Đường nét trên mặt rất nam tính, mạnh mẽ cơ mà ---
Làn da kia quá ảo rồi, không trắng bóc như cô nhưng đứng với đám con gái khác quả thực là bật tone.
Không phải quân nhân là da rám nắng, bánh mật sao? Sao biến thành tiểu bạch kiểm thế này!
Dưới ánh mắt như chú nai con mong chờ câu trả lời của Phó Thụy Tuyết, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nói: " Anh đoán xem ".
" Vậy là em chưa ăn? "
Phó Thụy Tuyết sáng mắt:" Vậy tôi nấu ăn cho em, có được không?"
Chu Phong Thanh:" Anh còn nhớ ra cách nấu ăn à? "
Phó Thụy Tuyết chắc chắn gật đầu, nhưng Chu Phong Thanh lại nói:" Không được, anh bị thương, lỡ nấu ăn không cẩn thận lại phải tốn tiền thuốc ".
" Nhưng mà... tôi muốn nấu cho em ăn " Phó Thụy Tuyết bày ra dáng vẻ của trà xanh chính gốc.
Ngây thơ vô hại gì có đủ hết.
Con đường nhanh nhất dẫn đến trái tim, đó chính là đi qua dạ dày.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Chu Phong Thanh quả quyết từ chối, lấy lí do là sợ anh bị thương nên không cho.
Hệ thống nhìn cảnh này mà chỉ biết thở dài, cuối cùng không chịu nổi mà ngoi lên nhắc nhở kí chủ có eq âm vô hạn của mình.
" Kí chủ, người ta là muốn nấu ăn cho cô để thúc đẩy tình cảm a "
Chu Phong Thanh đần mặt:? không phải vì đói à.
Cuối cùng Chu Phong Thanh vẫn đồng ý cho Phó Thụy Tuyết nấu ăn dưới sự giám sát của cô.
Chu Phong Thanh ngồi ở bàn ăn chống cằm nhìn bóng lưng người đàn ông chuyển động, đống tác nấu ăn rất thuần thục.
Cô cảm giác anh chỉ đang giả vờ là mất trí nhớ, lí do cũng rất hợp lí:
Anh thích cô.
Muốn ở cạnh cô.
Nếu không phải có cái nhiệm vụ kia thì cô cũng không dám tự mình đa tình vậy đâu.
Nhân viên kia đi xuống dưới lầu, bước chân hơi khựng lại nhìn khung cảnh trong bếp, một người đứng nấu ăn, người còn lại thì nhìn chăm chú.
Quá lãng mạn, quá ấm áp rồi.
Không ngờ anh lại được chứng kiến Lôi Phong xếp hạng 1 trong bảng đen yêu đương, cơm chó này thật vinh hạnh mà nếm thử.
Bà chủ yêu đương -> bà chủ sẽ vui vẻ - >vui vẻ rồi sẽ tăng lương.
Nhân viên như mở cờ trong bụng, nhưng cũng chỉ nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng rút lui, để lại không gian riêng cho hai người.
Cuối cùng, Phó Thụy Tuyết bưng ra hai chén cơm chiên dương châu nóng hổi, hạt cơm vàng ươm, màu sắc trông rất bắt mắt.
Chu Phong Thanh vẻ mặt nghiêm túc cầm thìa múc một miếng ăn thử, Phó Thụy Tuyết thì căng thẳng nhìn cô.
Đây là lần đầu tiên anh căng thẳng đến vậy.
Lúc đi làm nhiệm vụ, lúc giết địch cũng điềm nhiên mà làm.
" Không tệ " Chu Phong Thanh làm bộ mặt nghiêm túc mà nói với anh, sau đó liền bưng chén cơm lên ăn.
Mấy phút sau, chén cơm chiên hết sạch.
Phó Thụy Tuyết rất thức thời mà rót cốc nước cho cô, còn hỏi cô muốn ăn thêm nữa không.
Nội tâm Chu Phong Thanh gào thét: Muốnnn!
Nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên nói:" Lãng phí thức ăn là không tốt ".
Thế nên Chu Phong Thanh chén sạch số cơm còn lại.
Phó Thụy Tuyết tất nhiên là vui mừng, ngắm nhìn người đang ăn trước mặt.
Đúng là đẹp có thể ăn thay cơm, anh nhìn cô mà không biết chán.
Dọn dẹp xong, hai người ai về phòng nấy, Phó Thụy Tuyết đặt tay lên trái tim đang đập mạnh của mình, anh không dám đứng quá gần cô, sợ cô sẽ thấy tim anh đập.
Còn Chu Phong Thanh vô giác vô tri sốc chăn lên rồi đi gặp Chu Công(*).
Phó Thụy Tuyết bước vào phòng tắm, xả vòi nước, rồi gọi điện thoại.
" Bên kia đã xử lí xong rồi, bằng chứng đều đã giao lên, việc ở trường học giải quyết xong thì tôi sẽ từ chức ".
Người ở đầu bên kia có ý khuyên nhủ anh.
Phó Thụy Tuyết thả ra một câu:" Còn làm nữa thì nhà nước có phát vợ cho tôi không? "
" Tôi không kiếm được vợ thì đều là lỗi của mấy người ".
Người bên kia câm nín, anh có lấy vợ được hay không thì có liên quan gì đến tôi có chứ, nhưng lời này anh ta không dám nói,mấy giây sau anh ta lại nói tiếp:" Như vậy..thủ tướng cũng sẽ không đồng ý dễ dàng đâu "
" Anh không cần lo, tôi sẽ báo lại sau ".
Phó Thụy Tuyết liền cúp máy, anh tháo sim rồi bóp nát sau đó, thả vào bồn cầu.
Một loạt hành động như nước chảy mây trôi.
Phó Thụy Tuyết nằm trên giường suy tư, tay sờ lên lớp băng chỗ bị thương của mình.
Sau khi Chu Nhất Phi đưa Chu Phong Thanh về, chính là cảnh tượng đại khai sát giới.
Từ nay về sau sẽ không tồn tại Ám Tịch nữa, một bước này đưa Dạ Yến đứng lên cầm quyền thế giới ngầm.
Anh không bị thương gì nặng, nhưng không biết vì sao lại ngất đi, sau đó...liền xuất hiện ở đây, còn gặp được cô.
Có lẽ cô là định mệnh của anh?
Đêm nay mưa như trút nước, anh không ngủ được, Chu Phong Thanh ngủ cũng không ngon, những kí ức kiếp trước bỗng nhiên ùa về.
Toàn là mấy cảnh tượng máu me đầm đìa, ừm, cô giết người, bàn tay này đã nhuốm máu từ lâu.
Không sợ hãi cũng không vui vẻ, chỉ là trên mặt lạnh tanh không có chút sức sống.
Có lẽ cô chính là cô đơn như vậy, giống như một con sói cô độc, rất mạnh cũng rất cô đơn.