Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 17: Paparazzi



Một buổi sáng đẹp trời, Tinh Vân đang đi dạo trong vườn hoa rộng lớn của biệt thự Nam Uyển thì quản gia Maya vào thông báo có Tracy thư ký của chủ tịch Đoàn đến xin gặp. Tinh Vân hơi kinh ngạc, không biết là Tracy nào, bởi vì từ khi cô đến đây chỉ biết có một Tracy làm ở công ty thời trang B-B từng đưa quần áo đến cho cô. Thấy Tinh Vân lưỡng lự thì quản gia Maya nói tiếp: “Cô Tracy, người hôm trước đã từng đến đây.”

Tinh Vân hiểu ý liền gật đầu để quản gia mời cô ấy vào phòng khách. Trong ấn tượng của Tinh Vân, cô không thích người phụ nữ này, một phần vì cách ăn mặc trang điểm của cô ấy khác với mình. Một phần quan trọng hơn là trong lời nói và ánh mắt đều khiến Tinh Vân cảm thấy sự ganh tị, ác cảm và xem thường của cô ấy đối với mình.

Tinh Vân nhìn thấy Tracy sải những bước dài và rộng, mặt ngẩng cao đầy tự tin, chiếc mông đung đưa đầy gợi cảm bước vào. Tinh Vân mỉm cười trước lời chào hỏi của Tracy và cũng lịch sự chào hỏi lại. Tracy ngồi xuống ghế liền lịch sự nói: “Hoàng tiểu thư, tôi đến để giúp giám đốc lấy hộ chiếu. Tối nay chúng tôi phải bay sang New York tham dự một cuộc chiêu đãi khách hàng.”

“Nam Phong có công tác tại New York sao? Sao tối qua anh ấy không nói? Còn nữa, sao anh ấy lại không đưa cô theo cùng. Trước nay anh ấy chưa từng để cô ngủ một mình? Tại sao lại đi cùng Tracy?” Hàng loạt thắc mắc hiện lên trong đầu Tinh Vân nhưng nàng không thể hiện ra vì nếu vì người phụ nữ trước mặt mà “ăn dấm chua” thì không đáng.

Tuy nhiên, Tracy cũng không phải là cáo con, cô ta biết nói chuyện không rõ ràng như vậy sẽ khó có thể khiến người phụ nữ nào bình tĩnh được. Nhưng Tinh Vân vẫn dửng dưng yên lặng suy nghĩ khiến Tracy không chịu nổi, nói thêm: “Tổng giám đốc hiện đang có cuộc họp quan trọng, cho nên không có thời gian nói với Hoàng tiểu thư, chỉ để tôi thay mặt chuyển lời.”

“Thay mặt ư? Cô là gì mà thay mặt anh ấy nói với tôi?” Tinh Vân rất định nói như vậy nhưng kiềm lại. Chỉ trưng ra vẻ tươi cười, trầm giọng nói: “Hóa ra cô vừa được thăng chức, có thể thay mặt Tổng tài giải quyết công việc. Chúc mừng cô.”

Tracy nhếch môi lộ vẻ đắc ý nhìn Tinh Vân, lên giọng tự cao đáp: “Do Tổng giám đốc nhìn thấy được khả năng của tôi nên đưa tôi đến làm việc bên cạnh ngài ấy.”

Tinh Vân trong lòng thấy khó chịu, ánh mắt tối sầm nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn Tracy: “Điều đó là đương nhiên, trước nay tôi rất tin tưởng quyết định của Nam Phong, anh ấy làm việc gì cũng có chừng mực, không dễ để rơm rác vào mắt.”

Tracy nhìn ra đuợc ý tứ trong lời nói của Tinh Vân, gương mặt trang điểm cẩn thận nhăn lại,để lộ ra những vệt phấn đọng nơi nếp nhăn rất khó coi. Không đợi Tracy nói tiếp, Tinh Vân liền nói với quản gia thay cô tiếp đãi Tracy. Tinh Vân dời bước về phòng ngủ chính, mở ngăn kéo lấy hộ chiếu của Nam Phong cẩn thận bỏ vào giỏ.Trước khi đưa cho Tracy, nàng còn cẩn thận gọi điện lại cho Nam Phong để xác nhận lại lần nữa. Nam Phong đang bận họp chỉ qua loa trả lời nàng, nói nàng làm theo lời Tracy rồi cúp máy. Tinh Vân thở dài, mở tủ lấy theo vài bộ quần áo và đồ dùng cần thiết bỏ vào giỏ cùng với hộ chiếu rồi đưa cho Tracy.



Cảm giác bất an trong lòng lan tràn, cô gọi điện thoại cho Lâm Thanh đến biệt thự Nam Uyển

Trong hoa viên của biệt thự Nam Uyển, tiết trời mùa hạ khiến những đóa hồng nở rộ, Tinh Vân xinh đẹp trong làn váy màu tím nhạt hơi rộng phần bụng đứng cắt từng cành hoa bỏ vào lẳng trên tay. Lâm Thanh bước đến, nhìn nàng không dời mắt. Từ lúc nhìn thấy hình nàng, Lâm Thanh đã không suy nghĩ, dứt khoát chọn nàng bởi vì vẻ đẹp nổi bật từ khuôn mặt thanh khiết của nàng. Gặp và tiếp xúc với nàng thì cảm giác ái mộ ngày càng nhiều hơn. Nhưng hắn biết, Đoàn Nam Phong rất để ý đến nàng. Qua Trần Khải Nam, hắn còn biết thêm những chuyện ở Việt Nam của nàng và Đoàn Nam Phong. Cho nên sự ái mộ dành cho nàng chỉ có thể chôn chặt trong lòng.

Tinh Vân nhìn thấy Lâm Thanh liền cười tươi và hớn hở nói: “ Anh Lâm Thanh, anh đã đến rồi sao?”Tinh Vân ra hiệu cho người giúp việc đứng cạnh nàng mang hoa vào trong đồng thời mang trà bánh ra tiếp khách.

Lâm Thanh ngồi xuống ghế ở vườn hoa, nhìn Tinh Vân mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, Tinh Vân, cô có khỏe không?” Cũng giống như Trần Khải Nam, Lâm Thanh là người Mĩ gốc Việt cho nên giọng nói có những đoạn ngừng đặc trưng kiểu người Mĩ nói tiếng Việt. Chuyển mắt về phía bụng hơi nhô lên của Tinh Vân, Lâm Thanh hỏi tiếp: “Còn em bé thì thế nào?”

Tinh Vân ngồi xuống đối diện Lâm Thanh, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ nói em bé trong bụng rất khỏe, cho nên tinh thần của tôi cũng rất hưng phấn. Lâm Thanh cám ơn anh, anh vẫn khỏe chứ?”

Lâm Thanh gật đầu nói: “Tổng giám đốc từ khi biết co có thai đã để những việc trên tay xuống cho tôi, dành nhiều thời gian để chăm sóc cô. Cho nên, cô nghĩ tôi có khỏe được không?”

Tinh Vân cười cười, lại nói: “Lâm Thanh, tối nay Nam Phong phải đi New York, anh có đi cùng anh ấy không?”

Lâm Thanh hơi nhíu mày kinh ngạc, rồi lại nói: “Tôi không biết chuyện này, có lẽ Tracy biết rõ hơn tôi. Dù sao cô ấy cũng là thư ký riêng của Tổng tài, cho nên lịch trình của ngài ấy là do Tracy sắp xếp.”