Nghê Miểu về đến nhà, gọi bừa mấy suất đồ ăn. Sau đó, cửa hàng còn phải gọi điện thoại xác nhận lại xem có phải cô gọi 50 suất lẩu cay, 50 phần thịt bò và 20 chiếc giăm bông không?
Sáng sớm hôm sau, Nghê Miểu bước vào phòng học rồi ngồi xuống, thuận tay đưa trứng gà và bánh bao thịt cho Đỗ Như Tuyết đã giúp cô chiếm chỗ.
Một tiết học này có vài học sinh chuyên ngành tới, Nghê Miểu trông thấy Nghê Hồng Nguyệt và Trần Thiên Hạo, hai người cùng bước vào lớp học. Nghê Hồng Nguyệt nghiêng đầu nói gì đó với Trần Thiên Hạo, Trần Thiên Hạo cũng nhỏ giọng đáp lại. Dáng vẻ hai người có phần thân mật. Một vài bạn học quen với Nghê Miểu đều lộ ra ánh mắt sâu xa.
Nội tâm Nghê Miểu không hề dao động, thậm chí cô còn suy nghĩ lát nữa sẽ đi đến nhà ăn ăn một bát mì Udon.
Lúc này, Hoàng Tình và Trần Trừng cũng đi đến, bọng mắt Trần Trừng có màu xanh lơ nhạt, sắc mặt cũng không tốt lắm. Nhìn qua là đã biết thức khuya rồi. Hai người ngồi xuống trước Nghê Miểu và Đỗ Như Tuyết.
“Trần Trừng làm sao thế?” Nghê Miểu tò mò hỏi.
“Ngày hôm qua đi tụ họp ở câu lạc bộ thần quái mãi đến nửa đêm mới về.” Hoàng Tình quay đầu trả lời cô, trên mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Cũng không biết một cô gái như cậu ấy ham mê gì cái chuyện này nữa.”
“Các cậu không hiểu đâu, tò mò vốn là bản tính của nhân loại. Các cậu đoán xem hôm qua chúng tớ đã đi đâu.” Trần Trừng trợn đôi mắt gấu trúc mắt quay sang nói chuyện với Nghê Miểu và Đỗ Như Tuyết.
“Đi đâu? Chắc không phải đi đến toà nhà thực nghiệm bỏ hoang mà trên diễn đàn nhắc đến đấy chứ.”
“He he, đoán đúng rồi.” Trần Trừng nở nụ cười tươi: “Nhưng mà bọn mình không được đi vào, chỉ đứng ở ngoài thôi, chủ tịch câu lạc bộ còn dẫn theo vài người tới cử hành lễ kiều hồn.”
“Lễ kiều hồn? Chỗ đó không phải vừa mới có người chết hả? Lá gan các cậu lớn thật đấy.” Hoàng Tình kinh ngạc nói.
“Chủ tịch câu lạc bộ của cậu biết kiều hồn?” Điểm Nghê Miểu chú ý có phần khác với những người khác.
“Chủ tịch câu lạc bộ là đệ tử thứ 1982 của phái Mao Sơn, đương nhiên là biết rồi.” Nói đến chủ tịch câu lạc bộ thần quái, mặt Trần Trừng lộ vẻ kiêu ngạo: "Ngày hôm qua không phải vừa có nữ sinh nhảy lầu à, chủ tịch câu lạc bộ nói có thể gọi hồn phách của nữ sinh đó tới, hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, là quỷ hồn quấy phá hay là bị kẻ gian làm hại.”
Nghê Miểu như có điều suy nghĩ, Mao Sơn Phái à, nghe tới thật là hoài niệm. Cô còn từng gặp mặt tông sư đời thứ nhất của phái Mao Sơn. Khi ấy vị tông sư ấy vẫn còn là một tiểu đạo sĩ trẻ người non dạ, bái biệt sư phụ nuôi nấng mình từ nhỏ, một thân một mình cùng với pháp khí la bàn bước lên con đường hàng yêu trừ ma.
Khi Nghê Miểu chơi đùa dưới nhân gian trùng hợp gặp một đạo sĩ đang bị một con xà yêu mới hấp thu linh khí của thiên địa khai mở linh trí quấn chặt. Đuôi rắn quấn đạo sĩ lơ lửng ở giữa không trung, pháp khí trong tay đạo sĩ phát ra ánh sáng ra ảm đạm, mắt thấy đã sắp tắt tới nơi.
Nghê Miểu đứng giữa không trung xem náo nhiệt, cũng không có ý định cứu giúp. Nhưng nhìn chiếc vảy xanh lục bóng loáng của xà yêu, cô bỗng cảm thấy nếu làm một chuỗi vòng cổ tặng cho chú hồ ly nhỏ mới nhặt được chắc chắn nó sẽ thích lắm.
Nghĩ vậy, cô bèn vung tay lên, cả xà yêu và tiểu đạo sĩ đồng loạt bị ném ra xa.
Tiểu đạo sĩ mạng lớn, chui từ dưới cục đá lên. Máu trên đầu chảy xuống làm mờ mắt, hắn chỉ có thể thấy loáng thoáng một vầng kim quang lóa mắt, bèn cung kính khom lưng nói lời cảm tạ.
Sau đó, khi cô tới nhân gian lần nữa, đạo sĩ trẻ đã biến thành lão đạo sĩ râu tóc hoa râm ngồi ở giữa đại điện, phía dưới là khuôn mặt ngây ngô của các đạo sĩ trẻ đang thụ đạo.
“Kết quả thế nào?” Đỗ Như Tuyết nghe mà thấy sợ hãi.
“Kết quả chẳng có gì cả mà vật vã đến tận nửa đêm, mệt chết mình rồi.” Trần Trừng buông tay.
Đúng lúc này, phía trước chỗ Trần Trừng đột nhiên cuồn cuộn luồng sương đen, một nữ quỷ sắc mặt trắng nhợt đáng sợ nhô đầu ra khỏi màn sương tối tăm.