Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 53: Bệ hạ



Có lẽ sau lần này, Yên Chi sẽ nhớ đến già. Quả nhiên, không nên ra ngoài chơi một mình, khi cô đang trong thân phận quận chúa của một nước.

Ngồi trên xe ngựa cùng vương tử. Bên ngoài là Tri tướng quân đang cưỡi ngựa hộ tống. Yên Chi bị thái y dùng vải quấn quanh cổ đến nổi chẳng còn xoay ngang xoay dọc được gì nữa. Cô bực dọc sờ cổ mình rồi than phiền:

- Ta chỉ là bị xước nhẹ ngoài da thôi mà. Chủ yếu do lúc đó chảy máu hơi nhiều nên sợ quá ngất đi thôi.

- Dù vậy nhưng nàng vẫn phải cẩn thận thì hơn.

- Nhưng sao cấm quân lại bảo vệ ta thay vì bệ hạ vậy?

- Vì bệ hạ không cần bảo vệ.

- Hả? - Cô ngạc nhiên.

- Nàng nhớ ta từng nói bệ hạ đã sang ba nước láng giềng không?

- Nhớ.

- Lúc ngài sang đất người, ở đây thái nữ, nhị công chúa và cả tam hoàng tử, vương gia, các quan võ, quan văn trong triều đều nghe theo bệ hạ mà thủ thành. Quân ta vừa đông vừa mạnh, lại còn sẵn sàng chiến đấu ở biên cương. Nói không ngoa thì, lúc đó dù cho bốn nước kia có hợp sức đánh vẫn không thắng được quân ta.

- Ta không biết tình hình lúc đó thế nào, mà vì sao bệ hạ lại phải rời đất của mình chứ?



- Những nước láng giềng muốn hợp sức đánh chiếm lãnh thổ nước ta. Bệ hạ không thích dùng bạo lực nên mới đưa ra kế sách đó.

Giờ Yên Chi mới biết, người được tác giả buff lố không phải chỉ riêng mình nhân vật chính mà còn có nữ đế nước Phù Hoa Quốc nữa. Dù sao thì chuyện vua rời khỏi lãnh thổ đi ngao du đến ba nước khác mà vẫn trở về an toàn, nó vẫn là cái gì đó rất thần kì. Ảo vãi chưởng ra!

Đến hoàng cung, xe ngựa của quận chúa và vương tử vừa dừng lại thì đã có rất nhiều lính gác chạy đến đi theo sau. Cô đầy gượng gạo nhìn các quan lại xung quanh mà chỉ biết cười trừ.

Các chúng quan đã đến đông đủ, ngoại trừ một số quan tri huyện ở vùng xa không đến được thôi. Bệ hạ như mọi khi, ngồi trên ngai vàng, cao ngạo nhìn đám người bên dưới. Sau khi hành lễ, việc đầu tiên mà bệ hạ nhắc đến lại là chuyện cô bị thích khách hành hung.

- Quận chúa hôm qua vừa bị hành thích. Xem ra trẫm cần đề cao cảnh giác hơn rồi. Thật may vì Tri tướng quân về kịp lúc, mới có thể giúp trẫm giải vây.

- Bệ hạ quá lời rồi ạ. Bảo vệ mọi người là nghĩa vụ của thần.

- Tốt! Đợi nay mai Nan tướng quân trở về, trẫm sẽ ban thưởng.

- Tạ bệ hạ!

- Còn quận chúa.

- Có thần. - Cô đứng ra.

- Giờ quận chúa đã không còn như trước, có danh phận, có quyền lực, có tiếng nói trong triều. Vì vậy ra ngoài bắt buộc phải có thị vệ bên cạnh.

- Thần tuân chỉ. Nhưng bệ hạ, thế chuyện đi núi Nhũ Miêu kia...

- Hiển nhiên vẫn phải đi. Có điều, binh sĩ điều đến đó tăng lên gấp đôi. Trẫm đã cùng Hồ thừa tướng tính toán hết rồi, đợi sau khi quận chúa thành thân với Nan tướng quân xong sẽ khởi hành ngay.

- Bệ hạ? - Yên Chi bối rối. - Thần phải thành thân với Nan tướng quân thật sao ạ?

- Trẫm hôm nay hơi mệt. Có chuyện gì thì cứ viết tấu chương dâng lên đi. Bãi triều! Quận chúa ở lại.

- Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Thánh thượng lướt nhanh như một cơn gió rồi đi vào trong. Yên Chi sau khi hành lễ liền nhìn sang vương tử cầu cứu.



- Bệ hạ giữ ta lại là có ý gì?

- Nàng cứ đi đi. Ta sẽ đứng ngoài đợi.

Vương tử vỗ vai trấn an thê tử mình. Cô không phải đang sợ, chỉ là thắc mắc chút thôi. Yên Chi đợi các quan lại khác lần lượt rời đi gần hết mới dám mò theo tên thái giám tổng quản.

Vẫn là chỗ thư phòng cao to nguy nga tráng lệ đó, bệ hạ hình như mới vừa thay đồ xong thôi. Ngài ngồi trên ghế cao, ngước nhìn xuống chỗ cô chuẩn bị quỳ.

- Tham kiến bệ hạ.

- Ban tọa.

- Tạ bệ hạ.

Đợi quận chúa ngồi trên ghế, nữ đế liền thay đổi ánh mắt, cứ nhìn chăm chăm vào cô mãi không thôi.

- Cổ con không sao chứ?

- Không sao ạ.

- Vậy thì tốt.

- Mà bệ hạ gọi con đến đây có việc gì không ạ?

- Trẫm lo lắng cho con, muốn hỏi thăm thôi.

- Chỉ vậy thôi ạ?

- Phải.

Yên Chi ngớ người. Bệ hạ có thời gian quan tâm đến cô sao? Hay thật. Mà sao ngài không nói gì nữa đi, cứ nhìn cô làm gì vậy? Thời gian cứ trôi qua, mà chẳng ai nói gì khiến bầu không khí trở nên sượng trân. Yên Chi nghĩ đến việc Bình Ngọc phải đứng ở ngoài đợi mà sốt ruột lo lắng. Nhắc mới nhớ, cô cũng có chuyện muốn hỏi.

- Bệ hạ, con vẫn luôn tò mò, năm đó ngài đến ba nước kia đã nói gì mà khiến họ phải khiếp sợ vậy ạ?

Nữ đế nheo mắt, sau đó lại mỉm cười, thoải mái đáp:

- Trẫm chỉ nói mình đã đặt vài trăm quả pháo đài lửa ở biên giới các nước. Thuyền chiến đã thủ sẵn ở cảng biển. Trẫm đến đây để lấy đầu của vua thôi. Sau khi xong chuyện, quân lính sẽ ập đến đánh chiếm.

- Ơ... Ngài thật sự nói vậy sao ạ?

- Phải.

Yên Chi đưa tay lên đầu, hai mắt nheo lại, cứ như vừa nghe chuyện gì khó tin lắm vậy.

- Sau đó thì bọn họ thế nào ạ?

- Sau đó vua các nước đều tụ tập ở Hoả Phù Quốc để đàm phán với trẫm.

- Tụ tập?

- Vì trẫm đã sai người bao vây tất cả các nước láng giềng rồi. Buộc họ phải đến đó để thuyết phục trẫm về nước của mình thôi. Thế là liền dâng cho trẫm ba nam nhân.

- Bệ hạ... Không phải người ghét chiến tranh sao ạ? Cái đó...

- Trẫm không hề dùng vũ lực. Trẫm chỉ đe doạ bọn họ thôi.