Sau giờ học, Mục Vân Kiêu và Doãn Tranh cùng đi đón Noãn Noãn, con bé cười tít mắt nhào vào lòng cô.
Anh tự hỏi liệu con bé có phải là em gái ruột của anh không, sao lại ôm chị gái khác hớn hở thế không biết.
Doãn Tranh xoa đầu Noãn Noãn, cô dịu dàng nói: "Noãn Noãn có muốn đến nhà của chị chơi không?"
Noãn Noãn ngây ngô, hai mắt chớp chớp nhìn cô: "Muốn ạ, nhưng có phiền đến gia đình chị không ạ?"
Cô không cưỡng lại được sự đáng yêu của cô bé.
"Noãn Noãn đáng yêu như vậy, bố mẹ và anh trai của chị sẽ rất thích, không phiền đâu bé."
Noãn Noãn cười toe toét, hởn hở nói: "Em cảm ơn chị Tranh Tranh nhiều ạ."
Doãn Tranh rất muốn có một đứa em gái để cưng chiều, nên rất kiên nhẫn nói chuyện với Noãn Noãn.
Cả ba người đi cùng nhau, trông rất giống một gia đình thật sự, khoảnh khắc ấy anh cảm thấy thật ấm áp.
Doãn Tranh lấy điện thoại ra, cô bấm vào camera, tay đưa lên cao: "Chụp ảnh nào, cười lên."
Noãn Noãn cười toe toét, anh thì cố rặn ra nụ cười nhưng trông rất miễn cưỡng, Doãn Tranh nhìn anh, cô bấm chụp.
"Cheese!"
Cô gọi tài xế trong nhà đến đón, chú Lý là tài xế lâu năm ở Doãn gia, vậy nên rất cung kính với Doãn Tranh.
"Chú Lý, chở bọn cháu về nhà ạ."
Chú Lý cười ôn hòa, nhìn vào kính chiếu hậu liền thấy bên cạnh cô còn có một cậu nam sinh trông rất ngoan hiền, lại có cả một cô bé nên ông rất bất ngờ.
Doãn Tranh nhìn ra sự bất ngờ của ông, liền giải thích: "Đây là bạn cùng lớp của cháu: Mục Vân Kiêu, còn kia là em gái của cậu ấy: Noãn Noãn ạ."
Chú Lý thở phào, ông cứ tưởng Tiểu thư nhà mình lừa học sinh ngoan, còn có thêm một đứa con gái nữa chứ.
Doãn Tranh mỉm cười nhìn sang anh, "Bạn Mục sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả?"
Mục Vân Kiêu ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, hai người thật sự đang rất gần nhau đó.
Cô thấy anh ngại ngùng, cô cong môi nở nụ cười rồi dựa lưng vào ghế.
Đến biệt thự Doãn gia.
Hôm nay gia đình cô bận rộn nên đi vắng hết, chỉ còn dì Lý giúp việc đang đứng mở cổng, bà nhìn thấy cô bé liền há hốc mồm:
"Tiểu... Tiểu thư, con của Tiểu thư ạ?"
Doãn Tranh nhanh chóng giải thích: "Em gái của bạn cháu đến đây chơi thôi ạ."
Noãn Noãn lễ phép cúi đầu chào dì Lý.
"Cháu chào dì, cháu là Noãn Noãn ạ."
Dì Lý thấy con gái nhà ai mà lễ phép ngoan ngoãn như vậy, liền mỉm cười mời cả hai vào trong.
Mục Vân Kiêu kéo tay cô lại, anh nói: "Tôi có ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, nên tôi về trước."
"Vậy cậu đợi tôi một chút, tôi lấy sách vở rồi đi cùng cậu, Noãn Noãn nhờ dì trông hộ ạ." Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào phòng lấy sách vở.
Mục Vân Kiêu đứng ngoài đợi cô, thấy cô hớt hả chạy ra như thể sợ anh chạy mất, anh bật cười.
"Đi thôi."
Tiểu Hệ thống ngoi lên, nhìn hai người đi chung: [Hai người trông như đôi tình nhân nhỏ nhỉ.]
Doãn Tranh rất thích nghe nó nói như vậy, nhưng cũng phải giữ giá: "Gì chứ."
Tiểu Hệ thống khoanh tay nhìn chủ nhân mà châm chọc: [Tôi còn không hiểu suy nghĩ của chủ nhân chắc, thích thì nói đi bày đặt ngại.]
Doãn Tranh âm thầm trừng nó: "Đừng tưởng ngươi là linh hồn mà ta sợ ngươi."
Tiểu Hệ thống khinh bỉ cô: [Vậy có ngon thì đến đây đánh tôi xem, à mà quên, chủ nhân làm gì chạm vào tôi được.]
Doãn Tranh gào thét: "Cái hệ thống ngu ngốc chết tiệt này."
Nó lè lưỡi, xoay vòng vòng rồi chuồn đi mất.
[Hứ, chỉ biết ngoan ngoãn với nhân vật qua đường thôi.]
Doãn Tranh: "..." Ngươi hễ xuất hiện là cứ muốn nói khích là sao.
Mục Vân Kiêu nhìn cô, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Doãn Tranh nhếch môi, "Không sao, nghĩ lại mấy thứ chó mà khùng điên nên vậy."
Đến cửa hàng tiện lợi, anh vào trong thay quần áo dành cho nhân viên, còn cô ngoan ngoãn đến bàn ăn lấy sách vở ra học.
Cô cảm thấy Toán quá dễ đối với cô, nên cô quyết định
học Toán.
Anh thấy cửa hàng hiện tại chưa có khách, liền đi đến giúp cô học.
Anh ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng hỏi, "Cậu không hiểu cái gì?"
Doãn Tranh lắc lắc đầu, trả lời, "Cái gì cũng không hiểu."
Mục Vân Kiêu: "..." Cạn cmm lời.
"Vậy tôi sẽ bắt đầu giảng lại cho cậu từ kiến thức lớp 10 nhé." Anh lấy giấy, nắn nót ghi đề bài, chữ của anh rất đẹp, không giống cô, chữ như gà mổ.
"Ồ..." Doãn Tranh ngây ngốc nghe anh giảng, có chút chán nhưng thôi, hy sinh vì tình yêu vậy chứ mấy cái này cô còn buồn chẳng thèm học.
Mục Vân Kiêu thấy cô không nhìn vào bài anh giảng, lại đang nhìn cái bàn, anh gõ gõ bàn: "Cậu nhìn gì vậy? Sao không tập trung thế."
"Có hai con kiến đang làm chuyện người lớn này." Cô nói với giọng nhẹ tênh, còn chỉ cho anh xem.
Quả thật là có hai con kiến đang sát gần nhau, nhưng mà lệch trọng tâm rồi, phải học kia mà!