Thiên Hương Bách Mị

Chương 71: Lật Liệt Cốc (2)



Thấy mấy người Ứng Nguyên Khải vẻ mặt xấu hổ, Lê Phi cũng có chút buồn cười, nhịn không được nhìn nữ đệ tử kia vài lần, dáng vẻ nàng cũng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo dịu dàng, trầm tĩnh như hoa lan, là một nữ tử cực kì đẹp lại cực cao ngạo.

Lê Phi không kìm lòng được, lại nhìn thêm vài lần, bỗng nhiên hai vị trưởng lão bắt đầu đáp xuống, Lật Liệt Cốc cứ như vậy mà hiện ra.

Nơi này có điểm giống Hổ Khẩu Nhai ở Thanh Khâu, hai bên đều là vách núi cao ngất, nhưng mà hình như lại có sương đen mờ mịt xoay quanh, đó đúng là Phong Ấn Thuật của Vô Nguyệt Đình.

Dưới vách núi còn có một tấm bia đá trơn nhẵn, phía trên không có chữ, dường như quanh năm suốt tháng luôn có người vuốt phẳng, tấm bia đá có vẻ cực kì bóng loáng.

Đông Dương chân nhân nói: “Trước khi vào cốc, mọi người lấy bảng tên ra đi.”

Các đệ tử vội vàng lấy bảng tên ra, thứ này làm từ đá, tuy rằng khéo léo nhưng nặng trịch, đeo trên hông cực kì vướng bận, động một cái liền đập vào hông vào bụng, cực kì đau, thường thì không có ai đeo lên cả, chỉ bỏ trong người.

“Hai mươi người các ngươi lên chạm vào tấm bia đá, phong ấn sẽ mở ra. Linh Khí Nguyên đã được dựng trong cốc, hoàng hôn năm ngày sau, mỗi người ít nhất phải săn bắn được hai yêu vật hoặc mãnh thú, lấy răng nanh làm chứng, tập trung tại Linh Khí Nguyên để xuất cốc. Nếu săn không được hai con, ba tháng tiếp theo tiền trợ cấp giảm phân nửa.”

Hai mươi đệ tử không ai nói gì, cũng không ai kinh ngạc, lấy tiền trợ cấp làm hình phạt là phương pháp nhất quán của cái tiên gia môn phái, từ lúc nhập môn cho đến bây giờ bọn họ sớm đã thành thói quen.

Bạch Phù chân nhân lớn tiếng nói: “Chẳng những tiền trợ cấp ba tháng bị giảm phân nửa, săn không đến hai con, tất cả xuống dưới Vân Hải đến Tư Quá Lâu kiểm điểm ba ngày cho ta!”

Mọi người nhất thời đều chấn động, xuống dưới Vân Hải kiểm điểm ba ngày quả thật là dọa người, nếu không có chuyện gì, có ai lại nguyện ý xuống dưới Vân Hải làm gì chứ? Huống chi còn là đến Tư Quá Lâu, đó là nơi để phạt đệ tử bình thường, đệ tử trên Vân Hải nếu đi vào, về sau về lại sư môn cũng không còn cách nào mà ngẩng đầu làm người.

Trong lúc nhất thời các đệ tử đều có cảm giác cực kì hoang mang, lòng thanh thản háo hức đi săn ngo ngoe rục rịch lúc trước lập tức tan thành mây khói.

Hai mươi đệ tử chạm vào tấm bia đá để tiến vào, trong màn sương đen trong khoảnh khắc xuất hiện một lối đi, yêu khí tràn ngập bên trong lập tức đập vào mặt mà đến, các đệ tử đều nhịn không được có chút sợ hãi.

“Đều tự cẩn thận...... Đừng hy vọng tự mình một người có thể hoàn thành thí luyện!”

Đông Dương chân nhân rốt cuộc vẫn là nhịn không được nhắc nhở một chút, vừa dứt lời, chúng đệ tử cảm thấy một lực hút rất mạnh kéo thân thể mình vào trong một khe nứt, sau đó chỉ thấy hoa mắt, lúc mở mắt ra nhìn, đã ở trong Lật Liệt Cốc.

Trước mắt là một đường tắt vắng vẻ giữa hai vách núi dài sâu thẳm, càng bay về phía trước càng trống trải, khi bay đến nơi cuối cùng mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng, dưới chân là một cánh rừng rậm phập phồng, nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được chân trời có vài đường ánh sáng, liên tiếp lẫn nhau, cuối cùng dừng ở sâu trong rừng, nói vậy phải thu thập đủ răng nanh mới có thể ra khỏi Linh Khi Nguyên.

Lê Phi đang quan sát địa hình, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nhẹ nhàng cốc cốc trên đầu nàng: “Ngây người cái gì? Lại đây.”

Hắn dẫn nàng đến rìa vách núi, Lê Phi cực kỳ ngạc nhiên: “Tu Viễn? Ngươi sẽ không tính lập nhóm chỉ có hai người chúng ta chứ?”

Lôi Tu Viễn nói: “Cũng có thể, nhưng phải vất vả một chút, vẫn là cần ngũ hành phối hợp. Mới vừa rồi ta đại khái biết được thuộc tính linh căn của bọn họ, ngươi ở chỗ này chờ một chút.”

Lê Phi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thấy hắn lại bay trở về. Biết đại khái? Hắn vừa rồi vừa nói vừa cười, hóa ra cũng là đi tìm hiểu thuộc tính linh căn của người khác?

Lôi Tu Viễn bay về phía một nữ đệ tử, không biết nói gì đó với nàng, nàng gật gật đầu, đi theo hắn bay đến rìa vách núi.

Nhìn thấy Lê Phi, nữ đệ tử kia cũng có chút kinh ngạc, sau đó lại sang sảng cười, nói: “Tô Uyển, Nghiễm Vi chân nhân môn hạ, linh căn chỉ có một thuộc tính Hỏa, Khương sư muội, lâu ngày không gặp.”

Lê Phi có chút kinh ngạc: “Tỷ nhận ra ta sao?”

Tô Uyển cười không nói, lẳng lặng đứng ở bên người nàng, Lê Phi tinh tế đánh giá một phen, nàng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, eo nhỏ chân dài, búi tóc nghiêng nghiêng ở bên tai, vừa xinh đẹp vừa nhanh nhẹn, có thể nói là phong thái oai hùng hiên ngang chân chính. Nàng cũng là Nghiễm Vi chân nhân môn hạ? Vậy xem như đồng môn với Lôi Tu Viễn rồi, một nữ hài tử linh căn chỉ có một thuộc tính Hỏa như này, Lê Phi kìm lòng không được bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ phóng thích tiên pháp soái khí của nàng.

Dường như thấy được ánh mắt của Lê Phi, Tô Uyển lại thân thiện cười: “Thuộc tính linh căn của Khương sư muội là?”

“Ta là chủ Thủy phó Thổ.”

Tô Uyển gật gật đầu, lại không nói gì.

Lê Phi vốn định nhiều lời vài câu cùng nàng, nàng từ lúc đến Vô Nguyệt Đình đến nay ngày đêm vất vả cần cù tu hành, ngay cả bằng hữu cùng tuổi cũng chưa kịp kết giao, lời nói Tô Uyển ngắn gọn, cử chỉ tiêu sái, khiến nàng rất có hảo cảm, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, nàng cảm thấy dường như Tô Uyển không quá muốn nói chuyện với mình, nàng cũng không phải là người giỏi ăn nói hay múa may tay áo, vậy thì bỏ đi vậy.

Một lát sau, Lôi Tu Viễn lại dẫn một nam đệ tử bay tới, người nọ vốn bởi vì được Lôi Tu Viễn chọn vào nhóm có chút vui vẻ, giờ phút này lại thấy trong nhóm còn có Lê Phi, thậm chí còn có thêm một nữ đệ tử xinh đẹp nữa, lập tức không kiềm chế được sắc mặt vui mừng, âm thầm phấn khích.

“Lôi Tu Viễn.” Lôi Tu Viễn một câu vô nghĩa cũng không nói, đơn giản rõ ràng mà giới thiệu chính mình.

Tô Uyển cũng nói theo: “Tô Uyển.”

Cuối cùng vị nam đệ tử tuổi chừng mười tám mười chín, nhìn qua rất hoạt bát, hắn cười nói: “Ta tên là Đặng Khê Quang, Bạch Phù chân nhân môn hạ, linh căn chủ Mộc phó Hỏa.”

Lê Phi mới vừa mở miệng: “Ta là......” Còn chưa nói xong, Đặng Khê Quang nhanh nhảu mà xen mồm nói: “Ta biết muội! Khương sư muội, muội là Xung Di chân nhân môn hạ đúng không?”

Lại nữa, làm sao ai cũng biết nàng vậy? Người ở Nghiêu Quang Phong đã đành, nhưng nàng không nhớ mình có từng tiếp xúc với đệ tử của các trưởng lão khác.

Đặng Khê Quang cực kì đắc ý mà cười nói: “Nếu đã đến Lật Liệt Cốc thí luyện, thì lúc trước ta có tìm hiểu qua vài người. Nhưng mà Khương sư muội, Xung Di trưởng lão cực kì kín tiếng về chuyện của muội, ta dường như cái gì cũng không tra ra được. Nhưng thật ra những người khác ta đều đã hỏi rồi, các ngươi xem, nữ đệ tử cực kì xinh đẹp kia——”

Hắn chỉ về hướng cô nương dung mạo đẹp đẽ nhưng lại cao ngạo lạnh lùng kia: “Nàng là.....”

Còn chưa nói xong, Lôi Tu Viễn đã ngắt lời hắn, lạnh nhạt nói: “Những người khác không liên quan đến chúng ta. Ngũ hành phối hợp mọi người đều biết cả rồi, không cần nhiều lời. Ta và Tô Uyển chủ công, Đặng Khê Quang phụ trách giữ chân, Lê Phi hỗ trợ. Nếu gặp được mãnh thú yêu vật đặc thù, trước tiên không cần công kích, ta và Tô Uyển thử ứng phó, tìm hiểu quá trình công kích trước khi bố trí chiến thuật.”

Bọn họ đều là đệ tử đã trải qua nhiều lần mài giũa, sự sắp xếp này hoàn toàn hợp lý, đương nhiên không thể có ý kiến gì khác được, Đặng Khê Quang còn đang muốn thao thao bất tuyệt, thấy Lê Phi vung tay lên sử dụng thủ thuật che mắt lên mọi người, mây mù bao phủ quanh người hắn, khen: “Thủ pháp thật khá đấy, Khương sư muội.”

Lê Phi giả vờ như không nghe thấy, lời đáp thấp kém vừa rồi, còn không bằng câu hỏi về thuộc tính linh căn vừa rồi kia của Ứng Nguyên Khải.

Lần này đến Lật Liệt Cốc, mỗi người phải săn hai con yêu vật hoặc mãnh thú mới tính là hoàn thành thí luyện, bọn họ một nhóm bốn người, tổng cộng là tám con.

Bốn người một đường bay qua biển rừng mênh mang, nơi thường xuyên tập hợp yêu khí trong rừng thường tìm thấy được những yêu vật mãnh thú nhỏ và yếu, nhưng vô luận là công kích như thế nào, cũng không có cách nào đả thương chúng nó.

Tô Uyển không khỏi do dự: “Đây có phải chứng tỏ là chúng nó không ở trong phạm vi được săn bắt hay không?”

Lê Phi nghĩ nghĩ: “Có phải là mấy năm nay các yêu vật mãnh thú còn nhỏ được bảo vệ, để cho đệ tử về sau không?

Lật Liệt Cốc tuy rằng rộng lớn, nhưng vô luận có bao nhiêu yêu vật mãnh thú cũng không đủ để các đệ tử thường xuyên đến săn bắn, bảo vệ các con còn nhỏ cũng là một cách.

Đặng Khê Quang nói: “Khẳng định là như vậy, Khương sư muội quả nhiên thông minh!”

Người này một đường đến đây không hề có lúc nào yên tĩnh, nàng nói một câu, hắn thế nào cũng phải khen một câu, Lê Phi phiền chán mà nhìn hắn một cái, dứt khoát không nói thêm lời nào nữa.

Lôi Tu Viễn nhắm mắt ngưng thần, thả ra Thủy hành tiên pháp dò xét xung quanh, qua một hồi lâu, hắn mới nói: “Ta vừa mới tìm yêu khí ở gần đây, bốn phương tám hướng đều có yêu khí nồng nặc, nhưng mà hướng đông kia yêu khí đặc biệt mạnh mẽ, chúng ta tạm thời không cần lấy đá chọi đá.”

Đặng Khê Quang lắm miệng lại bắt đầu kinh ngạc: “Làm sao lại là ngươi thử yêu khí? Loại việc này phải giao cho Khương sư muội mới đúng!”

Lê Phi nhíu mày lạnh nhạt nói: “Ta không làm đó, huynh có ý kiến gì không?”

Mắt Đặng Khê Quang cuối cùng cũng phát hiện chính mình không được người ta thích, lập tức sờ sờ cái mũi không thèm nói nữa.

“Chúng ta vừa mới phân nhóm, thừa dịp này để xem tu vi cùng năng lực phản ứng của mọi người. Trước tiên bay về phía Tây, ta cảm thấy nơi đó yêu khí vừa phải, thích hợp để luyện tập.”

Lôi Tu Viễn chuyển hướng đám mây, dẫn đầu bay về phía Tây.

Lướt qua rừng cây mênh mông, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cái hố to hẹp dài, chia rừng cây ra làm hai. Lê Phi bay gần nhìn xung quanh thăm dò, chỉ thấy nước đen cuồn cuộn trong vực sâu, Lưu Ly Kính trong ngực bắt đầu hơi hơi động đậy, nàng tuy rằng không cảm giác được yêu khí, nhưng thấy Lưu Ly Kính động đậy, xem ra nơi này yêu khí rất nặng.

Ba người còn lại vẻ mặt không hề thoải mái, Lê Phi lập tức bắt đầu phòng ngự, Đặng Khê Quang vung tay lên, chỉ một thoáng sau vô số cây to từ hố chen chúc nhau mà mọc lên, ngay sau đó Kim Vũ Tiễn của Lôi Tu Viễn cũng rơi xuống, hiện giờ Kim Vũ Tiễn không chỉ đơn giản là kim quang, thô dài mà ảm đạm, mà lại là những mũi giáo nặng nề. Trong lúc nhất thời từ hố vang lên tiếng kêu hô kinh thiên động địa, bốn người vội vàng tản ra xung quanh, lại thấy một hàng cây bị quét qua gãy ngang, trong giây lát, một con xà yêu thật lớn điên cuồng chui từ hố ra, phát ra tiếng kêu dữ dội trong không trung, thoạt nhìn vô cùng ghê tởm dữ tợn.

Tô Uyển “Ha” một tiếng, cô nương này nhìn thấy xà yêu lớn như vậy nhưng hai mắt cứ vậy mà hưng phấn sáng bừng lên. Lê Phi sợ nàng bởi vì xúc động mà ra tay trước, vội vàng thêm một tầng sương mù trên người mọi người, thân ảnh của các đệ tử lập tức được giấu sau lớp sương mù, mờ ảo như sương khói không thể nắm lấy.

“Trói nó lại.”

Thanh âm của Lôi Tu Viễn truyền đến từ cách đó không xa, Đặng Khê Quang không nói hai lời b.ắn ra vô số phiến lá nhỏ, ai ngờ động tác của xà yêu kia lại rất linh hoạt ngoài ý muốn, đột nhiên cuộn thân mình lại, lách qua, dễ dàng tránh thoát mấy phiến lá này. Nó hình như sợ hãi Lê Phi, không dám đối mặt với nàng, quay nhanh đầu và đuôi, cái đuôi vang dội cuộn về phía mây mù đối diện nàng.

Đặng Khê Quang một chiêu này không trúng, đang ảo não kêu to. Thình lình phía sau tai có tiếng gió, tiếng động dữ dội xuyên qua lớp sương mù bao phủ cơ thể, hắn phản ứng cực nhanh, nhảy lên trời cao, chợt nghe ba người kinh hô, phía sau gió tanh cuồn cuộn, hắn chỉ kịp trở về phía dưới, thấy xà yêu mở miệng to đầy máu, muốn một ngụm nuốt trọn hắn.

Bốn phía xung quanh hắn bỗng nhiên có thêm vài bức tường màu đỏ sẫm, Lê Phi ngưng thần thi pháp, trong nháy mắt thêm mười đạo phòng ngự. Sau đó lục quang trong lòng bàn tay nàng phun ra nuốt vào, hơn chục phiến lá nhỏ lặng yên không một tiếng động mà b.ắn ra, xà yêu kia lập tức xoay người né tránh, thình lình bên người nó lại b.ắn ra vô số phiến lá nhỏ—— mới vừa rồi đó là trá công*!

*trá công: tấn công trá hình

Xà yêu rốt cuộc tránh không được, trong nháy mắt vô số dây thô to quấn chặt người nó, đây là Đằng Vũ Pháp cao cấp hơn nhiều so với Đằng Triền, những sợi dây leo cứng cáp uốn lượn và nhảy múa trên cơ thể khổng lồ của con xà yêu. Lôi Tu Viễn và Tô Uyển phản ứng cực nhanh, lúc này vô số đạo kim quang thô to ảm đạm cùng vài hỏa long gào thét mà ra, xà yêu bị vô số lưỡi dao sắc bén Thái A Thuật xuyên qua, đám hỏa long gào thét cắn nuốt thân hình của nó, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại khung xương cháy đen rơi trên mặt đất.

Mấy động tác liên tiếp này có thể nói là cực kỳ nhanh, xà yêu đã chết. Đặng Khê Quang khó khăn lắm mới đáp xuống đất, sắc mặt hắn trắng bệch, cứng họng, nửa chữ cũng không nói nên lời.

Tô Uyển nhìn về phía Lê Phi, bỗng nhiên, nàng lại sang sảng cười, trên mặt tràn đầy khâm phục, nói: “Phần lớn lời đồn trên thế gian quả nhiên là nói hưu nói vượn, trăm nghe không bằng một thấy! Khương sư muội, thân thủ thật tốt!”