rất vui vẻ, trong những năm qua, ngoại trừ ta ra, chẳng còn ai đến thăm muội ấy cả.”

Dự cảm xấu trong lòng Lê Phi ngày càng mạnh mẽ hơn, không khỏi thấp giọng nói: “Ca Lâm làm sao thế?”

A Tiêu mím môi không nói.

Đi bộ gần nửa ngày, khung cảnh dần trở nên hoang vu và vắng vẻ hơn. Phía xa có một tòa đình viện nho nhỏ, xung quanh được bao phủ bởi những tán cây, tạo nên vẻ độc đáo và trang nhã của riêng mình.

A Tiêu quen thuộc mà đẩy cửa viện đi vào, trong phòng tuy sạch sẽ nhưng lại không có người, trên bàn chỉ có một chiếc lư đồng nho nhỏ màu tím, tro tàn bên trong trắng như tuyết.

A Tiêu thắp ba nén hương, chia hai nén cho Lê Phi và Lôi Tu Viễn, lúc này mới lên tiếng: “Chỉ sợ là các ngươi không thể gặp người được rồi. Đã là người tu hành thì không thể có mộ hay thi thể gì cả, nếu đã đến rồi thì thắp nén hương cho bọn họ đi. Nếu hai người họ có thể cảm nhận được dưới cửu tuyền, có lẽ sẽ rất vui vẻ.”

Lê Phi cảm thấy cổ tay mình đang phát run, nàng chậm rãi nhận lấy nén hương kia. Giờ khắc này tuy nàng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chẳng thể thốt ra khỏi miệng. Nàng chỉ xoay người nhìn chằm chằm vào cái lư đồng màu tím nho nhỏ kia, lệ từ trong mắt đã tuôn ra như suối trào.

“Không cần đau buồn làm gì.” A Tiêu thay vào đó bắt đầu an ủi nàng. “Sau khi muội ấy chết đã được đoàn tụ cùng với người nhà, còn có người yêu bên cạnh nữa. So với việc ở lại thế gian tàn khốc này thì có thể gọi là trọn vẹn rồi.”

Lê Phi nhắm chặt mắt, qua hồi lâu mới có thể miễn cưỡng mở miệng: “Nàng ấy… đi như thế nào? Nàng còn có tỷ tỷ và tỷ phu mà, hai người họ không ai đến thăm nàng sao?”

Lê Phi không tin Bách Lý Xướng Nguyệt và Diệp Diệp lại có thể nhẫn tâm như vậy, rõ ràng ngày đó ở Đông Hải bọn họ đã thề thốt sẽ ở bên nhau mãi mãi mà.

A Tiêu cắm nén nhang kia vào lư đồng màu tím kia, nhẹ nhàng nói: “Đúng rồi, ngươi đi đến Hải Ngoại nên mới không biết gì cả. Tỷ tỷ và tỷ phu của nàng đã chết từ lâu rồi, là chết dưới tay của vị Vương gia kia. Bốn trăm năm qua, Ca Lâm đã đổ vào không ít tâm lực để tu hành chỉ để báo thù, nhưng đáng tiếc khả năng không bằng hắn, lại lo lắng quá độ nên không thể qua khỏi tình kiếp. Mười sau năm trước, sau khi hạ sinh Tích Vy muội ấy đã đi rồi.”

Cả người Lê Phi chấn động đến mức suýt đánh rơi nén hương trong tay, kinh ngạc nhìn A Tiêu —— nàng ấy mới vừa nói cái gì? Xướng Nguyệt và Diệp Diệp đã chết dưới tay Kỷ Đồng Chu từ lâu rồi?!

A Tiêu cầm lấy nén nhang trong tay Lê Phi cắm vào lư đồng, lại nói: “Ca Lâm có quá nhiều tâm sự nên cần nhiều thời gian hơn những người khác để thành tiên nhân. Hơn hai trăm năm trước muội ấy cuối cùng cũng trở thành tiên nhân, phụ thân của ta vẫn luôn không đánh giá muội ấy cao. Người muốn trở nên mạnh mẽ hơn là một điều tốt, nhưng muội ấy có quá nhiều hận thù trong lòng. Cho dù muội ấy có tạo ra sự khác biệt trong một thời gian thì nó cũng không tồn tại được lâu, và tương lai sợ là rất khó để độ kiếp. Phụ thân ta nhìn người luôn rất chuẩn xác, lần này cũng không phải là ngoại lệ.”

Nhưng đối với Ca Lâm mà nói, thứ nàng muốn vốn không phải là được lâu dài mà cho dù nàng chỉ có thể mạnh mẽ trong một thời gian ngắn đủ để báo thù thì nàng đã mãn nguyện lắm rồi.

Liên quan đến thù giết người nhà, Thẩm tiên sinh cũng không tiện nhúng tay vào. Hai đệ tử đắc ý nhất của ông, một người thì khó độ kiếp số, người còn lại thì tình cảm quá sâu nặng mà luôn đi theo phía sau, thật khiến ông không biết phải làm sao. Nếu như thù này dễ báo thì chẳng ai nói làm gì, nhưng đằng này Vương gia đó lại có thiên phú xuất sắc, là thiên tài ngàn năm khó gặp. Năm đó ở Đông Hải, ai nấy đều đã được chứng kiến Huyền Hoa Hỏa của hắn, huống chi hắn chỉ tốn hai mươi năm là có thể thành tiên, vậy thì so sánh thế nào đây? Làm sao để so sánh?

Biết như thế nhưng ông chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ cố chấp rời đi.

Ngày hôm đó, ánh mắt của Bách Lý Ca Lâm sáng ngời lạ thường, nàng xoay người cung kính dập đầu ba lần với Thẩm tiên sinh, thấp giọng nói: “Đa ta sư phụ đã dạy bảo. Sư ân sâu nặng, đệ tử sợ là không thể báo đáp.”

Khi đó nàng đã thành tiên nhân, nhưng vẫn giữ thân phận là đệ tử như cũ, điều này khiến Thẩm tiên sinh không vui rất nhiều năm.

A Tiêu khẽ than một tiếng: “Ta đưa muội ấy và Lục Ly rời khỏi môn phái, và cũng chính ta nhìn bọn họ quay trở lại. Thành thật mà nói, lúc trước ta thật sự nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại hai người họ.”