Thiên Khiển Chi Tâm

Chương 112: Hơi Ấm Mùa Xuân ( Hạ)





Thoáng cái đã tới ngày thứ mười. Ánh nắng nhạt nhẹ nhàng rải trên mặt đất.
Vào lúc này, tiết xuất đã hết sức rõ ràng. Khắp nơi nơi có thể thấy được một màu xanh của chồi non, thay thế sự cằn cỗi của mùa đông.
Khắp cả khu rừng rậm bao phủ trong một làn sức sống tưng bừng. Trong lãnh địa của La Mông, mỗi người lại hối hả vì cuộc sống của mình mà lao động.
Mùa xuân tới cũng bắt đầu ột năm mới. Tất cả các công việc của nhà nông đều được chuẩn bị trong mùa này. Có như vậy mới có thể tới mùa thu mà có được cái để thu hoạch.
Cũng vì biết được điều đó cho nên ai cũng bận rộn. Những người nông dân di chuyển tới được lãnh địa của La Mông đều cảm thấy hạnh phúc khi có được cuộc sống hối hả. Những lĩnh chủ nhân từ như La Mông cũng không có nhiều. bọn họ sợ mình lười biếng sẽ mất đi cuộc sống hạnh phúc, mất đi lòng tin của vị lãnh chủ nhân từ.
Còn từ khi bị La Mông đùa phải có phong cách của quan nội chính, Ni Khắc mới có mười mấy tuổi không ngờ giảm hẳn tính cách chơi đùa của mình, thực sự nghiêm túc kiểm tra tình hình canh tác trong lãnh địa của La Mông. Trên người gã lúc nào cũng có một quyển giấy, liên tục ghi chép, hoàn toàn xứng với chức vụ.
Từ sau khi có được lãnh địa, đối với La Mông, chẳng riêng gì không gian trong sừng Thần Nông, cho dù chỉ cần những sản lượng bên ngoài cũng đủ cho hắn cả đời no ấm.
Nhưng mỗi ngày, hắn vẫn cần phải tu luyện Đức Lỗ Y. Bởi vì thứ đó có thể giúp hắn nhanh chóng giảm bớt mệt nhọc.
Tới hôm nay, khi tiếng chim đầu tiên cất lên vào lúc sáng sớm, dưới nhưng tia nắng ban mai dịu dàng chiếu qua cửa sổ, của một căn phòng yên tĩnh, La Mông đang ngồi khoanh chân ngồi trên giường.
Mặc dù phương pháp thật sự của Đức Lỗ Y cũng không phải ngồi xuống giống như của người Trung Quốc nhưng hắn vẫn lựa chọn như vậy, vì nó phù hợp với cảm giác của hắn.
Một lớp sương mù màu xanh nhạt tản ra từ trong rừng rậm vòng quanh thân thể hắn rồi qua da thịt mà thẩm thấu vào bên trong.
Chờ sau khi sương mù thẩm thấu toàn bộ, ánh mắt của La Mông mới từ từ mở ra.

Hắn quan sát thân thể của mình thì thấy trên da dính một lớp mồ hôi. Mặc dù vẫn không có gì vướng víu nhưng với một lớp mồ hôi như vậy vẫn cảm thấy khó chịu. Đây là kết quả do ngày hôm qua hắn vất vả hái toàn bộ quả ô liu rồi lấy ra ngoài. Tổng cộng quá trình vất vả của hắn mất đức mười ngày.
La Mông mở cửa vừa đúng lúc Linh Đang đi qua bên ngoài. Hắn gọi cô bé rồi căn dặn vài câu. Nhanh chóng, mấy thùng nước ấm được người ta khênh vào. Chờ khi mọi người ra hết, La Mông cởi hết quần áo rồi nhảy vào trong cái chậu gỗ còn to hơn bồn tắm ở Trái Đất vài lần. Sau một lúc kỳ cọ sảng khoái, chờ khi hơi nóng bao phủ khắp thân thể, những lỗ chân lông của hắn nhanh chóng nở ra.
- Thật là thoải mái. - La Mông dựa đầu vào thành chậu gỗ mà kêu lên.
Thấy ngâm mình được một lúc, hắn liền đứng dậy. Sau khi lau khô người mới phát hiện ra không có quần áo sạch. Hắn đang suy nghĩ xem có gọi người mang tới đây không thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
- Ai đấy? - La Mông hơi nhíu mày. Vừa rồi hắn đã dặn Linh Đang, trong lúc hắn đang tắm nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng cho người khác quấy rầy. Làm sao lại có người nào tới đây vậy?
Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ, chính là Linh Đang:
- Đại nhân! Ta mang quần áo sạch tới đây cho ngài. Ngài có cần không?
Cô bé này quả thật hết sức cẩn thận. Nhận ra quần áo La Mông vừa mặc đã bẩn cho nên nàng căn thời gian La Mông tắm xong liền mang quần áo sạch tới.
- Được! Chờ một chút. - La Mông cũng biết cô bé vẫn còn nhỏ. Có điều hiện tại hắn đang không mặc cái gì trên người nên không thể cứ như vậy mà ra gặp. Chưa nói đó còn là một cô bé đáng yêu. Vì vậy mà hắn khoác chiếc khăn tắm rộng thùng thình lên người, sau đó mới mở cửa phòng.
Bên ngoài quả nhiên Linh Đang đang đức sẵn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hơi hồng:
- Đại nhân! Y phục của ngài.
Sau khi đưa bộ quần áo sạch sẽ cho La Mông, cô bé liền đỏ mặt cáo lui.
La Mông nhìn xem thì thấy tọc mình vẫn còn ướt và vai thì để trần mà buồn cười. Nhìn cô bé đang bước đi thật nhanh, hắn sờ cằm trong đầu xuất hiện một vài suy nghĩ đen tối. "Ừm! Dáng cũng được. Mặc dù còn nhỏ nhưng rất có nét. Ha ha! Quả là một cô bé đáng yêu"
Tất nhiên, La Mông cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi. Chiếc áo tỏa ra mùi thơm cho hắn cảm giác dễ chịu. Sau đó, hắn quay vào phòng, mặc quần áo chỉnh tề rồi khoan khoái đi ra ngoài. Nước và cái thùng gỗ ở bên trong hắn không cần phải bận tâm. Cô bé vừa mới rời đi chắc chắn sẽ cho người khiêng. Mà khi hắn quay về, chắc chắn căn phòng sẽ được quét dọn một cách sạch sẽ.
Bước đi một vòng trong lãnh địa, nhìn xung quanh tràn trề sức sống, tâm trạng của La Mông rất tốt.
Trên đường đi, đám nông dân đều dừng tay chào hỏi hắn. La Mông cũng mỉm cười đáp lại rồi tiếp tục đi dạo.
Bên trong hàng rào, những cánh đồng đã nảy mầm. Trước đó không lâu vừa có một trận mưa xuân cho nên mầm nảy rất nhanh.
Trước mấy kiến trúc cũng có người đang làm việc. La Mông bắt chuyện với họ một chút rồi tới nhà trọ của Pháp Phí.
Lúc này, do chưa tới giữa trưa cho nên trong quán trọ cũng không có nhiều người. Có một thiếu niên đang quét dọn. Thực ra do khách không nhiều nên mặt đất cũng không bẩn lắm. Có điều thiếu niên vẫn dọn dẹp cẩn thận. Đó chính là Ngõa Đăng, em trai của Pháp Phí. Do ở đây được ăn uống đầy đủ lại đang trong tuổi ăn tuổi lớn cho nên cũng cao lên rất nhiều.
Ở cái quầy rượu gần chỗ gà, Ngả Lỵ - Vị hôn thê của Ngõa Đăng đang lau dọn. Hai đứa trẻ thanh mai trúc mã cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nhau mà nở nụ cười hạnh phúc. Nhìn hai người như vậy, mẹ của Pháp Phí đang lau dọn cũng mỉm cười.
- A! La Mông! Mau vào đây. Cô chuẩn bị cho cháu một chút canh thịt và bánh nhân thịt. - Mẹ Pháp Phí ngẩng đầu thì thấy La Mông đang bước vào liền cười nói rồi bưng một chút bánh và canh đã chuẩn bị trước ra. Sau đó, bà đặt nó trên một cái bàn gần cửa sổ.
Mặc dù hiện nay La Mông đã là lĩnh chủ nhưng trên tiểu lâu cũng không có đầu bếp riêng vì vậy mà cơ bản là tới quán để ăn. Hắn, Pháp Phí và Ni Khắc mặc dù không phải là người thân nhưng cũng gần như vậy.
Sáng sớm, La Mông vẫn còn chưa ăn gì, lại vừa tắm nước nóng xong nên khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cái bụng hắn liền sôi lên sùng sục. Sau khi cảm ơn mẹ của Pháp Phí, hắn ngồi xuống rồi bắt đầu nhai.
Hắn ngồi chưa được lâu thì lục tục bắt đầu có khách đi vào. Do nơi này ở gần rừng rậm cho nên phần lớn người tới là kẻ mạo hiểm. Bọn họ vừa vào liền gọi rượu và thịt. Do La Mông ngồi ở chỗ khuất cho nên những người đó cũng không quấy rầy hắn.
Đây là sự quan tâm đặc biệt của mẹ Pháp Phí cho La Mông, để cho hắn có được vị trí tốt có thể nhìn thấy khách và nghe bọn họ nói chuyện. Nhưng đồng thời, chỗ của hắn cũng rất kín, để tránh cho lúc ăn bị người khác quấy rầy.
- Bà chủ! Cho chúng ta một bình rượu to. - Những kẻ mạo hiểm vừa mới ngồi xuống bàn liền liên tục gọi.

- Tới đây. - Ngõa Đăng lau mồ hôi rồi vội vàng bưng rượu ra, đặt lên bàn cho họ.
Vây xung quanh cái bàn là những kẻ mạo hiểm đã lớn tuổi, thoáng nhìn khuôn mặt đầy nét phong trần. Sau khi mở bầu rượu, bọn họ vừa uống vừa trò chuyện. Không biết thế nào, cuối cùng họ chuyển đề tài tới rượu ở đây.
- Ôi! Cuộc sống của kẻ mạo hiểm cũng không phải là kế lâu đài. Chúng ta cũng lớn tuổi rồi, phải nghĩ ra cách gì đó. - Một kẻ mạo hiểm lên tiếng nối. Tuổi của y khoảng chừng bốn mươi. Mặc dù trông vẫn còn khỏe mạnh nhưng cũng không còn trẻ. Mà cái nghiệp kẻ mạo hiểm này một khi quá bốn mươi lăm sẽ không còn dùng được nữa.
Mà đại đa số kẻ mạo hiểm do nguyên nhân thiên phú nên cả đời không thể nào đạt tới cấp năm để trở thành quý tộc mà có được cuộc sống an nhàn. Vì vậy mà một số kẻ mạo hiểm khi tới ba mươi lăm đã bắt đầu buồn rầu.
- Vì vậy mà hoàn thành thêm mấy nhiệm vụ nữa, có được chút tiền phải thay đổi con đường. Nếu không, sau này có muốn uống thứ rượu này cũng không được...
- Đúng vậy! Ta thích nhất loại rượu trái cây này. Đáng tiếc là quá đắt. Có lẽ, sau này không thể nào được uống thoải mái nữa rồi.
Những người đó chỉ thuận miệng bàn tán vài câu rồi nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện khác. Nhưng ngồi gần ở đó, La Mông lại để ý tới chuyện này. Sau khi nghĩ ngợi, hắn chuẩn bị nói với Ni Khắc.
Sau khi ăn no, La Mông đứng dậy đi về chỗ của mình.
Sau khi vào phòng, La Mông liền chìm vào trong không gian của sừng Thần Nông.
Trong sừng Thần Nông, ánh sáng màu vàng chiếu rọi khắp nơi cùng với một làn sương mù vẫn lượn lờ trong cả không gian.
Quan sát một chút, một khung tư liệu mờ tự động xuất hiện, lơ lửng tước tầm mắt La Mông:
- Hạt giống cây ô liu đã đạt yêu cầu, có muốn quan sát hay không?
- Quan sát! - La Mông hưng phấn lên tiếng.
Vừa mới dứt lời, khung tư liệu nhanh chóng xuất hiện một khoảng hạt giống trên mặt đất. Từ những số liệu phân tích rõ ràng chúng đã trưởng thành. Một khi đem trồng ở bên ngoài, chẳng mất bao nhiêu thời gian sẽ nảy mầm.
La Mông quan sát mà hết sức đắc ý.
Thời gian ủ hạt của cây ô liu ước chừng một năm. Nếu chọn hạt trong thời gian này thì thời gian nảy mầm sẽ rất dài, không đều, mà khống chế rất khó. Hơn nữa, xác xuất thành công cũng chỉ mười phần trăm.
Mặc dù trong giáo trình của Đức Lỗ Y cũng có nói tới việc phương pháp thúc nảy mầm, pha thuốc tăng tỉ lệ nảy mầm lên 25% nhưng rất rắc rối.
Vì vậy mà hắn liền ủy thác cho không gian.
Không thể ngờ được dưới sự chăm sóc của không gian chúng đã trưởng thành, tỉ lệ nảy mầm đạt tới trăm phần trăm.
- Vậy làm việc đi.
Việc thu hạt giống rất đơn giản. La Mông cầm một cái bao to thu hết vào trong đó. Chẳng mất bao lâu, hắn đa thu được mười bao hạt giống rồi đi ra khỏi không gian mà để ở trong phòng.
Một lát sau, Ni Khắc và Phú Địch theo thói quen ăn xong bữa sáng liền tới chỗ La Mông.
- La Mông đại nhân! - Cả hai cùng lên tiếng.
- Ừm! Tới đây. Ni Khắc! Phú Địch! Đây là hạt giống cây ô liu đã được ta sử dụng phương pháp của Đức Lỗ Y xử lý. Các ngươi có thể lấy đi gieo trồng. Hiện tại cũng tới thời điểm rồi. - La Mông lên tiếng.
- Vâng thưa đại nhân! Không biết có yêu cầu cụ thể gì không? - Phú Địch lên tiếng trả lời.

- Ừm! Ngươi đi uy thác tạm thời thuê kẻ mạo hiểm dọn dẹp sạch cỏ dại và cây bụi bên ngoài hàng rào. Sau đó các ngươi có thể mang trâu cày ra đó tạo một ít mảnh ruộng.
- Việc đầu tiên là phải chọn địa hình bằng phẳng, đất dày, nhiều ánh nắng, tiện tước nước. Cơ bản là phải phì nhiêu. Cày thật sâu, sau đó xới lên. Chờ khi nó nảy mầm rồi nhổ trồng cũng được.
- Sau khi nhổ trồng thì cứ một mẫu trồng hai trăm cây để dành không gian khi chúng lớn. Sau khi làm xong, có thể hỏi bao nhiêu kẻ mạo hiểm chấp nhận làm người dân trong lãnh địa của ta. Cho dù lớn tuổi cũng không quan trọng. - La Mông nghĩ tới chuyện vừa nghe được trong quán liền bổ sung thêm.
Thấy hai người hiểu ý, La Mông cho bọn họ đi. Nhìn ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, La Mông có chút trầm tư.
Hắn nghĩ tới quá trình tu luyện vừa rồi
Không biết tại sao, trong lúc tu luyện chẳng những hắn cảm nhận được hơi thở của rừng rậm mà còn dường như có thứ gì đó ẩn chứa khiến cho hắn sợ hãi.
Đó dường như là lực lượng của hải dương với vô số những cơn lốc xoáy có to có nhỏ va chạm vào nhau như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Nếu cảm giác kỹ thì sẽ cảm thấy vô số những viên bi nhỏ di chuyển ở phía sau cùng với lực lượng của hải dương. Nhưng lúc thì chúng co lại cũng có lúc lại phình ra.
Tất cả những cảm giác đó khiến cho hắn thấy mình thật nhỏ bé. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn đứng dậy đi về phía phòng luyện kim.
Một lát sau, tiểu thư Ngả Duy Tây cũng tới. Nàng nhìn thấy La Mông liền hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ta muốn nói chuyện với cô một chút về minh tưởng... - La Mông suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.
- Vậy chúng ta tới kia ngồi.
Cả hai tìm chỗ ngồi xuống. La Mông ngồi ở phía trên, ngửi thấy mùi thơm từ người Ngả Duy Tây, tâm trạng của hắn lập tức thư thái hơn một chút.
Hắn bắt đầu kể lại chuyện trong lúc mình minh tưởng gặp phải thứ lực lượng mạnh kia.
Tiểu thư Ngả Duy Tây ngồi ở đó nét mặt vẫn thản nhiên có điều lỗ tai thì từ từ dựng thẳng, trong mắt cũng xuất hiện một chút gì đó kinh ngạc, thậm chí là vui sướng.
- ... Ta cảm nhận được hơi thở của rừng rậm như chỉ là một phần trong đó...
Tiểu thư Ngả Duy Tây trầm ngâm một lúc rồi cười nhạt nói:
- Tình trạng như vậy ta cũng không biết. Nhưng dường như ta đã đọc thấy ở một bộ sách nào đó có nội dung liên quan. Chỉ có điều....
Nói tới đây, nàng có chút ngập ngừng dường như có một sự e ngại nào đó.