Tối hôm đó, như đã hứa, Yên Chi đến phòng của Ngọa quý nhân. Chuyện này làm vương tử cùng các thiếp thất trong phủ đều phải ghen tị trong lòng.
Cậu ta ăn mặc có phần điệu đà hơn mọi khi, diện một bộ y phục màu xanh lam mà ban sáng cô đã sai người đem đến. Cách trang điểm này cũng thật hợp với Thừa Lãng, thêm trâm cài tóc trên đầu tạo điểm nhấn, tạo nên một đại mỹ nam dáng vẻ thoát tục.
Yên Chi ngồi trên giường cùng cậu, nhìn tới nhìn lui, bỗng dưng thấy người này cũng thuận mắt. Mà hôm nay cậu ta lạ lắm. Được cô đến thăm mà lại trưng ra bộ mặt chán chường đó.
- Ta đến đây ngươi không vui à?
- Không có ạ. Phu tế... chỉ là hết đêm nay thì quận chúa sẽ rước thêm trắc quận phu về, phu tế...
- Là vì chuyện đó sao? Đừng để tâm đến nữa. Ngươi cũng đâu thể làm được gì.
- Dạ... - Thừa Lãng buồn bã trả lời.
Cô nhìn bình rượu để trên bàn mà có chút tò mò. Mùi hương toả ra từ bình rượu đó thật sự rất thơm. Thừa Lãng lấy đâu ra vò rượu ngon thế.
- Đây là rượu gì mà lại thơm quá vậy?
- Đây là rượu ở trong phủ của quận chúa thôi ạ. Phu tế cũng không biết, nhưng lúc đi lung tung trong phủ, vô tình ngửi thấy mùi hương của nó nên muốn dâng lên cho người.
- Có vẻ sẽ ngon đấy. Thế thì rót rượu đi.
Thừa Lãng nghe xong hai tay liền bắt đầu run lẩy bẩy như đang sợ sệt điều gì. Cậu ta im lặng một lúc rồi lên tiếng:
- Quận chúa, ngày mai người vẫn còn phải dậy sớm để chuẩn bị cho hôn sự. Người...
- Ta chỉ muốn nếm thử một ly thôi mà. Vả lại không phải ngươi bảo rượu này là để dâng lên cho ta sao?
- Vâng. Vậy... phu tế rót rượu cho người.
Cậy ta chậm chạp đứng dậy, bước đến chỗ bàn rồi mở vò rượu ra. Mùi thơm càng nồng hơn. Yên Chi vui vẻ nôn nóng muốn được nếm thử. Tay cậu run rẩy rót ra một ly nhỏ dâng lên cho quận chúa.
Yên Chi nhanh chóng nhận lấy, nhưng chưa kịp cầm nóng tay thì đã bị Thừa Lãng hất đổ đi. Cô kinh ngạc nhìn cậu, Ngọa quý nhân liền quỳ xuống khóc lóc.
- Quận chúa! Phu tế sai rồi! Phu tế không nên làm vậy với người! Phu tế đáng chết!
- Ngọa Thừa Lãng, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi đang làm gì vậy? - Cô nhăn mày khó hiểu
- Là tam hoàng tử đã bắt cóc cha mẹ ruột của phu tế, ép phu tế hành thích người! Dù phu tế không hiểu tại sao tam hoàng tử lại làm vậy, nhưng lời phu tế nói đều là thật! Quận chúa, Ngọa Thừa Lãng có thể lấy cái chết ra đảm bảo với người.
- Tam hoàng tử? Tam hoàng tử tại sao lại muốn giết ta? Ta đâu phải thái nữ? Nhưng nếu đây là thật, ngươi không sợ hắn sẽ thủ tiêu cả nhà của ngươi sao?
- Phu tế đã suy nghĩ rất nhiều... Dù gì hành thích quận chúa là tội chết. Không hành thích được người, phu tế cũng chết. Nếu đã vậy, phu tế không nên lấy oán báo ân. Quận chúa, người có thể không tin Thừa Lãng, nhưng xin người cẩn thận với tam hoàng tử. Phu tế, là thật lòng thật dạ với người.
Thừa Lãng cố nén nước mắt. Giọng cậu ta ngày càng nhỏ dần. Đột nhiên Ngọa quý nhân nhanh chóng đứng dậy cầm lấy vò rượu định uống, may mà Yên Chi kịp thời giật lấy rồi đập vỡ nó đi. Cô nắm chặt lấy tay cậu rồi quát lớn:
- Ngươi điên rồi sao?!
- Thừa Lãng có ý muốn hành thích quận chúa, tội đáng muôn chết! Phu tế không thể sống được!
Yên Chi tức giận giáng một bạt tai cho cậu tỉnh. Thừa Lãng không hiểu gì liền ngơ ngác nhìn cô.
- Chuyện này còn nhiều ẩn khuất như vậy, ta phải điều tra rõ ràng rồi mới có thể đưa ra phán quyết! Ngày mai là lễ thành thân với ta, ngươi lại bị hạ độc chết ở trong phủ, ngươi có bị ngốc không vậy?
- Quận chúa... phu tế ngu ngốc... - Nghe vậy Thừa Lãng mới thôi chống cự.
- Tạm thời ta sẽ giữ ngươi ở lại đây. Cứ ngoan ngoãn làm Ngọa quý nhân của ngươi đi.
Yên Chi buông tay cậu ra, lạnh nhạt bước khỏi phòng. Cô nhìn trái nhìn phải không thấy ai ở gần đây mới yên tâm.
Giữa đêm khuya thanh vắng, Yên Chi bỏ đến phòng của Bình Ngọc. Thay vì gõ cửa, cô cứ vậy mà xông thẳng vào trong. May mà vương tử chưa ngủ, còn ngồi đó đọc sách. Vừa nhìn thấy cô vẻ mặt hầm hầm bước vào, Bình Ngọc đã vội bỏ quyển sách trên tay xuống hỏi:
- Quận chúa? Nàng sao vậy? Không ở lại chỗ của Ngọa quý nhân à? Hắn ta hầu hạ nàng không tốt sao?
Yên Chi thở dài rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại. Cô ngồi xuống ghế rồi đập bàn lên giọng:
- Ta có chuyện cần bàn. - Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn hắn.
- Chuyện gì mà nửa đêm lại chạy đến phòng ta?
- Ngọa quý nhân tự khai nhận mình được tam hoàng tử phái đến để hành thích ta. Huynh thấy chuyện này có đáng tin không?
- Hắn ta tự khai? - Bình Ngọc ngạc nhiên. - Thế nàng tính xử lí Thừa Lãng thế nào? Hắn đã làm gì nàng rồi?
- Hắn ta chưa làm gì cả. Tự nhiên thấy tội lỗi nên khai nhận thôi. Ta cũng không biết nên xử lí chuyện này thế nào nên mới chạy đến đây hỏi huynh đấy!
- Chỉ dựa vào một lời nói thì không thể kết luận được điều gì. Ngày mai là đại hôn giữa nàng và Nan tướng quân. Tạm thời cho Ngọa quý nhân đóng cửa cấm túc. Ta sẽ cho người lấy lời khai.
- Ta cũng định thế. Tình tiết truyện ngày càng đi xa thật, tự nhiên chui đâu ra nhiều drama thế không biết. Drama? Drama là gì? Tự nhiên trong đầu mình lại hiện lên từ đó nhỉ? - Yên Chi bỗng dưng bị rối.
- Nàng sao vậy? - Bình Ngọc lo lắng.
- Ta không sao. Nhưng huynh nghĩ chuyện tam hoàng tử muốn giết ta có khả thi không?
- Có. - Vương tử thẳng thừng đáp lại.
- Có ư? Sao hắn lại làm vậy? Ta cũng đâu phải thái nữ.
- Nếu như muốn giành vương vị, hắn buộc phải đồ sát cả hai người tỷ tỷ ruột của mình. Nhưng điều đó thì quá lộ liễu. Nếu đã vậy chi bằng khởi binh tạo phản. Quyền lực của nàng ngày càng bành trướng. Bệ hạ ưu ái cho nàng, điều đó ai cũng nhìn thấy. Nếu muốn tạo phản, bên cạnh việc lén lút thu gom binh quyền, còn phải giết hết những thần tử có khả năng ngán đường hắn.
Yên Chi bắt đầu suy nghĩ theo đủ kiểu khác nhau. Nghe Bình Ngọc nói thì có vẻ như chuyện chính trị trong bộ truyện tranh harem ngược này cũng không quá phức tạp. Nhưng mà đơn giản quá thì cũng chưa chắc đã tốt.
- Nếu huynh nhìn ra được chuyện này. Thì chẳng lẽ bệ hạ không nhìn ra được? Ta nghĩ sau vụ tên thích khách ở trên phố kia, bệ hạ đã bắt đầu nghi ngờ hắn rồi.
- Lòng vua khó đoán. Quả thật bệ hạ có thể đã nghĩ đến chuyện này, nhưng phải có bằng chứng xác thực chứ không thể đoán bừa được. Với cả, Thừa Lãng có thể đang dùng kế kích tướng để đánh lừa nàng.
- Hắn có thể là người kẻ khác gài vào nhưng lại khai dối mình là người của tam hoàng tử để ta đối phó với tam hoàng tử. Thế kẻ phía sau phải là ngư ông đắc lợi trong chuyện này. - Yên Chi trầm ngâm.
- Nội bộ nước ta lục đục là chuyện tốt đối với các nước láng giềng có ý xâm chiếm lãnh thổ. Phù Hoa Quốc giáp với bốn nước, nước nào cũng có hoàng tộc gả vào trong triều ta. Từ vương phi, cho đến hai vị quý phi và hoàng hậu, thật sự rất khó nói.
- Nếu tam hoàng tử muốn tạo phản thật. Huynh nghĩ các nước láng giềng có nhân đó mà thừa nước đục thả câu không?
- Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ta không thể chắc chắn được. Kính quý phi là cha ruột của tam hoàng tử. Sau lưng còn có Tiểu Tiệp Quốc chống lưng. Thật ra dù cho thái nữ có lên làm vua, quan lại trong triều cũng sẽ e ngại về xuất thân của thái nữ.
- Phải rồi, cha bọn họ đều là người do nước khác dâng lên. Chọn ai lên ngôi vua cũng đều quan ngại cả. Đau đầu thật. Mà chắc không sao đâu, mạng ta lớn lắm. Hào quang nhân vật chính sẽ cứu cánh lấy ta.