Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 115: Tìm một cuộc sống mới (7)



Vài ngày sau khi Hoàng Gia Khiêm quay về Chicago nói cho Tinh Vân biết quan điểm của Đoàn Nam Phong thì cô vô cùng buồn chán. Tinh Vân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định thu xếp công việc bay một chuyến đến Los Angeles gặp mặt nói rõ ràng với Đoàn Nam Phong. Ngày hôm ấy, khi vừa cùng trợ lý và luật sư của mình hạ cánh xuống sân bay, Tinh Vân đã vội vàng nói trợ lý liên lạc đặt lịch hẹn với Đoàn Nam Phong.

Cô đi đi lại lại trong căn phòng Tổng thống của khách sạn năm sao cạnh tập đoàn Đoàn Thị để chờ lấy cái hẹn với anh, chỉ tiếc là cả ngày vẫn không sao liên lạc được với anh ta. Thư ký liên tục nói anh ta không có ở công ty.

“Không biết là trốn ở nơi nào rồi không biết.” Tinh Vân vừa nóng ruột vừa chửi thầm.

Một lúc sau chán quá cô đành xách giỏ bước ra ngoài ăn tối. Người trợ lý cùng với luật sư cũng đi cùng với cô. Họ đi loanh quanh các nơi ở khu phố sầm uất trong trung tâm Los Angeles.

...

Đúng ngày hôm đó, tại tầng cao nhất của tòa nhà Heaven nằm trên đại lộ Fifth ở New York, Đoàn Nam Phong ngồi tựa lưng vào sofa êm ái, chân anh thoải mái gác lên bàn. Lâm Thiên Vũ từ trong tủ kính lấy ra chai rượu Tây sóng sánh màu hổ phách rót vào hai ly rượu pha lê trong suốt rồi đưa cho Đoàn Nam Phong một ly. Chất rượu chát ngắt nhưng vương mùi thơm mê hoặc khiến đầu lưỡi anh cay cay tê dại. Lâm Thiên Vũ bắt đầu câu chuyện bằng một câu hỏi về rượu: “Chatea D’yquem năm 1811 đó, thấy vị thế nào?”

“Rất ngon. Chát nhưng thơm, thơm nhưng không nồng. Loại hương vị đặc biệt như vậy chỉ có thể là của hãng Antique thôi.” Đoàn Nam Phong nhướng mày thích thú nói.

Lâm Thiên Vũ cười cười, nhấp một ngụm rượu: “Trên Thế Giới còn lưu lại không quá mười chai đâu. Còn hưởng thụ được thì hãy thử đi.”

Đoàn Nam Phong lại nhấp một ngụm rượu, từ tốn nói: “Tôi thích những gì đã cũ. Sách cũ, rượu lâu, bạn cố tri như cậu.”

Lâm Thiên Vũ được thể cười lớn: “Hôm nay lại ăn nhầm thuốc lắc à? Nói năng rung rẩy cả tòa nhà.”



Người đàn ông tóc nâu nghe xong phì cười, ánh mắt nâu nhạt cũng vì vui vẻ mà sáng lên. Anh ôn tồn nói: “Không coi cậu là bạn cố tri tôi đã không dính vào chuyện đi tìm bí mật gia đình cậu. Chưa biết có nên cơm cháo gì không đã thiệt hại không nhỏ rồi.”

Lâm Thiên Vũ lại nhấp ngụm rượu rồi đi đến ngồi xuống sofa đối diện với Đoàn Nam Phong. Anh đặt ly rượu lên bàn, ngã người lên sofa êm ái, lười biếng nói: “Nhiều khi tôi cứ tưởng cậu anh minh lắm, không ngờ vẫn ngu như vậy.”

Đoàn Nam Phong nghe xong bặm môi muốn đến túm cổ áo đấm cho thằng nhãi trước mặt vài đấm cho nó nói năng bớt xấc xược nhưng nhìn thấy bộ mặt phớt đời cười đểu của hắn thì anh lại thôi. Cố gắng bình tĩnh nghe hắn nói tiếp.

“Nam Phong, cậu phải biết là cái bí mật này tôi đi tìm là để an lòng ông ngoại tôi. Không có lợi ích gì hết. Ngay từ đầu chúng ta đã biết sao đến bây giờ cậu vẫn còn băn khoăn?”

“Cái lợi ích lớn nhất là từ việc tìm kiếm bí mật này, chúng ta đã lôi kéo được không ít nhân tài bên cạnh Lập Thế Khang. Có thể chế tạo vũ khí hạt nhân, cậu còn lo sợ ai dám đối phó với cậu?”

Đoàn Nam Phong gật gù. Quả là từ ngày quyết định cùng Lâm Thiên Vũ lao vào chuyện tìm kiếm bí mật gia đình của Lâm Thiên Vũ thì anh đã mở ra được một con đường mới trong Hắc đạo thu về lợi nhuận không nhỏ. Trước đây, ba anh gần như là đóng sập các cửa trong Hắc đạo của ông nội anh, chỉ chăm lo phát triển Đoàn Thị. Ba anh lo sợ một ngày cả bình yên ăn cơm với gia đình cũng không được cho nên sau khi ông nội anh bị ám sát thì ba anh liền rút chân ra khỏi con đường này. Ngoài mặt Đoàn Nam Phong cũng chỉ là một tổng tài làm ăn chân chính nhưng bên trong thực chất là âm thầm mở đường cho việc buôn bán vũ khí mà mối quan hệ chính trị bên ngoại của gia đình Lâm Thiên Vũ là chìa khóa giúp người thông minh như Đoàn Nam Phong nhanh chóng thích ứng và leo lên vị trí “ông lớn” trong giới này. Bắt đầu từ thị trường Trung Mĩ rồi nới rộng ra vùng Tây Á và châu Phi. Ngay khi anh muốn tranh cướp địa bàn với Lập Thế Khang ở Đông Nam Á thì đã bị bọn chúng phản công. May thay lần đó có Tinh Vân cứu anh. Từ đó thị trường Đông Nam Á anh đã không đả động tới nữa nhưng khu vực nhiều tranh đấu và tiềm năng như vậy, Đoàn Nam Phong nhất định không bỏ lỡ.

Lâm Thiên Vũ thấy Đoàn Nam Phong trầm tư suy nghĩ thì chậc lưỡi nói thêm: “Hôm cứu cậu và Tinh Vân ở kho hàng, tôi đã nhìn thấy bọn người Rio có được mìn hạt nhân. Cậu xem, có phải bọn chúng có thế lực khác ở phía sau chống lưng làm càng hay không?”

Đoàn Nam Phong hạ mi mắt xuống, khẽ lắc đầu: “Không phải. Thứ cậu thấy không phải là vũ khí hạt nhân.”

Lâm Thiên Vũ nhíu mày hỏi lại: “Tôi rõ ràng thấy số mìn dưới chân phát ra ánh sáng màu xanh lục.”

Đoàn Nam Phong lần nữa khẳng định: “Vũ khí hạt nhân là vũ khí dùng để tấn công trực diện vì sức mạnh hủy diệt rất kinh người của nó. Có khi là hủy diệt cả một vùng đất trên diện rộng. Năm 1986, ở Nga đã có một vụ nổ lò phản ứng hạt nhân, hậu quả là nguyên cả vùng rộng lớn cách vài trăm cây số vẫn bị vạ lây. Phụ nữ đang mang thai trốn trong nhà vẫn bị sảy thai và vô sinh. Mức độ hủy diệt là vô cùng to lớn và khủng khiếp qua nhiều thế hệ chứ không phải chỉ là nguy hiểm tính mạng. Cho nên, người dùng loại vũ khí này thường là để uy hiếp và đe dọa sự gan lì của đối phương trên diện rộng. Giống như nước Mĩ đe dọa phát-xít Nhật buộc nước Nhật phải đầu hàng trong chiến tranh Thế Giới II. Mục đích khi dùng vũ khí hạt nhân không phải là để bẫy nhau hay để giết vài trăm người như tình thế lúc đó.”