Thiên Hương Bách Mị

Chương 54: Dạ Tập*



*dạ tập: cuộc tập kích vào ban đêm

Lê Phi không còn cách nào khác, chỉ đành phải ngự kiếm bay vào lỗ hổng, bỗng nhiên trong lúc đó thân thể giống như đang ngâm trong một dòng nước ấm sền sệt. Ánh sáng chói lóa trước mắt, đúng là một hang núi vô cùng lớn, trên vách hang động có điểm xuyết một vài viên ngọc, sáng như ban ngày.

Trong động có một hồ nước nho nhỏ, trên hồ nước có một tòa thạch đài, trên đài có một tảng đá lớn bằng đầu người, không nhìn ra hình dạng của nó là gì, ngoại trừ cái đó, trong động trống rỗng cái gì cũng đều không có.

Lê Phi có chút trợn tròn mắt, tên Cam Hoa Chi Cảnh khí phái như vậy, nàng còn tưởng rằng ít nhất đây phải là động tiên khí phái hoa lệ gì đó, cái sơn động đơn sơ lại trống rỗng này là chuyện gì đây? Còn tảng đá vỡ trên thạch đài kia là thế nào? Động phủ của Cửu Vĩ Hồ ngàn năm cứ như vậy?

“Ngươi trước kia...... Tu hành ở nơi này?” Lê Phi hỏi thật cẩn thận.

Nhật Viêm còn đang tức giận: “Chỉ có mấy thứ ngu xuẩn các ngươi mới để ý khí phái của động phủ! Tu hành chỉ cần nơi thiên địa linh khí tụ họp là được! Thiên hạ chỉ có nhân tài mới mạnh mẽ như thế, tu hành còn chú ý phong thái của động phủ thế nào, còn muốn ăn còn muốn mặc! Thậm chí còn ham sắc đẹp nam nữ! Tạp niệm nhiều như vậy làm nhiễu loạn tâm tu hành, có thể tu thành cái gì đây!”

Được rồi, là nàng nông cạn.

Lê Phi chuyển kiếm bay về phía tòa thạch đài nhỏ trong hồ, càng đi về phía trước càng thấy linh khí cực kì nồng đậm, tựa như nơi chướng khí nồng đậm của Thư Viện, nhưng nơi này vừa khéo trái ngược lại, linh khí nồng đậm đến nổi kiếm cũng bay không nổi.

Nàng lại ngạc nhiên nói: “Nhật Viêm, không phải yêu vật tu hành cần chướng khí sao? Tại sao động phủ của ngươi lại là nơi tập trung linh khí?”

Nhật Viêm ngạo nghễ nói: “Ta đường đường là Cửu Vĩ Hồ ngàn năm đó! Làm sao có thể giống với mấy loại yêu vật thấp kém được?”

Cửu Vĩ Hồ ngàn năm thì sao, còn không phải yêu sao? Lê Phi không hiểu được đạo lý của hắn, chỉ lắc đầu.

Đến khi đến gần tòa thạch đài nhỏ, tiểu hồ ly trắng liền khẩn trương không chờ nổi mà nhảy lên đài, dùng cái mũi nhọn hít hít tảng đá kia, trong mắt tràn đầy vui sướng. Lê Phi sờ sờ khối đá đen kia, cảm giác thô ráp, cẩn thận nhìn lại, có thể thấy được trên mặt đá có nhiều đốm vào loang lổ, nhìn có chút quen mắt.

Nàng bỗng nhiên rút thạch kiếm ra, quả nhiên trên thân thạch kiếm cũng có lấm tấm mấy chấm màu vàng tinh tế, cần phải thật cẩn thận mới nhìn ra, hay là đá dùng để niêm phong yêu khí và đá dùng để đúc thạch kiếm là cùng một loại?

“Đây là Tồn Linh Nham, chỉ sinh trưởng ở nơi linh khí chướng khí nồng đậm, có thể dùng để phong ấn linh khí cùng yêu khí. Thạch kiếm của ngươi và thạch tháp trên lưng Kim Toan Nghê ở cấm, đều là làm từ loại đá này.” Nhật Viêm hừ một tiếng. “Thôi, nhiêu đây yêu khí phong ấn, miễn cưỡng cũng đã đủ rồi. Nha đầu, vuốt tảng đá đi đừng buông tay.”

Đại khái bởi vì yêu khí bên cạnh, tâm tình của con hồ ly hung dữ này lại trở nên tốt hơn, xưng hô với Lê Phi trong miệng hắn từ ngu xuẩn đã biến thành nha đầu.

Hắn thật đúng là hỉ nộ vô thường. Lê Phi lắc đầu, đưa tay vuốt nhẹ nhành lên Tồn Linh Nham.

Trong lòng nàng vẫn đang lo lắng cho Lôi Tu Viễn. Chấn Vân Tử muốn Cửu Vĩ Hồ giấu trong cơ thể nàng, tạm thời chưa chắc đã giết nàng, nhưng hắn một mực muốn giết Lôi Tu Viễn. Thời gian bọn họ trốn vào Cam Hoa Chi Cảnh cũng đủ để hắn quay về gi.ết chết Lôi Tu Viễn, nếu hắn vì thế mà chết trong tay Chấn Vân Tử, thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Không biết qua bao lâu, Nhật Viêm bỗng nhiên nói: “Được rồi, đi thôi.”

Lê Phi lập tức ngự kiếm bay nhanh ra ngoài, chợt nghe hắn lại nói: “Ta hấp thu yêu khí niêm phong trong đá, trong giây lát liền phải lâm vào ngủ say, lần này phải ngủ một thời gian dài, tự ngươi làm việc gì cũng cẩn thận một chút.”

Cái gì?! Nhanh như vậy đã ngủ rồi?! Bên ngoài còn có Chấn Vân Tử nữa! Lê Phi vội la lên: “Ngủ một thời gian dài là bao lâu? Ngươi làm sao lại nhanh như vậy…..”

Đôi tai hắn quơ quơ, trầm ngâm nói: “Mấy tháng, cũng có thể là mấy năm.”

Mấy năm?! Lê Phi thấy hắn nói đi là đi, thân hình nho nhỏ lập tức hóa thành khói, không nhịn được lại nói: “Chờ một chút! Nhật Viêm!”

Đôi tai hắn lại đung đưa, thanh âm khàn khàn trong đầu lần đầu tiên có chút lo lắng: “Lớn như vậy, còn cái gì cũng đều phải dựa vào ta sao? Đã nói với ngươi không cần lo lắng, ngươi chỉ cần để ý đi ra ngoài, để ý ngự kiếm bay trở về, không chết được! Lần này hấp thu yêu khí nếu thuận lợi, ta lúc nào cũng có thể thanh tỉnh. Đừng quấy nhiễu ta nữa, ta đi đây.”

Lần này hắn không do dự nữa, thân thể trong nháy mắt hóa thành khói nhẹ tản ra, Lê Phi lại gọi hắn vài tiếng, lại không có hồi âm, nàng cảm thấy thật khó tin.

Hắn vậy mà lại đi nhanh như vậy! Chấn Vân Tử bên ngoài phải làm sao bây giờ? Cái gì mà không chết được? Ai nói bọn họ không chết được?! Hắn nghĩ bọn họ cũng là yêu quái ngàn năm sao! Chấn Vân Tử trong mắt hắn chỉ là một món ăn, ở trong mắt bọn họ lại giống như kim giáp cự thần*!

*kim giáp cự thần: thần linh mặc áo giáp vàng, ý nói là rất mạnh.

Huống chi, nếu hắn sắp ngủ nhiều năm, nàng chẳng phải là sẽ không được thấy hắn nhiều năm sao? Tại sao lại không nói sớm?

Lê Phi mờ mịt nhìn xung quanh, sơn động trống rỗng, giống như tâm trạng trống rỗng sợ hãi của nàng giờ phút này. Người nàng muốn ỷ lại, lại không chút do dự biến mất rồi, lần này phải chia cách bao lâu?

Nàng kinh ngạc ở trong sơn động lớn mà ngây ngốc thật lâu, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, vẫn là nên đi ra ngoài thôi. Nàng không có khả năng trốn bên trong cả đời, việc gì nên tới cũng sẽ tới, lúc trước nàng đã lựa chọn biết rõ hết chân tướng, nếu đã như vậy thì trốn tránh không phải là cách.

Nhật Viêm nói đúng, nàng nên dựa vào chính mình mà đi, không thể lần nào cũng chờ hắn tỉnh lại mà hỏi cái này cái nọ, cái gì cũng đều không hiểu, cái gì cũng đều ngu xuẩn dựa vào hắn.

Lê Phi mạnh mẽ chuẩn bị tinh thần, ngự kiếm bay ra khỏi Cam Hoa Chi Cảnh. Bên ngoài gió lạnh hiu hiu, vầng trăng lưỡi liềm vẫn đang trên trời cao, xung quanh xung bóng cây lay động, dãy núi trùng trùng, nửa bóng người cũng không nhìn thấy.

Nàng cảm thấy tim mình đập muốn từ cổ họng đi ra, làm sao bây giờ? Chấn Vân Tử còn ở đây không? Hắn vẫn đang chờ ở đây, hay là đi về trước giết Lôi Tu Viễn rồi? Nàng muốn quay về nhưng lại không dám, nếu Chấn Vân Tử còn đang ở đây, nếu hắn đuổi theo nàng, vậy chẳng phải Lôi Tu Viễn sẽ gặp nguy hiểm sao?

Nàng ngự kiếm bay loạn một trận, thức tỉnh hai vạn phần tinh thần, đem lực chú ý tập trung ở năm giác quan. Bốn phía im lặng dị thường, trong rừng tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy, nàng trước sau vẫn không cảm giác được có kẻ nào cả —— nếu hắn không đi theo nàng, vậy nhất định là đã đến tiểu viện tìm Lôi Tu Viễn!

Lê Phi trong lòng lo lắng, lúc này ngự kiếm bay nhanh trở về tiểu viện. Khi dừng lại ở trong sân, chỉ thấy cửa phòng nhắm chặt, trong phòng không có ánh nến, cũng không biết Lôi Tu Viễn có sao hay không, nàng bất chấp mà dùng sức đẩy ra cửa phòng kêu to: “Tu Viễn! Ngươi có ở đấy hay không?”

Ngay sau đó liền thấy Lôi Tu Viễn mặc trung y, tóc dài rối tung ngồi dậy, hắn hiển nhiên rất bất ngờ, ngạc nhiên nhìn thấy nàng quần áo chỉnh tề còn đeo thạch kiếm. Sau một lúc lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Ngươi...... Có việc gì thế?”

Xương cốt toàn thân Lê Phi muốn tan ra, vừa kích động, vừa yên tâm, nắm tay áo hắn kéo kéo, khóc: “Lá bùa có mang theo không? Mau lên! Mặc quần áo! Chúng ta trở về Thư Viện!”

Lôi Tu Viễn đỡ lấy cánh tay của nàng, xoa xoa hai cái, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn khiến người khác yên tâm lạ thường: “Ngươi bình tĩnh một chút, phát sinh chuyện gì rồi?”

Lê Phi cầm áo khoác ném lên vai hắn: “Tóm lại nhanh lên đi!”

Lôi Tu Viễn đang muốn nói chuyện, chợt thấy không đúng, hắn nhảy xuống giường, đem Lê Phi che ở phía sau, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng. Ngoài cửa phòng một bóng người chậm rãi hiện lên, rất nhanh sau đó, ở cửa xuất hiện một vị nam tử mặc y phục xanh, đúng là Chấn Vân Tử đã lâu không thấy.

Trong lòng hắn cũng thầm giật mình, Chấn Vân Tử cứ vậy mà phá giới luật của Thư Viện, thật sự chọn ngay lúc này để xuống tay với bọn họ? Xem ra hắn đã đánh giá sai chấp nhất của Chấn Vân Tử đối với Lê Phi rồi.

Hắn nhéo nhéo tay Lê Phi, ý bảo lập tức dùng lá bùa đi, hai người lúc này vận chuyển linh khí truyền lên lá bùa, ai ngờ linh khí vận chuyển một vòng, nhưng lá bùa kia dường như chẳng có phản ứng gì, một chút cũng không có. Sau lưng Lôi Tu Viễn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng cơ thể vẫn đứng thẳng, bình tĩnh nhìn Chấn Vân Tử.

Hắn gắt gao che Lê Phi ở phía sau, mở miệng nói: “Chấn Vân Tử tiên sinh, nói vậy ngươi vẫn luôn theo sau chúng ta, lúc trước không xuống tay, hẳn là còn ngại Thư Viện. Ngươi hiện giờ liều lĩnh muốn đem Thư Viện đệ tử mang đi, chẳng lẽ không sợ các lộ tiên gia khác trừng phạt sao?”

Chấn Vân Tử nói: “Tả Khâu đã biết được mục đích của ta, lại chưa để lộ ra, đương nhiên là vì Tinh Chính Quán. Hai người các ngươi chẳng qua mới bước nửa chân vào tiên môn làm tiểu đệ tử thấp kém nhất, ngay cả muốn trường phạt, không tránh khỏi chuyện bé xé ra to quá mức. Tu Chân Giới lấy thực lực làm đầu, ta thành tiên đã nhiều năm, xử trí hai tiểu đệ tử, lại có người nào dám quản?”

Gã dường như cũng không muốn cùng Lôi Tu Viễn dong dài, duỗi ngón tay ra, Lê Phi cảm thấy thân thể như là bỗng nhiên bị một bàn tay to bắt lấy, mắt hoa cả lên, người đã ở bên cạnh Chấn Vân Tử. Nàng trong lòng hoảng hốt, muốn chạy trốn, nhưng mà toàn thân giống như bị dây thừng trói lại chặt chẽ, một chút cũng không thể động đậy.

Nàng trừng mắt nhìn Chấn Vân Tử lại gần đây, ánh mắt lạnh như băng kia lại nhìn chằm chằm mình, giấu dưới ánh mắt tuyệt tình đoạn dục kia, là một loại điên cuồng khiến người khác sợ hãi.

“Ngươi mới vừa đi đến động phủ của Cửu Vĩ Hồ yêu đúng không? Ngươi giấu cái gì? Hắn đang ở đâu?”

Lê Phi cảm thấy thanh âm lạnh băng như suối nước Cửu U của hắn dường như hỏi đến chỗ sâu nhất trong linh hồn, hoàn toàn không thể nghĩ ra một lời nói dối nào trong đầu, không kìm lòng được mà trả lời. Đột nhiên trong đầu linh quang lại vừa động, nàng đột nhiên ngậm chặt miệng, hung hăng cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến nàng phục hồi tinh thần, thoát khỏi ngôn linh hiểm ác của hắn.

Trong miệng nàng đầy máu, đầu lưỡi bị cắn nát, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì!”

Chấn Vân Tử hông tiếng động thở dài: “Ta gặp Bình Cảnh đã hơn năm mươi năm, hiện giờ công lực đã thoái hóa, ngay cả tiểu cô nương như ngươi cũng có thể chống cự Thiên Âm Ngôn Linh của ta.”

Lê Phi cả giận nói: “Bình Cảnh của ngươi là tự ngươi quá chấp nhất!”

Nhật Viêm có nói, muốn tu tập Thiên Âm Ngôn Linh chỉ có thể tuyệt tình đoạn dục, mà Chấn Vân Tử gặp Bình Cảnh, nóng lòng tìm kiếm yêu vật luyện chế pháp bảo khiến thân hắn bị vây hãm, càng khó tiến bộ hơn, đây là tử cục của hắn.

Chấn Vân Tử mắt lóe sáng, lạnh lùng cười: “Là con Cửu Vĩ Hồ yêu kia nói cho ngươi sao? Quả nhiên, ta sớm đoán được rồi, con hồ yêu kia bám vào trên người ngươi. Hắn đang ở đâu?”

Lê Phi thấy hai tay hắn giữ chặt bả vai mình, ngón tay giống kìm sắt ghim vào xương cốt, siết chặt đến nỗi muốn nát ra, mặt nàng trắng bệch, run giọng nói: “Ta không biết hồ yêu gì cả! Ngươi không thể phá bỏ Bình Cảnh, là ngươi đáng đời!”

Chấn Vân Tử nâng nàng lên, điềm nhiên nói: “Thân rơi vào Bình Cảnh, không tiến bộ được nửa bước, nỗi thống khổ buồn bực này làm sao ngươi hiểu được? Tiên yêu vốn dĩ là lợi dụng nhau, ngươi là người, tại sao phải che chở yêu vật?”

Lê Phi cảm thấy xương vai bị hắn bóp muốn nát đi, đau đến la to lên, gã lại lạnh nhạt nói: “Ngươi theo ta đi thôi. Ngươi một ngày không nói, ta liền đập vỡ một tấc xương của ngươi. Đợi toàn bộ xương cốt của ngươi nát hết rồi, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, xem ngươi có chịu nói ra hay không.”