Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 64: Xuất thành



Sau khi về phủ sắp xếp lại mọi việc, hai người cùng vài kẻ thân cận dưới trướng khăn gói lên đường.

Ngồi trên chiếc xe ngựa mang vẻ ngoài không quá nổi bật, quận chúa cùng trắc quận phu ăn mặc giản dị như đôi phu thê làm nghề thương nhân bình thường. Vài tên thị vệ hộ tống bên ngoài cũng cải trang thành gia nhân làm thuê.

Mới đó mà đã gần đến chiều tối rồi. Xe của bọn họ đang đi sâu vào trong rừng rậm. Nơi đây hiển nhiên không có bất kì nhà dân hay quán trọ nào để cho mọi người nghỉ ngơi. Yên Chi vén màn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài xem một chút rồi quay sang nói chuyện với Mộc Nan:

- Hoàng hôn lên rồi. Đi thêm chút nữa hẵng nghỉ ngơi.

- Được. Mà nàng đã từng ngủ trong rừng bao giờ chưa?

- Rồi.

- Rồi? - Mộc Nan tò mò. - Không phải nàng là tiểu thư danh phận cao quý...

- Ngươi không hiểu đâu. Chỉ cần biết ta không sợ dăm ba cái chuyện ngủ trong rừng này là được rồi.

- Được. Ta không hỏi nữa.

- Mà bệ hạ muốn chúng ta dẹp loạn trong thầm lặng sao? Ta còn tưởng sẽ được cầm quân đi đánh bọn đạo tặc, sơn tặc gì đó chứ?



Vừa nghe cô nhắc đến chuyện "cầm quân", Mộc Nan cảm thấy thời của mình đến rồi, liền cười khẩy một cái xong mới trả lời:

- Ban đầu là vậy. Nhưng vì nhận được tin tức bọn sơn tặc này đã mê hoặc lòng dân. Biến dân lành thành người của chúng, cùng nhau chống chế triều đình. Liên quan đến nhiều mạng người vô tội như vậy, hơn nữa, sơn tặc cướp bóc cũng không đáng tội chết. Vì vậy bệ hạ mới ra lệnh xử lí việc này trong thầm lặng.

- Thế tính giải quyết như nào đây?

- Muốn bắt hổ phải vào hang hổ.

- Ngươi định trà trộn vào trong sơn trại của bọn chúng?

- Phải. Chỉ cần bắt được tên cầm đầu thì bọn chúng tự khắc quy hàng thôi. Vả lại, còn phải bắt sống để còn tra hỏi xuất thân của mấy tên này nữa.

- Số lượng sơn tặc ở trên đó rốt cuộc là bao nhiêu mà ngươi tự tin đến vậy?

- Theo mật báo là khoảng hơn hai trăm tên. Cộng thêm hơn hai ngàn cư dân ở đó nữa là hơn hai ngàn hai trăm người.

- Cái... Cái gì cơ? Hơn hai ngàn á? - Yên Chi hoang mang. - Vậy mà chúng ta mang theo bao nhiêu người chứ? Còn chưa được hai mươi người!

- Có ta ở đây, nàng cứ yên tâm đi.

- Mặc dù ngươi mạnh thật. Nhưng quân địch đông hơn ta vẫn thất thế. Một mình ngươi có thể cân bao nhiêu người được chứ?

- Ta thì cỡ hơn trăm tên là cùng.

- Thế một ngàn chín trăm tên còn lại chừa cho ai đây?

- Ta không phải kiểu người suốt ngày chỉ biết dùng vũ lực đâu. Đến đó sẽ tự có cách.

Yên Chi nhìn gã đang ngồi đó huênh hoang mà phát ghét. Mộc Nan là một nhân vật lạ lẫm, chương mới nhất cô đọc trước khi chết gã vẫn chưa xuất hiện. Giờ lại trở thành trắc quận phu của cô. Ai mà biết được gã có đáng tin cậy hay không chứ. Có quá nhiều thứ đã thay đổi từ khi cô đến đây rồi.



Đi được một lúc thì xe ngựa dừng lại. Hai người cũng tự hiểu mà vội leo xuống. Quả là rừng núi âm u hẻo lánh, nhìn xung quanh ngoài màn đêm đáng sợ ra thì toàn là cây cối um tùm. Mấy cây đuốc được đám hạ nhân thắp sáng từ bao giờ, nhờ vậy mà cô mới nhìn thấy được mấy cái cây cổ thụ cao to ở gần đó.

Đang đứng ngơ ra giữa rừng núi hoang vu, kỳ vĩ, thì hỗng từ đằng sau, một ai đó khoác lên người cô một chiếc áo choàng dày cộm.

- Nàng đừng nên xuống xe ngựa. Ở đây nhiều côn trùng, còn lạnh lẽo thế này, không tốt đâu.

- Ta không sao. Lát nữa ngủ ta tự khắc sẽ vào trong. Định ra đây chơi mà thấy chẳng có gì để chơi cả.

- Vậy có muốn ăn chút gì không?

- Không.

- Nàng ốm yếu thế này thì nên ăn nhiều hơn mới phải. Sáng nay chỉ mới ăn được một chút lương khô.

- Ngươi nên lo nghĩ cách để tóm gọn hết bọn sơn tặc kia đi kìa.

- Nàng thật là... Cách đơn giản nhất bây giờ chẳng lẽ nàng không nghĩ đến sao?

- Cách đơn giản nhất?

Cô quay người lại, hai mắt ánh lên sự tò mò nhìn gã. Tên này vẫn giữ cái điệu cười đầy tự tin đó, cúi đầu xuống trả lời cô:

- Nàng xinh đẹp thế này, chẳng lẽ bọn chúng không để ý? Ta dám chắc đến đó thế nào nàng cũng bị bắt đến doanh trại, và ta sẽ...

Mộc Nan chưa kịp nói hết câu, Yên Chi đã nổi đóa giơ tay đánh mạnh vào ngực gã một cái. Nhìn dáng vẻ tức giận này của quận chúa, thay vì cảm thấy lo sợ, Mộc Nan lại cười tươi như hoa nở. Bởi cái dáng vẻ dở hơi cùng lời nói bông đùa này của gã mới khiến cô chán ghét đấy.

- Này! - Yên Chi quát lớn rồi bất chợt nhỏ giọng lại vì sợ người khác nghe thấy. - Ngươi định lấy ta ra làm mồi nhử? Chẳng phải trên xe còn tự tin nói sẽ bảo vệ ta sao?

- Tất nhiên là ta sẽ không để bọn chúng làm hại nàng rồi. Chỉ là...

- Chỉ là cái gì? Tên điên này! - Yên Chi tiếp tục đánh gã.

Mộc Nan nhanh chóng giữ chặt hai tay đang giơ loạn xạ của quận chúa, không để cô đánh mình nữa. Gã sau khi đã khống chế được người đẹp liền bế xốc cô lên. Hành động này của gã càng làm Yên Chi thêm rối bời, miệng không ngừng chửi bới:

- Này! Ngươi làm gì vậy tên điên kia! Mau thả ta xuống! Không có bệ hạ ở đây nên ngươi được nước lấn tới ức hiếp ta phải không?

Gã không quan tâm mà vẫn bình thản đi từ tốn đến chỗ xe ngựa, thân thủ nhanh nhẹn leo lên trên rồi đưa cô vào bên trong. Chỗ này vừa chật vừa tối, gã còn ôm cô thế này, là một nữ tử Yên Chi tự khắc sợ hãi.

- Ngươi định làm gì? Ta... Mau bỏ ta ra. Nhanh lên! - Yên Chi cố gắng hết sức đẩy gã ra.

- Quận chúa, nghe lời ta. - Giọng gã nhỏ nhẹ.

- Nghe gì chứ? - Cô bực tức. - Chỗ này tối như vậy, ngươi còn làm thế, ta...

- Đến nửa đêm trời sẽ rất lạnh. Nếu nàng bị sốt rét thì ta không biết nên ăn nói với bệ hạ thế nào.

- Vậy ngươi định làm gì? - Yên Chi nhỏ giọng lại.

- Tối nay để ta ôm nàng ngủ. Nhỡ trong rừng có thú dữ cũng kịp chuẩn bị.