Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 139: Kết thúc để bắt đầu (4)



Người ta vẫn thường nói: “Khi một cánh cửa đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra.” Cuộc sống vốn là như vậy, nó sẽ không phụ lòng bất kỳ ai. Trong tình yêu cũng như thế, hai người yêu nhau trước sau cũng sẽ quay về với nhau.

Một ngày giữa tháng Năm, Tinh Vân lần nữa lại quay về Los Angeles, nhưng không phải để tìm Đoàn Nam Phong hay con trai. Vì sau khi nói chuyện với ông ngoại, cô hiểu rõ được rằng chỉ có tránh xa Đoàn Nam Phong thì ông ngoại cô mới không có lý do làm khó hắn. Dù rằng lửa lòng không còn hừng hực bùng cháy như trước đây nữa nhưng cô không thể dối lòng rằng bản thân mình lo lắng cho hắn. Dù rằng đêm ngủ cô không còn thường xuyên mơ thấy hắn nữa thì bản thân cũng không giấu được rằng cô rất nhớ hắn. Chỉ có điều, dù không thể quên cũng phải cố gắng quên, dù rất nhớ cũng không thể đi tìm vì để tốt cho hắn cũng là để tốt cho bản thân mình.

Cửa hàng áo cưới rực rỡ ánh đèn vàng phản chiếu qua những viên pha lê rực rỡ tạo nên ánh sáng bảy màu ảo diệu. Nơi này là cửa hàng áo cưới lớn nhất Los Angeles, là nơi của rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến đây dệt giấc mộng hạnh phúc. Tinh Vân hôm nay đến đây là cùng Bảo Vy chọn lựa áo cưới cho ngày trọng đại vào cuối tháng này. Cô được Bảo Vy ưu ái chọn là phù dâu cho nên “thịnh tình khó chối từ”, đành cất công đến chọn áo cưới với Bảo Vy.

Phía Ưng Túc cũng chọn Đoàn Nam Phong là phù dâu ngay từ đầu nhưng trời xui đất khiến anh lại từ chối. Cho nên, Ưng Túc đành nhờ một người bạn học cùng Đại Học Yale với bọn họ trước đây thế chỗ. Anh chàng có dáng người cao gầy, gương mặt sáng sủa đeo cắp kính trắng không gọng nhìn rất nho nhã và ôn hòa. Thật ra anh chàng người Mĩ này rất ít có ai tiếp xúc với anh ta mà không cảm thấy thích. Bởi vì tính cách của anh ta không chỉ thân thiện mà còn lịch thiệp nữa. Lúc gặp Tinh Vân, anh ta chủ động đưa tay ra bắt: “Xin chào, tôi là Charles. Hân hạnh được biết cô.”

Tinh Vân cũng thân thiện chìa bàn tay ra, mỉm cười nhu mì nói: “Xin chào, tôi là Tinh Vân, rất vui được biết anh.”

Charles ngẩng lên nhìn Tinh Vân, khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của nàng thì toàn thân như có dòng điện xẹt qua. Anh đứng bất động nhìn Tinh Vân hơn nửa phút, cho đến khi Ưng Túc gọi lớn anh ta mới giật mình bỏ tay Tinh Vân ra.

Thật ra người như Tinh Vân thì rất khó có người khác phái nào gặp mà không yêu thích. Cô không chỉ có vẻ đẹp hút hồn mà còn có vẻ thánh thiện thoát tục cho nên người theo đuổi cô trước nay không hề ít. Chỉ là duyên phận khiến số mệnh cô cột chặt lại với Đoàn Nam Phong, nhưng lần này thì đã chia tay thật rồi. Cánh cửa cũ đã khép lại, cánh cửa mới không biết bao giờ mở ra. Cuộc sống vốn là như vậy, sẽ không ai vì ai mà sống mãi trong màn đêm của quá khứ mãi được. Kết thúc chính là để bắt đầu một cuộc sống mới tốt hơn.

Lúc này, Bảo Vy từ phòng thay lễ phục bước ra. Ưng Túc ngẩn ngơ nhìn cô dâu xinh đẹp của mình. Anh không kiềm được lòng mà bước đến ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Anh rốt cục đã chờ được rồi. Bảo Vy, anh đã chờ được rồi.”

Bảo Vy mỉm cười, nụ cười của niềm hạnh phúc dâng trào. Niềm hạnh phúc của một cuộc sống hôn nhân mãn nguyện như ý. Tinh Vân nhìn thấy cô vui vẻ thì trong lòng cũng ngập tràn hân hoan. Sau khi Bảo Vy chọn được áo cưới ưng ý thì đến lượt Tinh Vân vào phòng thử lễ phục. Charles cũng theo hướng dẫn của nhân viên cửa hàng vào phòng thử lễ phục cho phụ dâu.

Một lúc sau, khi hai bức rèm dày mở ra, Tinh Vân và Charles không hẹn mà gặp cùng nhau nhìn về phía đối phương. Ánh mắt hai người vô tình chạm phải nhau giây lát. Tinh Vân hiểu được trong đôi mắt nâu của người kia có say mê và ngưỡng mộ cho nên cô liền tránh né bằng cách nở nụ cười xã giao. Charles lịch lãm tiến lại phía cô, chìa khuỷu tay ra. Tinh Vân Theo phép lịch sự, nhẹ choàng tay anh bước về phía Bảo Vy và Ưng Túc.

“Anh nhìn xem, anh bạn của anh và Tinh Vân thật xứng đôi.” Bảo Vy nhất thời chật lưỡi cảm thán.

Ưng Túc tuy là từ nhỏ đã biết Tinh Vân nhưng lâu lắm rồi không gặp cho nên cũng không ngờ khi lớn cô lại khác đến như vậy. Anh nhìn hai người họ một lúc rồi nói: “Anh nghĩ cặp đôi đẹp nhất trên Thế Giới này là anh và em.”

Bảo Vy phì cười, cung khuỷu tay về hướng eo Ưng Túc, bĩu môi nói: “Chỉ giỏi nói quá. Em với anh là cặp đôi cộc cạch nhất Thế Giới.”

Ưng Túc nghe xong liền tự ái, anh cúi đầu xuống hâm dọa: “Em thấy chúng ta cộc cạch sao? Có muốn biết cái gì là hòa hợp hoàn hảo hay không?”



Bảo Vy nghe vậy liền đứng xa hắn ra, lắc đầu lia lịa xua tay: “Không muốn, không muốn!”

Ưng Túc khoái chí cười lớn. Nhìn thấy hai người họ vui vẻ cười, Tinh Vân liền lên tiếng hỏi: “Hai người đang nói xấu ai mà cười khoái trá như vậy?”

Bảo Vy và Ưng Túc không hẹn mà gặp, cùng nhau hắng giọng quay đi. Tinh Vân biết không thể khai thác được gì liền hỏi qua vấn đề khác: “Bảo Vy, cậu có muốn chúng ta chụp vài tấm hình gửi cho ba mẹ cậu và Bảo Hân ở Việt Nam không?”

Bảo Vy liền gật đầu, nhưng cô cũng nói thêm: “Ba mẹ mình và Bảo Hân cũng đã đến Los Angeles, họ đang ở nhà của Ưng Túc.”

Tinh Vân nghe thấy liền vui vẻ nói: “Thật sao? Đã lâu mình không gặp người nhà cậu. Nhất là Bảo Hân, chắc là giờ đã trưởng thành rồi.”

Bảo Vy cười tươi lộ ra má lúm đồng tiền duyên dáng: “Vậy lần này cậu đừng ở khách sạn nữa, về thẳng nhà mình đi. Mọi người dẫu sao cũng lâu không có dịp gặp gỡ nhau.”

Tinh Vân vui vẻ gật đầu đồng ý. Cũng vì vậy mà sau khi chụp xong ảnh cưới bọn họ không ra ngoài ăn mà lại chọn quay về biệt thự của nhà Ưng Túc để ăn cơm gia đình. Charles đành ngậm ngùi chia tay Tinh Vân sớm nhưng anh cứ nấn ná không muốn rời đi. Cho nên Tinh Vân đành nhượng bộ đáp ứng yêu cầu của anh ta. Cô ngượng ngùng đọc số điện thoại của mình cho Charles. Anh ta nhẩm lại rồi rất nhanh đã thuộc số điện thoại của cô. Trên đường ra về anh ta vừa lái xe vừa huýt sáo, tâm tình vui vẻ đến lạ.

Lúc bước vào biệt thự, Tinh Vân kinh ngạc vì mẹ của mình cũng đã bay đến Los Angeles để thăm hỏi gia đình Ưng Túc và Bảo Vy. Mấy người trước kia đều là đồng hương cũ nên có rất nhiều chuyện để nói. Mấy năm nay vì ai cũng bận rộn và có ưu tư riêng cho nên không có dịp họp mặt đầy đủ như vậy. Lần này nhân dịp vui trọng đại trong đời của Ưng Túc và Bảo Vy mà mọi người lại được gặp nhau trên đất khách cho nên ai nấy đều vui vẻ kể chuyện từ lúc xưa ơi là xưa. Chưa kể ba mẹ Bảo Vy còn mang từ Việt Nam sang hủ rượu thuốc mà ba của Bảo Vy ngâm từ lúc mới sinh Bảo Vy. Tinh Vân nghe xong liền hỏi: “Bác à, có phải là loại rượu “nữ nhi hồng” giống của người Trung Quốc hay không?”

Ba của Bảo Vy liền lắc đầu nói: “Không phải, không phải, rượu “nữ nhi hồng” là phải cho đứa bé gái mới sinh tắm vào rồi mới đem ngâm. Còn cái này không phải vì ta không cho Bảo Vy tắm vào đó.”

Mẹ của Ưng Túc liền nói: “Tôi nhớ lúc đó ông cho Ưng Túc của tôi tắm vào đó phải không?”

Ai nghe xong cũng trố mắt nhìn snag Ưng Túc rồi cười lớn. Chỉ có Bảo Vy là ọe miệng, kỳ thị nói: “Eo ôi, anh tắm vào đó làm sao ai dám uống nữa. Mất vệ sinhq uá đi.”

Ưng Túc nghe vợ phản bát mình thì nhanh chóng đáp lời: “Lúc đó anh mới hai tuổi, đáng yêu lắm đấy, là một “đồng tử” chân chính. Rượu tắm cho anh uống vào sẽ đặc biệt ngon.”

Gương mặt Bảo Vy nhăn đến khó coi, cô nhanh miệng kêu lên: “Í dza, anh không tè vào đó chứ?”

Mọi người lại được thể cười lớn. Thực ra thì hủ rượu thuốc của ba Bảo Vy ngâm rất kỳ công nhưng không có công đoạn nào cho bọn họ vào tắm cả. Chỉ là ông ngâm để dành chờ ngày Bảo Vy đám cưới sẽ mang tặng cho thông gia. Cuối cùng ông cũng chờ được thông gia nhà ông chính là gia đình nhà Ưng Túc. Niềm vui ôm ấp mấy chục năm này thật khó nói thành lời.