Thiên Kiến Kẻ Sống Sót

Chương 34: Cầu thang xoắn ốc



Một trò chơi hết sức trẻ con, một cánh cửa lớn lộng lẫy, một mật mã là lời cầu cứu gây sốc.

Vây mà, đằng sau cánh cửa này lại không phải quái vật đang rình để tập kích, mà cũng chẳng phải cảnh tượng máu chảy thành sông, thay vào đó, ở đây chỉ có độc một chiếc cầu thang xoắn ốc bằng cẩm thạch như chuỗi gene dẫn lên một tầng trên không rõ nào đó.

Tay vịn cầu thang được điểm xuyết bằng những bức phù điêu thiên sứ tinh xảo.

Đúng là giống hệt một chiếc cầu thang dẫn lên Thiên Đường.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một giọt nước vàng óng bỗng trôi đến trước mặt An Vô Cữu.

Lúc cậu đưa tay ra chạm ngón tay vào giọt nước này, ánh sáng bỗng tỏa ra, sau đó giọt nước biến thành bốn mảnh với những thông điệp khác nhau.

[conSecration]

[Our]

[Shall]

[!]

"Bốn chữ mật mã lúc nãy được giấu trong này." Thẩm Thích chỉ vào những chữ viết hoa.

"Ừ, chắc cái này cũng liên quan đến chuỗi khóa để thoát ra ngoài." An Vô Cữu nhìn những mảnh vỡ, khẽ nói nghĩa của những từ này. "'Dâng hiến', 'Chúng tôi', 'Nên'..."

Thoạt nhìn thì đều là những từ chẳng liên quan gì đến nhau.

Bọn họ đứng đó, sau lưng bỗng vang lên tiếng Ngô Du.

An Vô Cữu cất những mảnh vỡ này đi, quay đầu lại thì thấy Nam Sam và Ngô Du đang sóng vai đi trên hành lang. Nhưng mà, trước lúc này thì bọn họ chưa bao giờ đụng phải nhau cả.

Nam Sam giơ cái tay giấu trong ống tay áo ra, cười tủm tỉm chào, "Xem ra hai người đã tìm được đường lên tầng hai rồi nhỉ?"

An Vô Cữu gật đầu.

Thẩm Thích bắt chước cách chào của Nam Sam, nhưng mà lúc nhấc tay thì có vẻ hơi qua loa, so với chào hỏi thì có vẻ giống công tử kiêu ngạo trong phòng đấu giá hơn.

"Anh Vô Cữu," Ngô Du bước nhanh về phía trước, "sau khi vào phòng làm việc của anh ta, bọn em tìm thấy mấy mảnh vỡ này trong lò hỏa thiêu."

Cậu ta không giấu diếm gì xòe tay ra với An Vô Cữu, trong lòng bàn tay là những mảnh vỡ đã nhặt được.

Nam Sam đứng bên cạnh thấy hơi buồn bực - dù sao anh ta cũng đã là chiến hữu kề vai chiến đấu với nhóc con này, thế mà tại sao trong miệng của nhóc con đến cả tên anh ta cũng không được nhắc đến vậy?

Thế là, sau khi Ngô Du đưa tay ra, anh ta cố tình nói thêm với An Vô Cữu, "Đúng vậy, bọn tôi tìm được chúng đấy. Tôi tên là Nam Sam."

An Vô Cữu giương mắt nhìn anh ta, "Tôi nhớ tên anh mà."

Tại sao người này cũng kỳ cục vậy?

"Bọn tôi cũng có nè," Thẩm Thích nắm cổ tay An Vô Cữu, mà vì để ý đến vết thương của cậu nên anh rướn lại gần, động tác rất nhẹ, "Cậu mở tay ra cho anh ta nhìn mấy mảnh của chúng ta đi."

An Vô Cữu bây giờ đang mải xem mảnh vỡ mà Ngô Du đã thu được.

Cậu ta và Nam Sam chỉ tìm được đúng có một mảnh - [Burned].

An Vô Cữu nhanh chóng kết nối 'shall' và 'burned' - vì là thể bị động*, nên nó chỉ có thể là [...nên bị thiêu] mà thôi.

(*) Thể bị động/passive voice: dùng động từ để miêu tả hành động gây tác động lên chủ ngữ, ví dụ như là The ball was kicked = Quả bóng bị đá.

"Để ở chỗ của anh đi," Ngô Du đưa luôn cho cậu, trên mặt cậu ta là sự tin tưởng tuyệt đối.

Nam Sam ủ tay trong ống tay áo, bình chân như vại nghĩ thầm, không ngờ cái tên nhóc mặt vô cảm này lại là cún con trung thành, thế mà sao trước mặt anh ta thì lại chỉ lạnh lùng mắng mỏ nhỉ?

Xem ra anh chàng trai đẹp tóc dài trước mặt này rất đáng tin, mà bề ngoài thì lại rất thiện lương.

Nhưng mà người tốt làm sao sống sót được ở nơi ăn thịt người như này cơ chứ?

An Vô Cữu đồng ý với đề nghị của Ngô Du.

Ngẩng đầu lên, cậu liền nhìn thấy có ba người vừa xuất hiện sau chỗ rẽ: Dương Nhĩ Từ, Chung Ích Nhu và Josh. Cậu đang định hỏi về vấn đề mic truyền âm của Chung Ích Nhu, không ngờ cô vừa thấy cậu đã trông như vừa gặp ma - lập tức trốn sau lưng Dương Nhĩ Từ.

"Mọi người cẩn thận! An Vô Cữu này có thể là giả!"

An Vô Cữu chẳng hiểu gì, quay mặt nhìn Thẩm Thích một chút, sau đó lại nhìn Chung Ích Nhu.

Thẩm Thích hỏi thẳng, "Chị nhầm à?"

"Chẳng lẽ còn có một tôi khác à?"

Tất cả mọi người đều bối rối, bầu không khí bình tĩnh bỗng trở nên kỳ dị.

Chung Ích Nhu cũng ló ra từ sau lưng Dương Nhĩ Từ, thăm dò hỏi An Vô Cữu, "...Tôi đã mặc màu gì vào ngày thứ hai trong trò chơi lần trước?"

Thẩm Thích và Ngô Du nghe thấy câu hỏi này thì đều trợn mắt.

"Cái này ai mà nhớ được!"

"Chị biến hết mấy vòng chơi này thành trò chơi thời trang rồi còn đâu!"

An Vô Cữu nghĩ một chút, lại liếc mặt Thẩm Thích.

"Hơi giống màu mắt anh ta, hình như là... màu bạc hà thì phải."

Thế mà cậu nhớ thật.

Đúng là không thẳng nam* một chút nào!

(*) thẳng nam: ý nói loại đàn ông vô tâm, thẳng tính, thiếu tinh tế.

Chung Ích Nhu hơi ngạc nhiên, sau đó lại ho khan hai tiếng, "Vậy tôi hỏi cậu, trong boongke lúc Thẩm Thích ngủ với cậu..."

"Còng tay," An Vô Cữu gần như lập tức ngắt lời cô, "Chị đừng hỏi nữa tôi nhớ hết mà nếu chị không tin tôi lấy chúng khỏi kho lưu trữ cho chị xem."

Cậu càng nói thì giọng càng bé đi, mà câu nói lại nhanh đến mức chấm phẩy cũng không còn, cứ như thể đang chột dạ vậy.

"Ồ!" Nam Sam làm vẻ mặt 'bừng tỉnh đại ngộ', "Hóa ra cậu Vô Cữu và cậu mắt xanh lại có quan hệ này!"

Ngô Du làm vẻ mặt 'tôi biết ngay mà', nhưng cũng chẳng phủ nhận thay bọn họ.

Chẳng ai quan tâm đến câu phủ nhận của một mình An Vô Cữu. Chung Ích Nhu rất vui vì đã tìm được An Vô Cữu thật, Dương Nhĩ Từ thở phào, Josh thì đỏ bừng tai, vừa nhìn người khác vừa cười ngại, còn Nam Sam thì ngồi đoán mối quan hệ của Thẩm Thích và An Vô Cữu từ ánh mắt và biểu cảm của bọn họ.

Sau khi gặp lại nhau, mọi người đều thấy nhẹ nhõm trong lòng, mặc dù chẳng ai nói gì cả.

"Trước tiên thì chúng ta cứ đi lên đi," An Vô Cữu chẳng có giải pháp gì. "Sau khi lên tầng hai thì trao đổi thông tin đã thu được ở tầng một, vì nếu tôi đoán không lầm thì chúng ta đều bị ảo giác ép tách nhau ra."

Thế là mọi người cùng bước qua cánh cửa lớn này và leo lên cầu thang. Dọc tường của cầu thang xoắn ốc có rất nhiều ảnh, những tấm ảnh này đều là ảnh trẻ em đang cười, mỗi tấm đều rất đáng yêu.

Nhưng càng đáng yêu, An Vô Cữu càng thấy ớn lạnh.

Cánh cửa dẫn đến tầng hai cũng là một cánh cửa lớn chạm trổ phù điêu tinh xảo. Trước khi đẩy ra, An Vô Cữu nghĩ có lẽ tầng này cũng sẽ giống tầng một, nhưng bất ngờ là sau khi mở ra bọn họ lại thấy một cảnh tượng rực rỡ sắc màu. Sàn nhà màu hồng, trần nhà màu xanh, trên tường là đủ loại bản đồ phong cách trẻ em và hình các nhân vật chính trong truyện thiếu nhi.

Ngoại trừ những thứ dỗ trẻ con trong hành lang này ra, ở đây còn có một con gấu nhỏ đang nhảy nhót, có vẻ là một người máy. Nhưng mà nó chỉ nhảy về trước hoặc về sau, mà cũng chỉ có thể nhảy thôi chứ không thể đi lại hay nói chuyện được.

Sau khi tất cả mọi người đã vào tầng hai, cánh cửa dẫn đến tầng một kia ầm ầm đóng lại.

Khác hẳn với tầng một sạch sẽ và vắng vẻ, tầng hai ngay từ bảng hướng dẫn đã ngập tràn phong cách truyện cổ tích. Bảng chỉ dẫn hướng về bên trái thì viết [Em bé Cầu vồng], bảng chỉ dẫn hướng về bên phải thì viết [Thiên sứ Song sinh Hoàn hảo]. Cả hai tấm biển đều được khảm một vòng tròn đèn màu thu nhỏ giống như bảo thạch, rất bắt mắt.

"Chúng ta sắp xếp thông tin trước đã nào." Dương Nhĩ Từ mở miệng, rất tỉnh táo. "Và đừng có tách ra. Tôi nghĩ là chỉ cần chúng ta tách nhau ra, nơi này sẽ lập tức chia năm xẻ bảy thành những tiểu không gian khác nhau, nếu chúng ta không biết gì đi vào thì sẽ chẳng tìm thấy người khác được."

"Chung Ích Nhu gật đầu, "Lúc đầu tôi đi riêng, thế mà lại gặp được một kẻ giống y hệt An Vô Cữu."

An Vô Cữu mở to mắt, kinh ngạc nhưng không khoa trương, "Vậy nên chị ngắt liên lạc với tôi."

"Do tôi vô tình ngắt đấy, lúc ấy tôi chẳng biết ai là thật ai là giả nên đành giả lịch sự với An Vô Cữu trước mặt mình."

Cô chống hai tay lên hông, "Nhưng mà đến cả tên của mình hắn còn chẳng biết, lúc trước tôi rất hoảng hốt gọi hắn là Vô Cữu nhưng có vẻ hẳn chẳng để ý, lúc sau tôi gọi hắn là Ngô Du hắn cũng chẳng phản đối, lúc đấy tôi lập tức biết hắn là giả."

An Vô Cữu không hiểu. "Là NPC à? Nhưng mà nếu ngụy trang thân phận là nhiệm vụ của Thánh Đàn, thế thì bọn họ không thể nào không biết thông tin của đối tượng mình ngụy trang được."

"Đấy chính là lí do tôi thấy kỳ quái đấy," Chung Ích Nhu nhắc nhở người khác, "Không biết về sau còn có ai khác bị giả mạo không, mọi người nhất định phải cẩn thận. Nếu không phải Nhĩ Từ cứu tôi thì tôi có lẽ đã bị An Vô Cữu giả bóp chết rồi."

Nghe thấy xưng hô thân thiết của Chung Ích Nhu, Dương Nhĩ Từ mím môi.

Còn An Vô Cữu thì lại có một câu hỏi khác, "Sao cô tìm được chị ấy?"

Đúng như Dương Nhĩ Từ đã đoán, quả thật, cho dù An Vô Cữu và Thẩm Thích có đi quanh bốn góc hành lang bao lâu thì cũng không thể tìm được người chơi nào khác, mà Chung Ích Nhu cũng chỉ gặp được phiên bản giả mạo của cậu.

"Tôi ở cùng Josh, tình cờ mic của tôi được nối với Chung Ích Nhu, tôi nghe thấy cô ấy đang gặp nguy hiểm, nhưng mà chúng tôi không tìm được cô ấy."

Josh bổ sung thêm, "Đáng sợ nhất là, lúc ở phòng giám sát bọn tôi chẳng thấy ai trong bất kỳ hành lang hay phòng nào khác cả. Sau đó bọn tôi đi ra, đi vài vòng thì thấy một cái cửu cung cách quỷ dị xuất hiện."

Thẩm Thích bảo, "Bọn tôi cũng thấy."

"Chư vị, cái đấy là tôi làm," Nam Sam mở miệng, giải thích cho mọi người chuyện anh ta và Ngô Du đã gặp phải, cũng bao gồm cả việc anh ta dùng Cửu Cung Bát Quái và Kỳ Môn Độn Giáp phá giải quỷ đả tường.

"Có lẽ giống như cô Dương đã nói, nơi đây không phải một nơi bình thường, có lẽ sẽ có những không gian song song sinh ra từ những lựa chọn khác nhau của chúng ta, mà ở trong những không gian này thì chúng ta không thể thấy được người khác. Kể cả khi người đó đứng trước mặt chúng ta làm ký hiệu, vì lệch lạc không gian, chúng ta vẫn sẽ không thể nhìn thấy nó được."

Thẩm Thích gật đầu. "Nên là nhờ Cửu Cung Bát Quái của anh nên mấy không gian song song này mới giao nhau?"

"Đúng vậy. Chỉ sau khi thấy Cửu Cung Trận thì mọi người mới gặp nhau, sau đó bước vào cùng một không gian được. Trận này phải mở ra thì sự phân chia không gian mới có thể đóng lại."

An Vô Cữu trầm tư một lát, lấy những mảnh vỡ thông tin mình có ra cho mọi người xem. Mọi người bắt đầu trao đổi những thông tin thu thập được từ những không gian khác nhau. Sau khi biết chuyện về lò hỏa thiêu, câu chuyện về phòng ngủ ma quỷ của Chung Ích Nhu cũng không có vẻ bất ngờ nữa.

Ngô Du nghe xong, gật nhẹ đầu, "Hóa ra áo trắng trên người chị không phải là của bác sĩ, cũng không phải của nhà nghiên cứu... mà là của người trông nhà xác."

"Mọi người biết cái gì làm tôi sợ nhất không?" Chung Ích Nhu hết sức tiện tay lấy một cái ổ cứng ra từ trong túi áo khoác trắng của Dương Nhĩ Từ.

"Đây là thứ Nhĩ Từ đã tìm được, phải dùng vân tay của tôi mới có thể mở, bên trong là nhật ký việc làm của tôi, nhưng mà trước đó An Vô Cữu giả đã dùng nó để lừa gạt tôi. Hắn nói với tôi hắn đã tìm được nhật ký công việc của tôi, muốn tôi đi cùng hắn."

An Vô Cữu lập tức phản ứng, "Nên là, tôi giả mạo biết chuyện về trung tâm thu nhận trẻ em này?"

"Đúng." Dương Nhĩ Từ đoán, "Hắn không chỉ biết mà còn hiểu rất rõ ữa. Hắn có thể đưa Chung Ích Nhu đến thẳng căn phòng đó để hành hung nghĩa là hắn biết rõ ở căn phòng đó có thước da."

"Nhật ký làm việc của chị viết gì?" Thẩm Thích hỏi.

"Thông tin của rất nhiều đứa bé, có cả thời gian và lý do nhập thông tin nữa. Thời gian thì hẳn là thời gian tử vong, còn nguyên nhân thì được đánh số từ một đến bốn bằng số La Mã, cũng không rõ lắm, ngoại trừ một cái đặc biệt được viết thẳng ra."

An Vô Cữu nhíu mày, "Là gì?"

"Dị hóa." Chung Ích Nhu đáp.

Nam Sam lặp lại hai chữ này, "Trong nhật ký công việc của tôi cũng có hai từ này."

"'Dị hóa' ở đây hẳn không chỉ mang nghĩa xã hội học hoặc triết học - mặc dù chúng ta đang không ngừng bị khoa học kỹ thuật dị hóa." Dương Nhĩ Từ sâu xa nói.

"Tôi nghĩ nơi này có liên quan đến những thứ giáo phái phương Tây nào đó thì đúng hơn." Nam Sam giải thích, "Có lẽ 'dị hóa' ở đây không phải từ người thành người, ví dụ như là biến thành quái vật chẳng hạn."

An Vô Cữu bỗng nhớ lại hình ảnh quả cầu chất nhầy quái vật kia.

"Ý anh là, có đứa trẻ bị 'dị hóa', thế nên nó bị hỏa thiêu?" Thẩm Thích nói xong, lại khó hiểu hỏi, "Tại sao không phải người thì lại bị giết?"

"Có lẽ là do tính bài ngoại tự nhiên của con người." Nam Sam cười, sau đó nói thêm, "Đương nhiên, Đạo gia bọn tôi mong muốn thiết lập một thế giới thống nhất, chủ trương vạn vật đều bình đẳng..."

"Anh đến đây truyền giáo đấy à?" Ngô Du thình lình hỏi.

Nam Sam bình tĩnh cười, "Dĩ nhiên không phải. Đạo giáo bọn tôi chưa bao giờ muốn giảng giải cho chúng sinh, chỉ cầu tâm được tự tại, thiên nhân hợp nhất mà thôi."

Thấy anh ta bình tĩnh nói một lèo, Ngô Du cũng chẳng phản bác được, chỉ coi anh ta như chim công xòe đuôi mà thôi.

Bọn họ thảo luận xong về thông tin thu được từ tầng một, cũng tập hợp lại tất cả những mảnh vỡ ở tầng E. Khả năng cao đó chính là chìa khóa của mật mã kia.

Nhưng mà sau khi Chung Ích Nhu mở nhật ký làm việc ra, cô cũng chỉ nhặt được đúng một mảnh - [Hell], nghĩa là Địa Ngục.

Những mảnh vỡ trước mắt chẳng ghép lại được thành cái gì, bọn họ đành phải chuyển sang quan sát nơi bọn họ đang đứng - tầng thứ hai của trung tâm thu nhận.

Con gấu máy nhỏ kia đã đi được một vòng, bây giờ lại nhảy đến trước mặt bọn họ một lần nữa, sau đó lại nhảy đi.

Vài giây im lặng sau khi bọn họ dừng nói chuyện, hành lang lộng lẫy phong cách cổ tích này bỗng vang lên một giọng nói.

[Tôi ở đây.]

An Vô Cữu nhíu mày. Những người khác cũng khó hiểu, giương mắt nhìn nhau.

[Tôi ở đây.]

Giọng nói kia lặp lại.

[Ngài có cần giúp đỡ không? Xin hãy giao việc.]

Josh nổi da gà, cậu ta sờ sờ cánh tay của mình, khẽ hỏi, "Mọi người có thấy cái này... giống mấy hệ thống AI giúp việc không?"

"Nhưng cũng đâu có ai gọi nó," Chung Ích Nhu nhíu mày.

Lúc bọn họ đang thì thầm, giọng nói kia lại cất lên một lần nữa.

Nói đúng hơn, nó cất lời đáp lại.

[Không sao, tôi sẽ bật nhạc cho ngài.]

Đột nhiên, trong hành lang lại vang vọng tiếng hát ngọt ngào - là tiếng của rất nhiều đứa bé đang hợp xướng hát một bài nhạc thiếu nhi kinh điển, giai điệu hết sức êm tai.

[London bridge is falling down, falling down, falling down...]

[Cầu London đang ngã xuống, ngã xuống, ngã xuống...]

Mọi người cùng nhìn lên trần nhà vẽ đầy sao và hồ nước để lần theo âm thanh.

Nhưng An Vô Cữu thấy có gì đó vừa lóe lên, bèn nghiêng đầu.

Cậu trông thấy một đứa bé hai đầu đang đứng ở bên hành lang [Em bé Cầu vồng]. Hai đầu của nó đang nghiêng về hai phía khác nhau, nhưng nó lại đang mỉm cười với cậu.

Một giây sau, nó đột nhiên biến mất.

[...London bridge is falling down, my fair lady.]

[...Cầu London đổ rồi, quý cô xinh đẹp của tôi.]

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người có thể gặm cp khác tùy thích nha, (nhưng phần diễn của bọn họ sẽ không quá nhiều đâu), chỉ cần không phá cp của cục cưng Vô Cữu và Thẩm tea là được! (Bởi vì tôi là thiết huyết thuần yêu chiến thần, không chấp nhận bất kỳ hành vi phá cp nào!)

Editor: Nhắc nhở ngắn cho những bạn quên mất yêu cầu của phó bản: Bọn họ phải tìm những mảnh vỡ của chuỗi khóa/mật mã để mở cánh cửa tầng 5 dẫn lên sân thượng.:D

Oke bây giờ đến lượt mình giải thích về "dị hóa" mà chị Dương Nhĩ Từ đã nhắc đến.

Mình nghĩ ý của chị Nhĩ Từ là học thuyết tha hóa(?) của Karl Marx, tên tiếng anh là Theory of Alienation. Mình không biết bản dịch tiếng Việt của cái này, nên mình sẽ giải thích đại khái từ wikipedia tiếng Anh vậy.

Karl Marx's theory of alienation describes the estrangement (German: Entfremdung) of people from aspects of their human nature (Gattungswesen, 'species-essence') as a consequence of the division of labor and living in a society of stratified social classes. The alienation from the self is a consequence of being a mechanistic part of a social class, the condition of which estranges a person from their humanity.

Học thuyết tha hóa (Theory of Alienation) của Karl Marx mô tả việc li gián (tiếng Đức: Entfremdung) khỏi những khía cạnh của bản chất con người (Gattungswesen, 'bản chất loài') của con người. Đây là hệ quả của sự phân tầng lao động và sống trong một xã hội bị phân tầng xã hội. Sự li gián khỏi bản thân là hệ quả của việc trở thành một bộ phận cơ giới của một giai cấp xã hội, là điều kiện khiến một người bị li gián khỏi nhân tính của họ.

Mình nghĩ ý của chị Nhĩ Từ là khoa học kỹ thuật (trong thế giới của bọn họ) đang khiến con người bị li gián khỏi nhân tính của mình, cũng chính là bị "tha hóa" (alienated).

Còn lí do mình dùng từ "dị hóa" thay vì "tha hóa" là vì 1. mình không biết liệu từ "tha hóa" có phải là bản dịch chính xác của từ "alienated" không, 2. mình không rõ liệu "tha hóa" có đúng với sự tiến triển của cốt truyện không. Nếu đúng thì có lẽ mình sẽ sửa, mà nếu không thì "dị hóa" có lẽ vẫn mang nghĩa bao quát nhất.

Khá chắc chẳng ai đọc phần chú thích này đâu, nhưng mà mình thấy hay ho nên mình cứ viết =))))) Ai học triết và biết rõ về Karl Marx và thấy bản dịch tạm của mình sai thì cứ bảo mình nha, mình không học triết nên mình chỉ dịch tạm một cách nghiệp dư thế thôi:')