Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 107: Học cách quên (11)



Tinh Vân bước ra khỏi nhà hàng, đi dọc theo vài con phố uốn lượn sắc màu dọc bờ sông Chicago. Cô tìm một băng ghế bên cạnh bờ sông ngồi nghỉ chân nhìn trời nhìn đất một lúc liền lấy điện thoại ra gọi tài xế. Chính lúc này cô mới thấy điện thoại đã hết pin tự lúc nào. Tinh Vân bất mãn làm ra vẻ mặt kháng nghị khẽ lầm bầm trách mắng chiếc điện thoại: “Hôm nay chị chỉ chơi game một chút mà cưng lại hết pin nhanh như vậy. Có tin chị bán cưng đi hay không?”

Lẩm bẩm được một lúc thì Tinh Vân lại thấy bụng mình sôi lên, cô liền mở túi đồ ăn ra vừa ăn vừa ngắm cảnh dòng sông Chicago về đêm đang soi bóng cho những tòa nhà cao tầng. Tinh Vân cảm thấy ngồi ăn ở bên ngoài như thế này tuy có chút lạnh lẽo nhưng cảm giác vẫn là tốt hơn chỗ vừa rồi. Nơi này có bầu trời cao, có dòng sông dài, có khoáng đãng có tự do, không giống như không khí bị đè ép bởi những tngười vô học lúc nãy. Nghĩ đến đây cô liền cầm nĩa cắm một miếng tôm chiên sốt cam cho vào miệng. Hồn nhiên mà ăn.

...

Đoàn Nam Phong chán chường vì mất dấu Tinh Vân lần thứ hai. Giữa biển người mênh mông, gặp được nhau là duyên, giữ được nhau mới là phận. Đáng tiếc, Tinh Vân đã vụt khỏi tay anh. Số phận đang trêu chọc anh hay đang hành hạ anh? Anh đi loanh quanh không định hướng giữa lòng thành phố cho đến khi thấm mệt thì liền bước vào một nhà hàng cao cấp gần đó. Nhà hàng có vị trí rất đẹp, nằm bên cạnh chiếc cầu mở của dòng sông Chicago. Từ tầng một của nhà hàng có thể nhìn thấy được bờ bên kia, nơi những tòa nhà cao chọc trời sáng đèn đang soi bóng xuống dòng sông. Đoàn Nam Phong yên vị tại chiếc bàn đặt sát bức tường kính nhìn ra sông. Khung cảnh về đêm ở Chicago rất dễ khiến người ta say lòng. Tuy không phải lần đầu đến Chicago nhưng là lần đầu tiên anh có thời gian thư thái tự mình lang thang để cảm nhận cuộc sống như thế này.

Trong lúc chờ thức ăn được dọn ra, Đoàn Nam Phong rảo mắt ra phía ngoài bức tường kính. Bất giác ánh mắt anh chậm lại một giây, rồi dụi mắt vài cái mới dám tin cô gái ngồi ăn bên vỉa hè kia là Tinh Vân. Mặc dù cô gái ngồi gần bụi cây nên bóng dáng cô bị che đi một phần và ở khoảng cách khá xa nhưng anh vừa nhìn liền nhận ra cô. Gương mặt Đoàn Nam Phong lộ ra vẻ vui sướng, anh liền đứng lên trả tiền rồi nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Anh chạy như bay lao về phía chiếc cầu mở gần nhất để băng qua sông.

...

Tinh Vân ăn xong liền đứng lên tìm taxi về nhà, nhưng nhìn quanh mấy lượt vẫn không thấy chiếc xe nào chạy đến. Cả xe thông thường cũng không có chứ đừng nói là taxi. Có vẻ như phía bên này sông là khu vực đi bộ cho nên taxi không được phép đi qua. Cô liền đi về phía chiếc cầu mở để băng qua bên kia sông tiến về khu vực xe cộ được phép lưu thông.

Những tưởng Tinh Vân và Đoàn Nam Phong tại cùng một thời điểm, đến cùng một địa điểm thì có thể gặp nhau. Nhưng... Cuộc đời vốn đã có quá nhiều chữ “nhưng” và cũng có không ít chữ “giá như” để người ta cứ tiếc nuối vì bỏ lỡ.

Ngày hôm đó, ngay vào cái lúc Đoàn Nam Phong nhìn thấy Tinh Vân chuẩn bị bước lên cầu, lòng anh đã vẽ ra ảo mộng được ôm lấy cô vào lòng trên cây cầu sáng rực ánh đèn. Anh sẽ nói với cô rằng: dù thế nào anh cũng vẫn muốn cô. Hãy quay trở về với anh và con. Anh và cô sẽ có thể như trước đây, bình yên mà sống cạnh nhau. Trong lòng Đoàn Nam Phong đã rạo rực như thế, anh phấn khởi bước đến đầu cầu nhưng lúc này đã có người ngăn anh lại.