Sự việc xảy ra cấp bách đến nối khiến Long Dĩ Đàm không thể nào tin được. Chỉ là yến tiệc không thể nào ngưng, Long Dĩ Đàm chỉ đành bảo Thái tử ra mặt tiếp đãi quan khách nhằm qua mắt chư vị bá quan trong triều, Trắc phi nghỉ dưỡng trong Nhân Tâm cung.
Nói là nghỉ dưỡng, nhưng thật ra là giam cầm nàng. Tứ phía cung điện đều là thị vệ thay nhau bao vây, Dụ Quyên cũng âm thầm hiểu được an bài của Long Dĩ Đàm. Nàng biết, chàng ấy đang phòng bị nàng, cũng là đang thay nàng giữ lại chút mặt mũi. Chỉ là, chỉ trong một đêm, không sớm thì muộn chuyện này nàng cũng phải đối mặt.
"Ngươi nói gì cơ?"
Bên trong cung điện của mình, ánh sáng của ngọn nến vẫn còn thắp sáng, soi rõ bóng hình ba người trong phòng. A Phúc thuật lại mọi việc xảy ra tại Nhân Tâm cung cho Long Dĩ Đàm nghe, A Nhị Na vô tình nghe thấy, thanh âm không giấu được sự kinh ngạc.
Đôi mắt xinh đẹp động lòng người của nàng thoáng hiện vài tia xao động đến rõ ràng, mở to đến mức có chút đỏ bên trong.
Long Dĩ Đàm cũng không thể tin được việc này, sống lưng thẳng tắp của chàng cũng không thể giấu đi sự hoài nghi cùng bất lực trong ánh mắt.
A Phúc quay người hành lễ với Vương phi, rồi hắn tiếp tục nói
"Chuyện này thuộc hạ cũng không thể tin được, Tự Nguyên đang cho người điều tra việc này. Điện hạ, nếu để Dụ tướng.. À không, là Trắc phi như thế có phải rất nguy hiểm không?"
Long Dĩ Đàm cũng không biết nên tiếp lời hắn thế nào cho phải. Chuyện đến nước này chàng thật lòng không còn cách nào cứu vãn tiếp được. Chàng thản nhiên rót một tách trà ấm cho A Nhị Na, sự im lặng đến đáng sợ kia khiến A Phúc bỗng nhiên khép mình, không dám lên tiếng.
"A Phúc, ngươi lui ra đi. Nếu đã cho người canh gác Nhân Tâm cung thì không còn việc gì nữa đâu. Nàng ấy không thể tự mình làm loại chuyện tẩu thoát trong hoàng cung được."
A Nhị Na thay chàng cất nhắc.
Đợi đến khi bóng lưng A Phúc rời khỏi, nàng khẽ khàng chỉnh lại y phục cho Long Dĩ Đàm. Nhận thấy sự thất thần từ chàng, trái tim của nàng cũng không khỏi nhói đau.
Hình như, trong tim chàng ấy vẫn còn lưu luyến bóng hình vị cô nương năm nào. Thoáng chút từng hồi ức mơ hồ về Dụ Quyên năm xưa hiện lên trong lòng nàng.
Nàng nhớ rõ, lần đầu tiên chàng ấy dịu dàng với nàng là lúc nàng ra mặt nói chuyện với Hoàng hậu đỡ thay cho Dụ Quyên.
A Nhị Na đưa mắt quan sát Long Dĩ Đàm, nàng nhìn thấy trái tim đang khẽ nhói đau kia của chàng, sau đó cũng không có ý gì thu lại sự xót xa trong lòng mình. Chuyện này dẫu sao cũng không quan trọng bằng sự an nguy của triều đình, nàng hiểu trong lòng chàng đang gánh nặng việc gì hơn. Tự cười chính mình ngốc nghếch, nàng chạm vào bàn tay của chàng, an ủi vỗ về chúng.
"Vương gia, chàng không cần quá lo lắng."
Long Dĩ Đàm cũng như có như không xoa xoa bàn tay nàng.
A Nhị Na dường như vẫn còn muốn nói gì đó, khóe miệng của nàng có đôi chút nhếch lên, lại hạ xuống. Đáy lòng rõ ràng có rất nhiều lời xoa dịu chàng như cách nàng vẫn hay làm, nhưng rồi lại không thể buông ra một lời nào cả. Nàng nhận ra, thiên ngôn vạn ngữ trong lúc này như tan biến hoàn toàn. Cảm giác của nàng dẫu đã gắng sức chèn ép, cuối cùng cũng chính là sự hoang mang, tan nát đi cùng vụn vỡ.
Nàng tự nhủ, thôi bỏ đi, nàng đến chính mình cũng không biết nên tự trấn an thế nào, thì làm sao có thể đối diện với chàng ấy được.
"Vương phi, nàng về nghỉ ngơi trước đi. Ta muốn ngồi lại một mình."
Thanh âm trầm thấp của Long Dĩ Đàm kéo nàng về với thực tại, A Nhị Na như thức tỉnh từ cõi mộng.
"Vương gia, ta về nghỉ ngơi trước. Chàng bảo trọng thân thể."
Long Dĩ Đàm gật đầu tỏ ý chàng đã hiểu, sau đó cẩn thận bảo A Phúc đưa Vương phi về nghỉ ngơi.
Dụ Quyên, đó vốn là cái tên mà cả đời nàng đều không hề muốn nhắc đến nữa. Nàng hiểu vị trí của mình trong lòng phu quân, nàng cũng biết nàng vốn không phải thê tử mà chàng ấy nguyện ý bên cạnh. A Nhị Na chậm rãi thở ra một hơi dài, hóa ra cái gọi là vận mệnh lại khó lòng nắm bắt đến thế. Vì duyên phận nàng trở thành thê tử nơi xa lạ, không gần phụ mẫu, cũng không được trọn vẹn một đời an nhiên. Vì duyên phận, nàng vô tình trở thành người đứng giữa cuộc tình của kẻ khác.
Nàng vốn cho rằng, Dụ Quyên sẽ mãi tránh xa nàng, nữ nhân đó cùng nàng đời này không còn bất kỳ liên quan gì đến nhau nữa. Sau cùng vẫn không thể tránh khỏi số phận trêu ngươi, nói sao chứ?
Có lẽ vì thù hận trong lòng nàng ấy sớm đã cao như núi, vậy nên mới không buông bỏ được nghiệt duyên kiếp này.
A Nhị Na không bộc bạch điều gì nữa. Nàng không vội vào vương phủ, thản nhiên để từng cơn gió lạnh bao lấy nàng, thản nhiên cho màn đêm bao la nhìn thấy tổn thương bên trong ấy. Nàng chỉ có thể âm thầm chịu đựng tất thảy. A Nhị Na tự mình nhắc nhở chính mình, chính sự trong cung vẫn luôn bất ổn. Hơn ai hết nàng hiểu gánh nặng mà Long Dĩ Đàm phải gồng mình chịu đựng. Nàng biết chàng ấy không hề thảnh thơi như bộ dáng thanh lãnh vốn có kia.
Hậu cung lúc này cũng vì sự xuất hiện của Dụ Quyên mà trở nên loạn hơn bao giờ hết. Thái tử phi thì bất lực đến không thể làm gì hơn, bản thân của A Nhị Na cũng hoàn toàn chết lặng trước sự tình ấy.
"Hà cớ gì phải như thế?"
A Phúc có chút ngơ ngác nhìn Vương phi, hắn muộn màng hiểu được tâm tư của nàng ấy.
"Có lẽ vì Dụ tướng quân không thể quên được mối thù diệt tộc trước đây."
A Nhị Na đánh mắt nhìn hắn. Hắn lại không quan tâm nhiều đến cái nhìn ấy của nàng, tiếp tục bày ra dáng vẻ của một người rất hiểu Dụ Quyên mà tiếp tục nói
"Dụ gia xưa nay vẫn luôn là gia tộc trung thành với triều đình nhất. Bọn họ chỉ có chiến tử sa trường, oanh oanh liệt liệt vì bách tính muôn dân. Dụ Quyên cô nương dĩ nhiên là không thể chịu được nỗi đau toàn tộc bị diệt như thế."
"Gia tộc, phụ mẫu, huynh đệ đều không còn nữa. Đến cả binh quyền cũng không có tư cách giữ lại, người phát điên cũng là chuyện dễ hiểu."
A Nhị Na thu lại cái nhìn khó hiểu dành cho A Phúc. Bàn tay nàng tự bấu lấy chính mình mạnh thêm một chút nữa. Nàng như nhận ra điều gì đó, rồi lại bật cười nơi khóe miệng.
"Ta vẫn luôn lấy tư cách Nhiếp Chính Vương phi để oán trách nàng ta. Ta vốn cho rằng nàng ta ngu ngốc, cố chấp, không buông bỏ thù hận. Nhưng ta lại không nghĩ đến việc, nàng ta thực ra đã phải chịu nỗi đau thể xác lẫn tinh thần lớn như thế nào? Phải chứ, diệt tộc, nỗi đau này.. Sao có thể nhịn được?"
Nói rồi nàng không tiếp tục ở lại nữa. Thân ảnh của nàng vẫn đoan trang, dịu dàng như mọi ngày, chỉ là trong tiếng bước chân đều đều đó, sự trĩu nặng từ ánh mắt lại khiến cho người ta nhận ra vẻ cố gắng cam chịu của mình.
"Vương gia dự tính sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?"
"Điện hạ không thông báo cho ai biết cả. Người muốn bịt miệng thông tin này đến ngày mai hẵng bẩm báo cho Hoàng thượng."
A Nhị Na không giấu nổi sự bất ngờ
"Chàng ấy muốn thông báo cho phụ hoàng sao?"
"Dạ phải. Loại chuyện lớn thế này suy cho cùng đều không thể giấu được."
"Nếu thông báo cho phụ hoàng, chỉ e nàng ta không còn kết cục nào ngoại trừ chết."
"Nhưng nếu ngày mai điện hạ có thể bảo toàn tính mạng cho Trắc phi, vậy thì sau này Trắc phi sẽ không sao nữa cả."
A Nhị Na cười nhạt
"Hóa ra là như thế."
Hóa ra, chàng ấy vẫn như vậy, vẫn trong âm thầm bảo vệ nàng ta nhiều đến như thế.
Đêm đó, Long Dĩ Đàm đã đến Nhân Tâm cung..
Bên ngoài cửa phòng, hai thị vệ một nam một nữ vẫn túc trực như thể chẳng có gì xảy ra. Long Dĩ Đàm không biết rõ thân phận của hai người họ, nhưng có thể hiểu đơn giản là người của Dụ Quyên. Chàng không xuất hiện lộ liễu, dùng khinh công của mình, thoáng chốc tránh đi bao ánh mắt của thị vệ quanh đó. Trên mái nhà của Nhân Tâm cung, tiếng bước đi vừa nhẹ vừa nhanh đó đã đánh thức tâm trí của Dụ Quyên.
Trong lòng nàng thoáng hiện qua hình ảnh nam tử kia. Đáy tim lại có chút xao động, bàn tay trong vô thức nắm chặt y phục của chính mình.
Lại nhìn thấy Long Phúc chằm chằm nhìn mình như thế, nàng không khách khí trực tiếp bổ nhào về phía hắn, Long Phúc không thủ được một đòn, cứ thế bất tỉnh nằm khó coi trên nền đất. Dụ Quyên cũng mặc kệ hắn, nàng phủi phủi bàn tay của mình, chỉnh đốn lại hỷ phục. Khi vừa dứt một loạt động tác đó, Long Dĩ Đàm cũng tháo được miếng ngói trên mái nhà, đáp vào trong căn phòng ấy.
Âm thanh này không hề nhỏ, Tiết Khiêm hay Khương Hàn đều có thể nghe thấy được.
"Chủ nhân, có chuyện gì thế?"
Long Dĩ Đàm đứng phía sau nàng, hương rượu thoang thoảng cùng tiếng thở lướt qua người nàng. Nàng có chút hổ thẹn, đối với chàng ấy, nàng không còn tư cách gì đối diện nữa cả.
Long Dĩ Đàm vẫn không nói gì cả. Dụ Quyên sau mấy hồi tự mình điều chỉnh lại tâm trạng mới nhàn nhạt lên tiếng
"Không có chuyện gì. Các ngươi tránh một lúc đi."
Hiển nhiên hai người họ sẽ làm theo lời nàng nói, Khương Hàn mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra bên trong. Hắn tự biết nơi này không phù hợp, nhắc nàng cẩn thận một chút, rồi kéo Tiết Khiêm ra phía trước đứng.
Long Dĩ Đàm vẫn như thế, chàng không để tâm đến Long Phúc đang nằm bất động trên sàn kia. Trong đáy mắt lúc này chính là hình ảnh bóng lưng của Dụ Quyên trong bộ hỷ phục đỏ kia thôi. Đáy lòng của chàng ngổn ngang vô vàn thứ, khiến chàng rất muốn cất lời, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu cả.
Vì sao nàng ấy lại là công chúa của vương quốc Nhĩ Lạp?
Vì sao lại lần nữa trở lại nơi đây?
Vì sao nàng ấy lại một mực đối kháng với chàng như thế?
Rốt cuộc trong lòng nàng còn ấp ủ bao điều nữa?
Lòng nàng chất chứa thiên hạ thái bình, hay chỉ còn máu đổ đầu rơi thôi?
Vị đắng của rượu bấy giờ mới chiếm được chàng, khiến chàng không thể thốt ra bất cứ điều gì khi đứng cạnh nàng cả.
Long Dĩ Đàm từng hơn một lần nghĩ đến ngày mà chàng ta may mắn tương phùng cùng nàng lần nữa. Chàng nghĩ có lẽ đó sẽ là một thảo nguyên rộng lớn, nàng không vướng bận tạp niệm thế gian, quên đi thù hận đáng sợ kia. Còn lòng chàng không còn tranh đấu quyền lực, chỉ có nàng, có bình yên. Hoặc cũng có thể là bên trong một cánh rừng rộng lớn, tách biệt hẵn chuyện thế sự triều cường. Chỉ có an yên, có nàng, có chàng, có vài đứa bé nhỏ cùng tiếng nói cười.
Chàng chẳng thể ngờ được nàng lại đến vào lúc thế sự rối ren thế này. Càng không thể ngờ được, vị công chúa kia lại là nàng. Long Dĩ Đàm biết oán hận trong lòng nàng là thứ không thể ngăn nổi, nàng đã ở đây, nhưng kí ức xa xăm khác lạ kia cho chàng biết, nàng không còn là tướng quân Dụ gia oai phong lẫm liệt, cũng không còn là tiểu thư đài các. Nàng lúc này chỉ là Thạch Anh công chúa với thân phận đặc biệt, mang trong lòng tâm địa độc ác, một bước đi của nàng hiện tại đều không còn đơn giản như xưa. Chàng suy cho cùng lại chẳng có cách nào kéo nàng về với quỹ đạo ban đầu được nữa. Mọi thứ đã đi quá xa rồi.
"Đáng lẽ muội không nên trở về."
Trong đêm tối yên tĩnh, ngọn nến yếu ớt soi bóng dáng hai người trên sàn nhà. Dụ Quyên cố đè nén cảm xúc trong lòng mình lại, trấn tĩnh bản thân hết sức có thể. Lời nói của chàng lúc này tựa như bất lực, lại như tức giận nhưng không thể giải bày.
"Nhưng ta đã trở lại rồi, không còn đường để quay về nữa."
"Nếu muội muốn.."
"Ta không!"
Dụ Quyên xoay người, đối diện với thân ảnh cao lớn nhưng cô đơn kia của Long Dĩ Đàm, nàng vừa quen lại bỗng xa lạ. Đó không còn là nam nhân của những ngày tháng thiếu thời nữa, chàng và nàng, đều không còn là Long Dĩ Đàm và Dụ Quyên của quá khứ. Bọn họ đều đã khác.
Dụ Quyên dùng ánh mắt sắc lạnh của mình, lời nàng nói ra tựa như có sức mạnh vô hình, mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng nghiêm túc chứa đầy sát khí bên trong.
"Ta không thể quên được dáng vẻ chết chóc của Dụ gia đêm huyết tẩy. Không quên được cái chết đột ngột của mẫu thân. Càng không quên được dáng vẻ hèn hạ của ta khi bị lão ta đùa bỡn. Ta phải nhớ tất thảy chúng, đến tận khi thân xác này không thể tồn tại được nữa, e rằng ta cũng chẳng thể nào quên được!"
Ánh mắt của Long Dĩ Đàm không thể kinh ngạc hơn được nữa.
"Đùa bỡn?"
Chàng như lật lại từng chút một, chuyện này vì sao chàng lại không hề hay biết?
Dụ Quyên không khó để nhận ra tia xao động rõ ràng từ đáy mắt của chàng. Trái tim của nàng nhói lên, phần vì mối tình nghiệt ngã này, phần vì quá khứ kia như được dịp sống lại trong tâm trí nàng. Chúng giằng xéo nàng, nhắc nhở từng mẫu chuyện xưa mà dường như chỉ có mỗi nàng nhớ.
Không cho Long Dĩ Đàm có cơ hội tiếp lời, Dụ Quyên tiếp tục nói
"Nhiếp Chính Vương, ta tuy mang trong người thù hận ngất trời, hận không thể xé vị hoàng đế của các ngươi ra từng mảnh, nhưng ta bây giờ không phải Dụ Quyên ngày trước. Ta là Thạch Anh công chúa, gả đến Chấn Thiên quốc với mục đích hòa thân hai nước. Người yên tâm, ngày nào ta còn, hôn ước này còn, giao ước hai nước vẫn còn, ta vẫn sẽ an phận làm tốt bổn phận của ta cả thôi."
"Muội vẫn không từ bỏ dã tâm của mình đúng chứ?"
"Thứ mà người sợ nhất, là giang sơn thiên hạ bất ổn, muôn dân trăm họ không có chốn về, lê dân bách tính máu chảy đầu rơi. Còn thứ mà ta sợ nhất là chính tay tạo ra những bi kịch đó. Người yên tâm, đối với thiên hạ, ta tuyệt không phụ lòng bọn họ. Còn những chuyện khác, ta không thể bảo đảm với người được."
Lời này nàng nói ra có lẽ là lời thực tâm nhất của nàng, là lời mà nàng chưa từng nói cho kẻ khác nghe. Đối với người khác, nàng luôn bày ra dáng vẻ của một kẻ thích chém giết, khắp người mọc gai đối chọi với những tàn nhẫn bên kia. Dụ Quyên nói với Long Dĩ Đàm, chính là nói với người mà nàng vẫn luôn tin tưởng nhất, nàng tin chàng ấy cũng sẽ tin mình như vậy. Dụ Quyên chỉ muốn đổi lại lòng tin mà Long Dĩ Đàm vẫn luôn dành cho nàng, chính là một lời hứa sẽ không khiến thiên hạ chìm vào khói lửa lần nữa.
Dụ Quyên biết đối với Long Dĩ Đàm, tính mạng của lão hoàng đế kia không hẳn quan trọng, chém giết hay không đều tùy thuộc vào bản lĩnh của nàng. Nhưng nàng cũng không ngốc để nhận ra, tình thế hiện tại nàng không cần liều lĩnh như thế.
Nếu hoàng đế bị nàng giết, triều đình ắt sẽ loạn, phe cánh thái tử nhất định sẽ chớp lấy thời cơ quấy nhiễu triều cường. Việc nàng gắng sức bày mưu để Nhĩ Lạp cùng với Chấn Thiên quốc ngưng chiến tranh cũng sẽ trở nên vô nghĩa. Hệ lụy sau đó là điều nàng không hề mong muốn xảy ra.
Dụ Quyên trước hết chỉ cầu khoảng thời gian này yên bình, nàng sẽ tiếp tục an phận trở thành Trắc phi của thái tử, không đấu đá hậu cung, không can thiệp chính sự.
Dĩ nhiên nàng cũng mong chính sự yên ổn, nàng biết Long Dĩ Đàm đang gánh chịu rất nhiều thứ kinh khủng, nhưng bên cạnh chàng ấy có nữ tử hiểu chuyện như A Nhị Na, Dụ Quyên cũng không còn nhiều vướng bận nữa.
Còn Long Dĩ Đàm sau khi nghe nàng nói, trong lòng thoáng chốc bị nỗi cô tịch chiếm đến. Chàng nhìn dáng vóc bé nhỏ của Dụ Quyên trước mặt, trái tim không cầm được sự đau lòng đã lâu không thấy.
"Thời gian qua muội sống thế nào? Vương thượng không làm khó nàng chứ?"
Dụ Quyên thoáng chút giật mình, nàng không khỏi kìm nén ngước lên nhìn chàng ấy.
"Ta sống rất tốt. Cũng xem như có nơi để nương thân, không hẳn là chuyện tồi tệ gì."
Long Dĩ Đàm gật gật
"Như thế thì tốt."
Nói rồi chàng lại dùng cách thức lúc nãy xuất hiện để rời đi.
Đêm đó trong Nhân Tâm cung, phu quân gục ngã nằm trên sàn, dáng vẻ chẳng ra sao. Thê tử thì thất thần, trong đáy mắt là sự chất chứa bao tâm tình khó nói thành lời.
Nơi Vương phủ của Nhiếp Chính Vương kia có người chìm đắm vào cơn men khó rời, có nữ nhân chôn mình sau bức bình phong, cứ thế mãi trằn trọc không yên giấc.