Thiên Hương Bách Mị

Chương 97: Tình Oán (2)



Máu trên mặt nàng chảy xuống cổ hắn. Tay Kỉ Đồng Chu khẽ run lên, bỗng dùng sức đẩy nàng ra, hắn đứng dậy tránh đi, thanh âm khàn khàn: “Mặt của ngươi thật giống quỷ, mau trị khỏi đi.”

Lê Phi cảnh giác mà trừng mắt nhìn hắn, Kỉ Đồng Chu sau khi từ ảo cảnh đi ra dường như đã thay đổi rất nhiều, nàng quả thật không biết phải làm thế nào để ở cùng hắn. Nàng bỗng nhiên vươn tay đặt năm cái tường hành Thổ, nhốt hắn vào bên trong, lúc này mới cả giận nói: “Ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống dưỡng thương cho ta, có bản lĩnh ngươi thử động một chút xem.”

Hắn không nói chuyện, chỉ chậm rãi ngồi xuống, mới vừa rồi náo loạn một phen, miệng vết thương trên người hắn lại mở ra, máu tươi tí tách rơi trên mặt đất. Lê Phi vội vàng đi qua đặt Lưới Trị Liệu tiếp tục truyền linh khí, thấy hắn không nhúc nhích, ngồi đưa lưng về phía mình, chỉ có tiếng hít thở dồn dập, cả người còn đang hơi hơi phát run.

Không biết hắn ở trong ảo giác đến tột cùng đã trải qua cái gì, làm cho hắn đến bây giờ không thể thoát khỏi, so với Kỉ Đồng Chu giống như bị ác quỷ nhập này, nàng vẫn thích Vương gia ngang ngược kiêu ngạo kia hơn.

Lê Phi thở dài, thấp giọng nói: “Kỉ Đồng Chu, ảo giác đều là giả, càng nghĩ về nó, ngươi sẽ càng bị lún sâu vào.”

Hắn cười lạnh một tiếng, không nói gì.

Lê Phi lại nói: “Những điều khiến ngươi căm hận chưa xảy ra, ngươi phát điên lên vì những điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì.”

Kỉ Đồng Chu đột nhiên quay đầu lại, lành lạnh nhìn nàng: “Ngươi không hiểu cái gì hết, câm miệng.”

Chấp niệm của hắn cũng quá lớn rồi, Lê Phi lắc đầu: “Kỳ thật ngươi đổi cách suy nghĩ đi, đây cũng là chuyện tốt, trong ảo giác ngươi đã biết chuyện mình sợ hãi nhất là gì, trở về hiện tại có thể tránh để chúng phát sinh, ít nhất sẽ không bất lực giống như trong ảo giác, ta không biết ngươi đã thấy cái gì, nhưng ngươi ra tay với người của Long Danh Tọa bây giờ, sẽ chỉ càng tạo thêm thù hận mà thôi, vốn chẳng có chuyện gì mà nhờ ngươi nên mới có chuyện rồi.”

Kỉ Đồng Chu nghe thấy thanh âm của nàng mà giật mình, chỉ cảm thấy rằng nó là từ nơi rất xa truyền đến, hắn sớm đã không phân biệt được là hận nàng tận xương, hay là yêu nàng tận xương, tất cả những điều đã trải qua đều là giả, nhưng tình cảm hỗn loạn của hắn không phải là giả, chúng đang cắn cắn nuốt thân thể cùng hồn phách của hắn.

Nàng ở gần bên người, nàng vô tội, cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Kỉ Đồng Chu chợt đưa tay ra, giữ chặt cổ tay nàng, há miệng hung hăng cắn một miếng, Lê Phi đau đến mức đá hắn một cái, liều mạng muốn rút tay về, nhưng thế nào cũng không rút được, hắn dùng lực kéo nàng về phía mình, giống như đã làm vô số lần trong ảo cảnh vậy, ôm cơ thể đang không giãy dụa của nàng vào trong ngực.

Ở nơi này, nàng không thuộc về hắn.

Lục quang trong lòng bàn tay của Lê Phi phun ra nuốt vào, đang muốn dùng dây kéo hắn ra, chợt thấy trên cổ có vài giọt nước mắt rơi xuống, hắn nhẹ giọng nói: “Cho ta một cơ hội.”

Lời còn chưa nói xong, hắn đã xụi lơ trên người nàng, cứ như vậy mà ngất đi rồi.

Lê Phi vội vàng đẩy hắn ra, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, hàng lông mi dài bị nước mắt làm ướt, dán vào trước mắt.

Hắn rốt cuộc là làm sao vậy?

Nàng cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy. Cúi đầu nhìn cổ tay của mình, hắn cắn thật mạnh, da đều rách cả, hai hàng dấu răng thật sâu, đang muốn đặt Lưới Trị Liệu cho mình, chợt nghe tiếng gió gào thét trên đỉnh đầu, mọi người lúc nãy đi ra ngoài tuần tra đã trở lại, thấy Kỉ Đồng Chu đang ngủ say sưa, mọi người lúc này bước đi nhẹ lại.

“Tìm một vòng cũng không tìm được yêu vật, yêu khí lại dần dần tan đi, hẳn là yêu vật bỗng nhiên rời đi rồi.” Sắc mặt Diệp Diệp đầy kỳ quái, “Ta vẫn là lần đầu tiên gặp được chuyện này.”

Lê Phi cười gượng hai tiếng, không cần phải nói, đây là chiến công vĩ đại của nàng.

Mọi người mới vừa rồi đấu pháp một hồi, đều bị thương nhẹ một chút, lúc này có thể an tâm tập trung lại một chỗ, Lê Phi đặt Lưới Trị Liệu cho từng người, mới vừa ngồi xuống thở ra một tiếng, cổ tay lại bị Lôi Tu Viễn cầm lên, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua dấu răng trên cổ tay nàng, mặt không biểu tình, không nói lời nào.

Lê Phi vội vàng rút tay về, lặng lẽ đặt một Lưới Trị Liệu lên, dùng tay áo che lại.

Tất cả mọi người đều rất mệt, không ai chú ý đến sự mờ ám của bọn họ, Diệp Diệp thấy Kỉ Đồng Chu ngủ say, sắc mặt của mọi người cũng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, lúc này mới hạ giọng cười nói: “Ta nghĩ mãi, mãnh thú kia hẳn là Thận, thông qua ảo giác mà mê hoặc con người, sau đó hấp thụ tinh khí, nếu không bị người khác đánh thức, chúng ta chỉ sợ đều đã chết ở bên kia. Nhưng mà sau khi tỉnh lại không thấy Thận đâu nữa, không biết là đã bị ai giết rồi.”

Lục Ly trầm ngâm nói: “Ta cũng từng nghe qua lời đồn về Thận, mãnh thú này thật ra không khó giết, chỉ cần có thể thoát khỏi ảo cảnh, dùng tiên pháp cơ bản nhất là có thể gi.ết chết rồi.”

Diệp Diệp nhìn về phía Lê Phi: “Lê Phi, là ngươi đánh thức chúng ta, ngươi giết Thận sao?”

Lê Phi đang muốn trả lời, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên mở miệng nói: “Là ta giết, ta không thấy ảo giác gì hết.”

Không thấy ảo giác? Không nhìn Lê Phi nữa, ánh mắt của người khác đều dừng trên người hắn, Diệp Diệp nhìn hắn, rồi nhìn lại Lê Phi, bỗng nhiên cười đen tối: “Ta không tin, Lục huynh, huynh tin không?”

Lục Ly nghĩ một chút, lập tức hiểu được hắn đang chỉ thứ gì, cũng bật cười theo. Lắc lắc đầu: “Ta cũng không tin.”

Bách Lí Ca Lâm thấy hai người cười đều có ý châm chọc, ngạc nhiên nói: “Các huynh làm sao lại cười như vậy? Có ý gì? Này có ý gì? Tại sao lại không tin?”

Diệp Diệp gõ trên đầu nàng một cái: “Con nít hỏi nhiều như vậy làm gì? Ăn lương khô của muội đi.”

Bách Lí Ca Lâm quay đầu lại nắm lấy tay áo của Lục Ly: “Lục sư huynh huynh nói cho ta biết đi.”

Lục Ly lập tức rút tay áo của mình về, tránh xa nàng ra, Bách Lí Ca Lâm nhớ đến chuyện cầu hắn ôm lấy chính mình, lập tức ngượng ngùng, nàng cũng biết bệnh cũ của mình lại tái phát, trong lòng có chút áy náy, đành chờ đến khi có thời cơ thích hợp để giải thích rõ ràng.

Yêu khí dần dần tản ra, sương mù u ám cũng dần dần bị gió biển thổi tan đi, sau khi Lê Phi tỉnh lại chưa ăn gì cả, thậm chí còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, nàng đứng dậy bắt đầu tìm trên đảo xem có dòng suối nước trong nào hay không. Đằng vân bay một đoạn, chợt nghe cách đó không xa có tiếng nước chảy, quả nhiên là một dòng suối nhỏ từ tảng đá róc rách chảy xuống, bên bờ còn có một cái cây, trên cây có rất nhiều trái cây đỏ rực.

Nàng hái được một trái nhỏ cắn một miếng, tuy ăn vào có chút chua, nhưng cũng có thể coi như là ăn được, lập tức hái thêm ba bốn trái ngâm trong nước, sau đó xắn tay áo lên ngồi xổm bên dòng suối mà rửa mặt. Sau đó lại mở tóc ra dùng lược chải cẩn thận, mới vừa chải được một nửa, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được là ai, lúc này mới nói: “Ta đang rửa mặt chải đầu, ngươi tránh ra.”

Hắn làm như không nghe thấy, vẫn đi đến bên người nàng, ngồi xuống. Lê Phi lập tức đứng dậy, tay áo bỗng bị hắn giữ lại, Lôi Tu Viễn thấp giọng nói: “Tại sao lại giận ta?”

Lê Phi dùng sức xé rách tay áo, nhưng hắn lại nắm rất chặt, nàng đành phải bỏ cuộc, xoay người không lảng tránh chút nào mà nhìn hắn, mày hắn nhíu lại, ánh mắt tối tăm, thật lâu sau, lại nói: “Trả lời ta.”

Lê Phi hít một hơi thật dài: “Ta không có giận.”

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Thật không? Vậy thì lại đây.”

Hắn kéo nàng qua, Lê Phi bị kéo đến trước mặt hắn, Lôi Tu Viễn mặt không chút biểu tình mà nhìn mặt của nàng, ánh mắt nhìn từ bả vai đến cánh tay của nàng. Cuối cùng dừng ở nơi cổ tay kia. Hai hàng dấu răng kia đã không còn nữa.

Phát hiện hắn đang nhìn cổ tay mình, Lê Phi vội vàng dùng tay áo che đi.

Hắn vừa cười một tiếng, thấp giọng nói: “Đúng rồi, ảo giác kia ta vẫn chưa kể xong, sau đó......”

“Ta đã không còn muốn biết nữa.” Lê Phi ngắt lời hắn.

Lôi Tu Viễn nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, hỏi: “Ngươi giận ta vì chuyện gì? Nếu không phải vì chuyện ảo giác, vậy thì mau nói thật cho ta biết.”

Lê Phi im lặng không nói gì, thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Ta đói bụng rồi, buông tay, ta phải ăn cái gì đó.”

Lôi Tu Viễn lại nhìn nàng một lúc, chậm rãi buông tay ra, trong lòng Lê Phi cũng không biết là mất mát hay là may mắn, nàng đứng dậy đi đến bên dòng suối, cầm trái cây đã rửa sạch lên, đang muốn đằng vân rời đi, chợt nghe hắn lại gọi nàng một tiếng: “Lê Phi.”

Nàng không muốn quay đầu lại, chỉ “Ừ” một tiếng, một đôi tay bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng từ phía sau. Nàng cảm thấy chính mình bị ôm sắp đứt đến nơi rồi, hơi thở nóng hổi của hắn dừng ở bên tai, thanh âm rất thấp: “Thật xin lỗi.”

Thật xin lỗi? Lê Phi ngược lại thất thần, hắn tại sao phải nhận lỗi với nàng?

“Ta đã xin lỗi rồi, cho nên, đừng trách ta.”

Cái gì? Lê Phi lại ngây người, Lôi Tu Viễn bỗng nhiên dùng sức quay người nàng lại, đôi môi nóng bỏng dừng trên môi nàng.

Cả người nàng đã hoàn toàn cứng lại rồi, cuộc đời lần thứ hai kinh ngạc như vậy, ngay cả tránh né cũng quên mất, trong đầu ong ong loạn một trận, hồn phách nửa ngày chưa quay về. Không biết qua bao lâu, nàng cuối cùng cũng có chút phản ứng, liên tục lùi về phía sau, hai tay dùng sức đập vào ngực hắn, nàng còn có chút mờ mịt, ngay cả mắng chửi cũng quên mất, chỉ liên tục nói: “Chờ, chờ một chút......”

Chờ? Lôi Tu Viễn cầm lấy cổ tay khác của nàng chưa bị cắn qua, đặt lên môi dùng sức cắn. Hắn cắn còn mạnh hơn Kỉ Đồng Chu nhiều, Lê Phi đau đến mức la to lên, không chút nghĩ ngợi mà đưa tay muốn tát một cái, nhưng lúc này lại chẳng thể đánh, hắn sớm đã chặn tay nàng, mượn lực kéo lại, Lê Phi lảo đảo ngã vào người hắn, hắn thuận thế kéo nàng ngã xuống, trán nàng hung hăng đập vào ngực hắn, lập tức hoa mắt một trận.

Hắn đột nhiên xoay người đặt nàng dưới thân. Lê Phi kinh hãi lập tức muốn kết ấn, ai ngờ hai cổ tay lại bị hắn giữ chặt trên đỉnh đầu. Mạch bị chặn lại, nàng không dùng được tiên pháp.

Lôi Tu Viễn kéo cổ tay bị hắn cắn qua, quả nhiên nơi cổ tay đó bị cắn cực kỳ nghiêm trọng, máu nhiễm loang lổ nhiều điểm trên tay áo. Hắn dùng lực cầm lấy miệng vết thương kia, bỗng nhiên cười lạnh: “Ta vẫn luôn là của một mình nàng.”

Cái gì? Hắn vẫn luôn là của nàng? Lê Phi cả kinh quên luôn phản kháng.

Hắn cúi đầu lần thứ hai hôn lên, lúc này đây lại hôn cực kỳ mạnh bạo, cánh môi cọ xát mạnh mẽ, vừa khô nóng vừa không lưu loát, hắn dùng tay nắm lấy nàng, lại thuận thế đi xuống, nâng đầu nàng lên, ép người nàng sát vào hắn.

Nàng thậm chí còn tưởng mình đang ở trong ảo giác, trái tim đã muốn nhảy ra khỏi cổ họng, máu cả người đều dồn hết lên não, thân thể ngược lại trở nên suy yếu vô lực, như là muốn rơi xuống. Lôi Tu Viễn nâng nàng lên, ôm lấy nàng, xoa nàng, nàng lại cảm thấy chính mình đã vỡ thành từng mảnh, thật sự muốn ngất đi.

Hắn nhẹ nhàng cắn một cái lên môi nàng, thở hổn hển mà tách môi ra, sương mù trong mắt hắn ngày càng dày đặc, bên trong ẩn chứa một màu vàng nóng chảy, nhìn nàng một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Nàng cũng phải là của một mình ta.”