Sương mù dày đặc dần dần tản ra, mấy đệ tử tu hành ngã trên đất chìm vào trong các loại ảo giác rốt cuộc cũng lần lượt tỉnh lại, phần lớn thần sắc mờ mịt, còn chưa thoát ra khỏi ảo giác mới vừa rồi.
Sau khi Diệp Diệp bị đánh thức, chuyện thứ nhất làm đó là đi tìm Bách Lí Xướng Nguyệt, cuối cùng ở một gốc cây đã tìm được Xướng Nguyệt đang ngủ say cùng Bách Lí Ca Lâm ngồi xổm bên người nàng, hắn vội vàng tiến lên nói: “Sao không gọi nàng dậy?”
Bách Lí Ca Lâm sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào, dường như sợ hãi mà lùi lại từng bước.
Diệp Diệp ngạc nhiên nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, không khỏi càng thêm kinh ngạc, lại cúi đầu nhìn Xướng Nguyệt, nàng tuy rằng hai mắt nhắm nghiền, nhưng mà trên mặt lại tràn đầy đau thương, hai hàng lệ tinh tế lần lượt rơi xuống.
Hắn vừa kinh ngạc vừa đau lòng, nhẹ nhàng ôm chặt Bách Lí Xướng Nguyệt, nàng ở trong ảo giác đã trải qua cái gì? Tại sao lại khóc? Xướng Nguyệt luôn luôn là một người kiên cường, trước đây ba người lưu lạc, bị người đuổi giết đe dọa đến tính mạng, nàng cũng chưa từng khóc.
Bách Lí Ca Lâm cả người đều đang phát run, nàng liếc thấy vẻ mặt cùng nước mắt của Xướng Nguyệt, sợ đến mức không dám gọi nàng dậy.
Tỷ tỷ ở trong ảo giác đã thấy cái gì? Lẽ nào tỷ ấy đã phát hiện bí mật của chính mình? Chuyện mà nàng sợ hãi nhất, không phải là Diệp Diệp vô tâm, mà là cuối cùng tỷ tỷ cũng biết được tất cả, nếu tỷ ấy cảnh giác phòng bị với nàng, thậm chí chán ghét nàng, sau đó nói nàng phải buông tha cho Diệp Diệp, vậy thì nàng thà rằng chưa từng sinh ra trên đời.
Nàng thấy Diệp Diệp gọi tỷ tỷ dậy, nhưng vô luận thế nào nàng cũng không thể thuyết phục chính mình đi qua, ngược lại còn hoảng sợ lui lại vài bước, thình lình vào một người, nàng giật bắn mình như một con chim nhỏ sợ hãi.
Lục Ly giữ nàng lại, nhưng nhanh lại buông tay ra, hắn nhìn theo ánh mắt của nàng, đã thấy Diệp Diệp đang cùng một vị nữ tử khác có khuôn mặt rất giống Ca Lâm đang tay trong tay nhìn nhau, trong lòng hắn thầm giật mình, nam tử kia không phải người yêu của Bách Lí Ca Lâm sao?
Chợt thấy Bách Lí Ca Lâm nhào vào lòng chính mình, hắn cực kỳ bất ngờ, nàng ở trong lòng chính mình đang kịch liệt phát run, cầu xin hắn với một thanh âm tuyệt vọng: “Ôm lấy ta, van cầu huynh, ôm lấy ta!”
Lục Ly chỉ cảm thấy hết sức vớ vẩn, nàng đây là đang làm cái gì? Lấy hắn là tấm bia? Trong lòng hắn tràn ngập tức giận, muốn dùng sức đẩy nàng ra, nhưng ngực áo đã bị nước mắt nàng thấm ướt đẫm. Vẻ mặt hắn phức tạp, cúi đầu nhìn tóc của nàng, vừa tức giận đến cực hạn, vừa hận đến tận cùng, nhưng lại thoáng cảm thấy vui mừng.
Hắn chậm rãi mở hai tay ra, ôm lấy nàng vào lòng.
Tại sao lại cho hắn hy vọng, mộng đẹp thập toàn thập mỹ như vậy? Rõ ràng rõ ràng cái gì cũng chưa bắt đầu, hắn thế nhưng đã thất bại thảm hại.
“Diệp Diệp, Xướng Nguyệt!”
Lê Phi tìm hồi lâu cuối cùng cũng tìm đến đây, chợt thấy Lục Ly ôm chặt lấy Ca Lâm, nàng không khỏi sợ run một chút, nàng cẩn thận tránh xa không làm phiền hai người bọn họ, Diệp Diệp đang gắt gao ôm lấy Bách Lí Xướng Nguyệt, hai người đang thì thầm to nhỏ gì đó, không biết đang nói cái gì.
Lê Phi đứng cách bọn họ không xa, Diệp Diệp rất nhanh đã phát hiện ra nàng, vẫy vẫy tay, nàng cười đi qua, Diệp Diệp cười nói: “Đồ ngốc này, đến bây giờ cũng chưa tìm được người để lập nhóm, cứ ở một mình như vậy, nếu mãnh thú kia không đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ đến lúc thí luyện chấm dứt cũng chẳng gặp được.
Lê Phi thấy mắt Bách Lí Xướng Nguyệt hơi đỏ lên, nói vậy ở trong ảo cảnh cũng chẳng trải qua chuyện gì tốt đẹp, nàng đang muốn nói chuyện, lại nghe Xướng Nguyệt hỏi: “Ca Lâm đâu?”
Nàng lập tức khó xử cực kì, không biết nên nói như thế nào, Bách Lí Xướng Nguyệt sớm đã nghe thấy thanh âm khóc nức nở nho nhỏ, thấy Lục Ly cùng Ca Lâm ở cách đó không xa gắt gao ôm nhau, nàng có chút ngạc nhiên, cũng có chút đăm chiêu.
Chợt nghe trên đỉnh đầu tiếng gió gào thét, Lôi Tu Viễn không biết từ đâu đằng vân bay đến, thấp giọng nói: “Những người khác đã bắt đầu tỉnh lại, chúng ta trước tiên rút đi, ở lại lâu chỉ sợ có chuyện không hay.”
Diệp Diệp đỡ Bách Lí Xướng Nguyệt dậy, thấy sắc mặt của mọi người đều không thích hợp, hai mắt Kỉ Đồng Chu đỏ bừng, Lục Ly đang cau mày ôm Ca Lâm, Lê Phi nhìn ra xa không nói tiếng nào, vẻ mặt của Lôi Tu Viễn lại tối tăm, Diệp Diệp trong lòng kinh ngạc, rồi lại cảm thấy không nên hỏi, đành phải giả vờ như không biết.
Giờ này phút này, không ai có tâm tình suy nghĩ đến chuyện Thận đột nhiên biến mất, ai cũng đang đắm chìm trong một hồi ảo mộng mới vừa rồi, bay khỏi khu vực bên trong vùng biển, trở về đảo nhỏ bên ngoài, mọi người vẫn không một ai nói gì. Sắc trời tối đen, trên trời đầy sao, nhiều như tâm sự của bọn họ vậy.
Diệp Diệp thấy bầu không khí quá nặng nề, liền cười nói: “Chỉ là một giấc mơ mà thôi, đều là giả, tại sao phải để trong lòng.”
Hắn ở trong ảo giác, chẳng những khôi phục Cao Lư Quốc, diệt Long Danh Tọa, còn thành một tiên nhân vang danh cả một thế hệ, cùng Xướng Nguyệt đầu bạc răng long, tất cả những điều này đều là dụ.c vọng hắn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng, trong ảo cảnh tất cả đều thành sự thật, sau đó lại biến mất trước mắt chính mình, đau đớn không chịu nổi, tỉnh lại mới biết chỉ là một giấc mộng, ngược lại cảm thấy được giải thoát.
Ba chữ “đều là giả” giống như tảng đá nện thật mạnh trong lòng mọi người, sắc mặt của Lục Ly cùng Kỉ Đồng Chu đều thay đổi.
Bách Lí Ca Lâm còn đang tựa vào trong lòng của Lục Ly, hắn một tay đẩy mạnh nàng ra, không nhìn biểu tình kinh ngạc của nàng, thấp giọng nói: “...... Đủ chưa?”
Xin lỗi? Cảm ơn? Lục Ly quả thật muốn cười lạnh, tại sao đến bây giờ mới nói xin lỗi?
Tùy hứng của nàng cũng không phải tà ác ngả ngớn phóng túng, cũng không phải yếu đuối cầu xin, mà là tính cách đáng ghét muốn đến thì đến, muốn đi thì đi của náng, khiến người khác lung tung rối loạn, sau đó lại bâng quơ nói một câu xin lỗi, xoay người bỏ đi, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ cũng không thể trách nàng, chỉ có thể trách chính hắn, là hắn tực cam chịu rơi vào ảo giác, ý lo.ạn tình mê một hồi, tất cả khổ sở nghiệp chướng, đều là do chính hắn mà ra.
Lục Ly chợt xoay người, hắn cũng hiểu được chính mình nếu không rời đi, nếu không tránh xa ra, thật sự sẽ phát điên mất.
Bách Lí Ca Lâm thấy hắn bỗng nhiên rời đi, cúi đầu thở dài một tiếng.
“Ca Lâm.” Bách Lí Xướng Nguyệt bỗng nhiên ở phía sau bình tĩnh mà gọi nàng.
Bách Lí Ca Lâm co rúm lại một chút, thật lau sau mới chậm rãi quay đầu, nàng miễn cưỡng cười nói: “Tỷ, làm sao vậy?”
Bách Lí Xướng Nguyệt lẳng lặng nhìn nàng: “Muội đến đây cùng ta một lát, ta có lời muốn nói.”
Có lẽ việc nên tới cũng phải tới, Bách Lí Ca Lâm hít một hơi thật sâu, trong lòng nàng có một loại bi thương sâu sắc, nhưng loại bi thương này lại khiến cho nàng cảm thấy thoải mái, quay lại nhợt nhạt cười: “Chuyện gì thế?”
Nàng thân thiết mà nắm lấy cánh tay của Xướng Nguyệt
Bách Lí Xướng Nguyệt dẫn nàng đến chỗ không người trên bãi biển, hai người cùng nhau ngồi trên tảng đá, Bách Lí Xướng Nguyệt không nói gì thật lâu thật lâu, xung quanh chỉ có tiếng gió biển cùng sóng biển rất nhỏ.
“Ca Lâm.” Xướng Nguyệt bỗng nhiên cúi đầu mở miệng, trong thanh âm lại mang theo ý cười, “Từ nhỏ muội thích gì đó luôn giữ lấy không buông, biểu hiện cực kỳ rõ ràng, muội trước kia thích quấn lấy Diệp Diệp, sau đó bỗng nhiên lại rời đi, ta sớm nên phát hiện ra.”
Bách Lí Ca Lâm ha ha cười: “Tỷ, tỷ đang nói cái gì thế? Để Lục sư huynh nghe thấy huynh ấy sẽ tức giận cho mà xem, ta và Diệp Diệp nào có cái gì!”
Bách Lí Xướng Nguyệt lắc lắc đầu, thanh âm rất nhẹ, “Mới vừa rồi trong ảo giác, kỳ thật chẳng xảy ra chuyện gì cả, ta chẳng qua nhìn lại tất cả mọi chuyện một lần, chỉ cảm thấy dường như thiếu cái gì đó, ta trước sau vẫn luôn nghĩ cho chuyện của mình, dường như đã xem nhẹ cái gì đó, sau đó, ta thấy muội khóc một mình, khóc phải vì ta, mà là vì Diệp Diệp, ta đột nhiên liền hiểu ra.”
Ca Lâm còn đang cười: “Tỷ đừng nói lung tung nữa được không?”
Bách Lí Xướng Nguyệt thấp giọng nói: “Tim của muội bỗng nhiên đập nhanh, muội đang lo lắng, lời của ta, có đúng hay không?”
Bách Lí Ca Lâm buồn bã cười, vẫn là giấu không được, nàng sẽ bị đối xử như thế nào? Hoàn toàn bị đuổi khỏi cái gia đình này sao?
“Tỷ.” Nàng nhẹ nhàng mở miệng, “Tỷ thật thông minh, nhưng cũng rất lơ là, làm gì cũng chỉ có một mình, lúc còn nhỏ là tỷ bảo vệ muội khỏi bị bắt nạt, nhưng càng về sau vẫn là muội luôn chăm sóc cho tỷ, muội luôn lo lắng Diệp Diệp không chăm sóc tốt cho tỷ, nhưng mà là muội lo lắng vô ích rồi, tỷ được hắn chăm sóc rất khá, không cần muội chăm sóc nữa.”
Ngay sau đó, nàng bỗng nhiên được Xướng Nguyệt gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm của Xướng Nguyệt nghẹn ngào, nhè nhẹ phát run: “Thật xin lỗi, Ca Lâm, ta làm tỷ tỷ thật vô trách nhiệm, rốt cuộc vẫn là ta luôn chỉ quan tâm đến chuyện của mình, luôn thấy muội còn nhỏ, đến bây giờ mới hiểu được, là lỗi của ta, để muội một mình chạy đến Đông Hải, chịu nhiều khổ sở như vậy.”
Bách Lí Ca Lâm trong lòng chậm rãi dâng lên một cỗ ấm áp đã lâu chưa có, nàng dịu dàng nói: “Ở nơi này rất tốt mà, ta từ nhỏ đã thích ngắm phong cảnh mới mẻ, Đông Hải chơi rất vui, muội cảm thấy còn tốt hơn vùng trung thổ.”
Xướng Nguyệt gắt gao ôm lấy nàng, từng giọt từng giọt nước mắt, làm ướt bím tóc của nàng. Bách Lí Ca Lâm nắm lấy bả vai của nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt, thấp giọng nói: “Tỷ, tỷ đừng lo lắng nữa, ta đã sớm không còn thích Diệp Diệp nữa, hiện tại ta đã có người khác để thích rồi, làm sao còn nhớ về chút chuyện này chứ?”
Xướng Nguyệt nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, hồi lâu, nàng nói: “Ca Lâm, ta là tỷ tỷ của muội, nói dối với ta vô dụng, thích huynh ấy không phải tội, không đáng để ngươi rời đi xa như vậy.”
Bách Lí Ca Lâm mũi cay xè, nàng cười khẽ: “Vậy tỷ còn cần muội không?”
Xướng Nguyệt cốc đầu nàng một cái: “Nói cái gì đó? Chúng ta vĩnh viễn là tỷ muội, cho dù là ở nơi nào cũng vậy, nếu muội nhớ ta, ta cũng sẽ nhớ muội, cái gì cũng không ngăn được, Diệp Diệp càng không thể.”
Bách Lí Ca Lâm trước mắt mơ hồ một mảng, nàng nhếch môi, muốn cười một tiếng, nhưng nước mắt lại rơi xuống, cảm giác quen thuộc của tỷ tỷ tràn ngập cả thế giới, từ nhỏ nàng vẫn luôn được bảo hộ dạy dỗ như vậy. sau khi cửa nát nhà tan, bởi vì có tỷ tỷ, nàng mới có thể tiếp tục cười, cảm giác quen thuộc này đến chết nàng cũng không thể quên.
Đây là gia đình của nàng, nàng vĩnh viễn thuộc về nơi này, không có gì khiến nàng cảm thấy hạnh phúc hơn những lời này, khúc mắc nhiều năm bỗng nhiên tan thành mây khói, nàng chỉ ôm Xướng Nguyệt mà khóc, không biết qua bao lâu, giọng đã khàn đi rồi.
Bách Lí Xướng Nguyệt giúp nàng lau nước mắt đi, giữ mặt nhìn nhìn, hiếm khi nở nụ cười: “Mắt sưng hết cả lên rồi, đứa ngốc này, không đáng để khóc vì tên đó, Diệp Diệp kỳ thật cũng thật ngốc nghếch.”
Bách Lí Ca Lâm xì một tiếng rồi mỉm cười, thanh âm khàn khàn, có thêm một tia làm nũng: “Ai nói muội khóc vì huynh ấy? Muội đang rất vui vẻ đây này.”
“Sáu năm sau khi nhập môn, chúng ta là có thể tùy ý rời khỏi môn phái.” Bách Lí Xướng Nguyệt giúp nàng thắt lại tóc dài lộn xộn, “Về sau ta sẽ thường đến thăm muội.”
Bách Lí Ca Lâm rúc vào vai nàng, dùng sức gật gật đầu.