Sau khi Long Dĩ Đàm rời khỏi Nhân Tâm cung, đúng thật là không hề có chút sóng gió gì. Dường như việc chàng ấy đến nơi này, thần không biết quỷ không hay vậy.
Dụ Quyên cảm thấy bản thân hình như đang dần nhàn rỗi đến vô vị, cứ mãi như thế này đúng thật là có chút nhàm chán. Nghĩ ngợi một hồi cuối cùng nàng đưa theo Tiết Khiêm đến Đông cung thăm Thái tử phi.
Thật ra lúc này ở hoàng cung, ngoại trừ Tiết Khiêm, nàng cũng chỉ thân thiết với mỗi Mạn Nhu thôi. Nhưng ngại việc phải va chạm với Long Phúc, mấy lần trước đều là Mạn Nhu đến thăm nàng.
Cuối cùng cũng có một ngày, Dụ Quyên quyết định vứt tên đáng ghét kia ra sau đầu, nàng đến Đông cung thăm Mạn Nhu.
Chỉ là đến nơi này, nàng có cảm giác mọi thứ hình như không đúng lắm. Dọc đường đi, không khó để bắt gặp nhiều nha hoàn mãi bàn tán với nhau về việc gì đó. Có vẻ việc này không phải chuyện nhỏ, bọn họ vừa nói lại vừa lén quan sát xung quanh. Nô tỳ của Thái tử phi đứng bên ngoài cửa, muội ấy đi qua đi lại, hai tay bấu chặt tỏ vẻ bất an, thỉnh thoảng còn đánh mắt vào bên trong. Sau đó ngập ngừng mấy hồi rồi lại thôi.
Dụ Quyên nhìn thấy tất thảy những điều đó, nàng biết Mạn Nhu đang không ổn. Cũng không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, nàng bước lên phía trước, cố hết sức ra dáng vẻ không hay biết gì cả, cất giọng.
"Ta muốn gặp Thái tử."
Nô tỳ của Mạn Nhu thấy nàng đến liền vui vẻ ra mặt, lời nói do vui mừng quá độ mà lắp bắp không rõ ràng. Dụ Quyên không trách cô ấy, mỉm cười trấn an rồi tiếp tục nói
"Ngươi không nghe thấy ta nói gì à. Ta muốn gặp Thái tử điện hạ!"
Từ bên trong cánh cửa bị đẩy mạnh ra bất ngờ, người mở không ai khác chính là Long Phúc. Dụ Quyên nhìn thấy sắc mặt hắn tệ hơn bao giờ hết, bên trong vang lên tiếng thút thít bé nhỏ của Mạn Nhu. Bỗng chốc tâm trạng của nàng cũng chùn xuống, ánh mắt như cảnh cáo đối diện với Long Phúc.
Hắn chán ghét chất vấn nàng
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta đến thăm Thái tử phi."
Long Phúc tựa như phát điên lên một cách kỳ quái, hắn kéo nàng vào bên trong khiến Tiết Khiêm chưa kịp phản ứng.
Đẩy Dụ Quyên đến góc tường, hắn áp sát nàng phà hơi thở gấp gáp vào người nàng. Dụ Quyên khó chịu trừng mắt nhìn hắn. Long Phúc không giỏi võ nghệ, nhưng thân là nam nhân cơ thể dĩ nhiên sẽ cường tráng hơn nhiều. Bóng lưng Long Phúc đủ lớn để che đi dáng dấp bé nhỏ bên trong của nàng, lúc này Dụ Quyên chẳng khác nào chú mèo hoang bị chủ nhân dạy dỗ. Bắt gặp ánh mắt chống đối cuồng nhiệt đó của nàng, hắn chán ghét bóp chặt cằm nàng, lời nói đay nghiến
"Ngươi thật sự cho rằng ta không làm gì được ngươi sao? Một kẻ phản đồ như ngươi lấy tư cách gì ngày ngày ở lại trong hoàng cung như thế? Ngươi còn được sống dưới thân phận là Trắc phi của bổn thái tử. Dụ Quyên, cho dù hiện tại ngươi trèo cao đến đâu, lẽ nào ngươi đã quên vị trí thấp hèn kia của chính mình rồi sao?"
Dụ Quyên bé nhỏ đứng trước mặt hắn, chứng kiến cơn phẫn nộ của hắn mà hoàn toàn không hiểu nguyên nhân. Nếu là người khác nói những lời nhục mạ nàng thế này, e rằng sẽ không toàn thây rời khỏi. Nhưng nghĩ đến Mạn Nhu chưa rõ thực hư bên trong, Dụ Quyên không dành cho hắn vài quyền nhớ đời.
Nàng nhún nhường không bất kính với hắn, dùng sức đẩy mạnh hắn ra. Sau đó tiến sát đến bên cạnh hắn. Khí chất trong phút chốc liền thay đổi, nàng lúc này bỗng hóa dáng dấp của tướng quân đang xung trận, trong ánh mắt chỉ tồn đọng sát khí đe dọa hắn. Nhìn thấy tia dao động rõ ràng trong đáy mắt Long Phúc, Dụ Quyên hài lòng lên tiếng
"Long Phúc, ngươi tự cho rằng ngươi có đủ khả năng giết chết bổn cung sao? Ngươi là thái tử thì thế nào? Ta chỉ là một Trắc phi thì lại thế nào? Mạng sống của ngươi ta thích đoạt ngươi làm gì được ta. Trở thành cô hồn dã quỷ đeo bám ta, ngươi không sợ ta bồi ngươi đến cầu Nại Hà khiến ngươi vĩnh viễn không toàn thây vào luân hồi à?"
Long Phúc tức đến run người, Dụ Quyên lại lên tiếng
"Tiết Khiêm, canh giữ bên ngoài. Chưa có lệnh của ta, ai dám tiến vào giết chết không tha!"
"Tuân lệnh!"
"Vô lễ. Nơi này là Đông cung, há có thể để cho loại nữ nhân cuồng vọng như người tác oai tác quái?"
Long Phúc hận không thể chém nàng thành vạn mảnh ngay lúc này. Nhưng hắn biết, nàng ta trước kia là một kẻ vốn đã đặt chân vào cửa tử. Hơn ai hết, loại nữ nhân điên cuồng đó không sợ chết một lần nữa.
Còn hắn.. Thế mà lại rất sợ nàng!
Hay nói đúng hơn, hắn rất e ngại khí thế bức người của nàng khi đe dọa kẻ khác.
Không ai có bản lĩnh giết hắn hơn một người từng sắp chết như nàng.
Bởi thế, Long Phúc sau cùng chỉ có thể nhẫn nhịn. Cơn tức giận trào lên trong lòng, mày hắn cau chặt lại, ánh mắt vô cùng sắc bén. Người hắn run lên mấy hồi, gân trán cũng từng cơn trào đến, đôi mắt thoáng chút ánh lên tí hồng, còn khóe miệng lại giật giật, như thế vạn lời đều không thể thốt ra được. Hìn hắn lúc này giống như một ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ, toàn thân giống như bị bao phủ bởi bóng đêm của địa ngục. Hắn hận không thể phanh thây Dụ Quyên cho ngựa ăn, lại hận bản thân trong giờ phút này lại bị nàng đe dọa đến mức như thế.
Bàn tay hắn run run hướng đến nàng, sau đó lại phất mạnh bỏ xuống.
Hắn bước từng bước thật nhanh vào bên trong, Dụ Quyên bỗng cảm thấy dự cảm không lành. Chẳng mấy chốc hắn nắm chặt cổ y phục Mạn Nhu kéo nàng ta ra ngoài. Mà lúc này đối diện với Dụ Quyên, là dáng vẻ tàn tạ đến đáng thương của Mạn Nhu.
Dụ Quyên như không thể tin được vào mắt mình. Ánh mắt của nàng từ bất ngờ, đến xót thương, rồi sau cùng là tức giận khôn cùng hướng đến Long Phúc.
Long Phúc biết cảm tình hai người thời gian qua rất tốt, hắn không động đến nàng, nhưng thành công khiến nàng cảm nhận được cơn tức giận của mình. Hắn nắm chặt cổ áo của Mạn Nhu rồi đẩy mạnh về phía Dụ Quyên. Thái tử phi đáng thương lảo đảo vài bước rồi ngã quỵ xuống sàn, nàng bé nhỏ vô lực không chống lại được sức mạnh từ Long Phúc.
Có lẽ vì quá đau, cũng có lẽ vì nỗi nhục nhã đến thảm hại này, Mạn Nhu cứ thế ngồi bất động trên sàn lạnh. Nàng gục mặt xuống, biểu cảm thống khổ đó không ai có thể nhìn thấy được. Thứ Dụ Quyên có thể thấy chính là đôi vai đang run lên đến không kiểm soát được của Mạn Nhu cùng tiếng khóc nấc đến nghẹn ngào.
Long Phúc bỏ lại hai người họ trong phòng, hắn đá tung cánh cửa rồi một mực thúc ngựa rời khỏi hoàng cung.
Dụ Quyên đè chặt cảm xúc của mình, nàng không đỡ Mạn Nhu đứng lên, cũng không nói lời nào an ủi nàng ấy. Dụ Quyên ngồi ấy, ôm chặt đôi vai run bần bật của Mạn Nhu, thỉnh thoảng xoa xoa tấm lưng gầy nhỏ của Mạn Nhu.
"Tỷ khóc đi. Tên khốn kia đi rồi!"
Mạn Nhu lại không thể ngăn nổi chính mình, nàng như khóc hết những uất hận trong lòng mình ra. Tiếng khóc từ ban đầu chỉ vừa đủ mỗi Dụ Quyên nghe thấy, sau đó lại trở nên mất kiểm soát, to dần rồi nghẹn lại. Ấm ức xen lẫn tủi thân khiến nàng cảm thấy khó thở, sau đó thì ngất trong vòng tay Dụ Quyên.
Dụ Quyên hoàn hồn trở lại, lúc này nàng mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của Mạn Nhu. Thái tử phi cả người tiều tụy, gương mặt khắp nơi đều lưu lại dấu vết tàn nhẫn của tên nọ. Vệt máu nơi khóe miệng vẫn chưa khô, đôi mắt sưng húp lại. Hai bên má là những vết hằn dài, nhìn kỹ còn có dấu vết bị xước do trên tay hắn có mang nhẫn. Dụ Quyên thoáng chốc cảm thấy tim mình như bị bóp chặt lại. Thường ngày tỷ ấy yếu ớt đến như thế, sao có thể chịu được hành hạ lớn như thế này chứ!
Mái tóc rối bù của Mạn Nhu cùng y phục xộc xệch do giằng co với Long Phúc khiến Dụ Quyên thêm phần nghẹn lòng. Tỷ ấy thường ngày cao quý, nhã nhặn như hạc tiên trên trời, hôm nay lại thảm bại đến mức khiến nàng không thể không nghĩ đến những nữ nô bên ngoài.
"Tên khốn nạn này!"
Dụ Quyên kiểm tra lại một lượt, hai bên tay của Mạn Nhu nơi nơi đều là vết bầm tím đến đáng sợ. Nàng tự trách mình bình thường quá mức vô tâm mới không để ý đến những điều này. Nàng biết trở thành Thái tử phi rất hao tâm, nhưng sau cùng vẫn không thể hình dung được thời gian qua nàng ta làm sao có thể tồn tại với sự thiện lương dẫu ở bên cạnh Long Phúc lâu như thế.
Dụ Quyên suy tính cho người gọi Thái y, nhưng suy cho cùng nàng lại không làm như thế. Nàng biết Mạn Nhu không giống nàng, tỷ ấy sống cả đời như thế chỉ vì trách nhiệm của mình, hiển nhiên sẽ không để ai khác nhìn thấy vết thương trên người mình chằng chịt đến thế nào. Nàng từng là người ở quân ngũ, chuyện băng bó vết thương đa phần nàng đều tự mình thực hiện. Dụ Quyên không gọi người đến giúp. Một tay nàng tự thay y phục, băng bó vết thương, thậm chí còn canh giữ bên cạnh Mạn Nhu những hai canh giờ.
Đợi đến khi Mạn Nhu tỉnh lại, nhìn thấy chính mình trong gương cũng suýt không nhận ra mình nữa. Nàng nhìn thấy vết bầm đang dược thoa thuốc lưu lại khắp nơi trên mặt mình, tay chân cũng không khá hơn là bao. Thế nhưng y phục được thay mới sạch sẽ, tóc cũng được chải lại gọn gàng.
Hương dược liệu của cao thuốc khiến Mạn Nhu có chút khó chịu. Nhưng Dụ Quyên bảo với nàng ấy, loại thuốc này có thể làm tan máu bầm rất nhanh. Đợi đến sáng mai, sẽ không còn chút vết thương nào nữa.
"Cảm ơn muội nhé, lao lực rồi!"
Dụ Quyên không đáp lại lời này. Nhìn thấy Mạn Nhu trong gương như thế lòng nàng không khỏi khó chịu một phen. Truyện mới cập nhật
Mạn Nhu nhìn kỹ hơn nữa những vết thương của mình, bây giờ đến cả việc nói chuyện hay ăn chút gì đó cũng khiến nàng đau nhức.
Bàn tay mỏng manh lướt qua vết thương trên gương mặt mình, sau đó gượng cười
"Lần này chàng ấy đúng là không chút lưu tình!"
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Mạn Nhu, tâm trạng Dụ Quyên tiếp tục chùn xuống.
Nàng chớp mắt hỏi lại
"Hắn rất hay đánh tỷ sao?"
"Chỉ cần triều đình có việc, chỉ cần chàng ta ở trên chánh điện không thể thắng được Nhiếp Chính vương đều đem ta ra trút giận."
Dụ Quyên không nghe nổi nữa. Nàng không hiểu Mạn Nhu việc gì phải chịu đựng những chuyện đó, sao lại để hắn tùy tiện chà đạp lên bản thân như thế.
Sắc mặt nàng lập tức trở nên khó coi, không chút nể nang nào trực tiếp chất vấn
"Vậy vì sao tỷ còn nhẫn nhịn chịu đựng hắn? Vì sao tỷ không báo việc này cho Hoàng hậu nương nương. Lẽ nào trong hoàng cung này không ai chống lưng cho tỷ sao?"
Mạn Nhu cười cười, cái đầu nhỏ của nàng chậm rãi lắc
"Không ai. Không ai cứu được ta cả!"
"Ta cứu tỷ!"
"Nếu sau này hắn lại trút giận với tỷ, bảo nha hoàn của tỷ đến Nhân Tâm cung tìm ta. Ta sẽ bảo vệ tỷ!"
Đây dường như là lần đầu tiên, Mạn Nhu cảm nhận được cảm giác có người bảo vệ mình là như thế nào. Nhưng cảm giác đó khiến nàng hồi tưởng lại một thưở về trước. Về lại năm tháng nàng vẫn là tiểu thư của vương phủ, được phụ mẫu yêu thương dạy bảo. Năm tháng đó nàng đã phải lòng một chàng niên thiếu, chàng ấy muốn cưới nàng về làm thê tử, cũng từng hứa với nàng sẽ bảo vệ nàng. Nói với nàng rằng, quãng đời sau này hãy yên tâm để hắn làm chỗ dựa vững chắc nhất cho nàng.
Nhưng sau cùng đi đến bi kịch ngày hôm nay, cũng chính là chàng niên thiếu ấy đẩy nàng vào. Thực ra tình cảm con người đâu dễ dàng gì đi bền vững qua thời gian, sông có lúc cạn nước, lòng người cũng có lúc cạn nông. Ngần ấy năm bị vây nhốt trong chiếc lồng của Đông cung, khiến Mạn Nhu cũng dần quên mất tình yêu ngày trước thật ra có hình dạng gì.
Nàng cũng tự ý thức được, thứ mà nàng khăng khăng đến cố chấp của ngày hôm nay chính là chấp niệm kia của nàng. Nàng mong chờ một lần nam nhân đó thực hiện trọn vẹn lời thề dành cho nàng, cũng mong mỏi một lần trở về ngày tháng hồn nhiên đó. Thứ mà nàng tiếc nuối, là đoạn đường hai người từng đi qua hoàn toàn không giống như những gì nàng mơ tưởng.
Nhẫn nhịn lâu như thế, thực chất là muốn giữ lấy hắn ta bên cạnh. Nàng cố chấp muốn hắn ta lần nữa nhìn về phía nàng, mang cả tâm can ở bên cạnh nàng thực sự.
"Nhưng Mạn Nhu à, lòng người ấm lạnh. Tỷ không thể dốc cạn tâm can của mình đun sôi đại dương sớm đã lạnh đến tê người như thế."
Mạn Nhu nghe lời nàng nói, sao có thể không hiểu được những đạo lý đó. Chỉ là nàng luôn chấp niệm với tháng ngày xưa cũ, mãi vẫn không học được cách buông tha cho chính mình.
"Tỷ không thể tìm được mối tình như thưở ấy, nhưng tỷ hoàn toàn có thể tìm lại được chính mình!"
Lời này tựa như đánh thức một góc khuất nào đó của Mạn Nhu. Nhìn lại chính mình lúc này, nàng ấy muộn màng nhận ra một điều, hóa ra nàng đã biến dạng đến mức thảm thương.
"Mạn Nhu, thật ra thứ ta ngưỡng mộ tỷ nhất chính là sự thiện lương."
Dụ Quyên gượng cười rồi nói tiếp
"Ta thì không được như tỷ. Bản tính ta vốn đã không phải là kiểu người ôn nhu hiểu chuyện như tỷ. Ta đã bước vào con đường mà ở đó ta không tìm được lối thoát. Thật ra ta không thích chém giết. Nhưng ngày trước phụ thân ta, các vị ca ca ta đều bỏ mạng nơi sa trường. Ta thay họ hoàn thành sứ mệnh của gia tộc. Ỷ biết gì không? Mỗi lần đến chiến trường như thế, ta đều không thích chút nào! Nhưng ta tự nhủ, ta làm thế vì gia tộc, vì bách tính, vì thiên hạ chúng sinh! Sau cùng lý do đó theo ta cả một tuổi trẻ, những tháng ngày trên sa trường ta luôn chuẩn bị tâm lý tử trận. May mắn là lần nào cũng đặt một chân đến luân hồi rồi lại bị từ chối, ta vẫn tiếp tục sống!"
Dụ Quyên nhấp một ngụm trà đã lạnh từ lâu, ôn tồn bảo
"Sau đó gia tộc ta dần dần không còn một ai sống sót, ta quyết định báo thù! Bất kể sống chết, kể từ lúc đó mục đích duy nhất mà ta nắm chắc trong tay chính là lấy đầu cẩu hoàng đế tế cho gia tộc ta trên trời. Ta vì chấp niệm của mình, sẵn sàng thay đổi, trở thành một kẻ không có tình người, chỉ có thù hận. Còn tỷ vì chấp niệm của mình, lại sẵn sàng thay đổi cả một cuộc đời của mình. Thà để bản thân chịu uất ức cũng nhất quyết không thay đổi chính mình"
"Chúng ta suy cho cùng đều tranh đấu vì chấp niệm. Iết rằng lửa nóng bỏng tay nhưng vẫn cố chấp, biết rằng dầm mưa lâu sẽ sinh bệnh nhưng không nhịn được mà lao đầu vào đó. Ta oán trách số phận, rồi lại sức cùng lực kiệt chiến đấu với cái đã được" an bài "sẵn."
Nàng nhìn Mạn Nhu, tiếp tục nói
"Nếu ta cười tỷ yếu đuối, tỷ lại cười ta biến chất. HHóa ra chúng ta đều bước vào con đường cùng. Mọi chuyện hình như càng lúc càng đi ngược quỹ đạo mà nó vốn có."
"Thật nực cười!"
Mạn Nhu cũng không nhịn được, nàng cũng tự buồn cười vì sự thảm hại của chính họ
"Đúng là nực cười."
Dụ Quyên nhìn Mạn Nhu lấy một lần, sau đó nàng không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi thẳng
"Tỷ nói cho ta biết đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Mạn Nhu có chút do dự rồi thành thật kể lại cho Dụ Quyên nghe.
"Ta nghe ngóng được từ tin mật của phụ thân ta, Long Phúc ở bên ngoài làm ăn bất chính. Hắn mở lò rèn vũ khí bí mật, nghe nói chuyện này đã bị Nhiếp Chính Vương biết được. Ngài ấy đang dốc sức điều tra chuyện này. Long Phúc.. Sợ hãi bị bại lộ, nên cho người hủy lò rèn ấy chuyển đi chỗ khác. Không ngờ lần này Nhiếp Chính vương thật sự đã biết được khá nhiều, chặn rất nhiều nơi, ép chàng ta nổi điên lên như thế!"
Dụ Quyên như nhận ra điều gì đó. Ánh mắt nàng có chút mất tập trung, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
"Tỷ nhớ đó, sau này không được để bản thân trở thành bia chắn đạn như thế này mãi. Dĩ Đàm một khi nắm được chuôi của Long Phúc sẽ không bao giờ buông tha cho hắn. Thời gian tới, tỷ cực khổ rồi!"
Mạn Nhu xoa xoa bàn tay Dụ Quyên như một lời hứa, cũng như một lời trấn an nàng ấy. Suốt cả đêm Long Phúc không về, Dụ Quyên ở lại đó dỗ Mạn Nhu ngủ, sẵn tiện lấy lý do Thái tử phi bị phong hàn đối phó với bên ngoài. Nàng để Tiết Khiêm bảo vệ Thái tử phi rồi trở về lại Nhân Tâm cung.