Giang Tâm đã đợi ở nhà từ lâu. Vừa nhìn thấy tôi, nước mắt cô ta rơi lã chã.
"Hu hu hu, chị..."
Cô ta vừa khóc, vừa định há miệng nói gì đó, đã bị tôi tặng cho một cái tát trời giáng.
"Khóc cái gì mà khóc? Tối ngày chỉ biết khóc. Cô muốn khóc cho cái nhà này lụi bại mới vừa lòng đúng không?"
Tôi như một con gà chọi đang chống nạnh, vênh váo tự đắc nhìn Giang Tâm.
Giang Tâm đột nhiên bị tôi đánh thì thoáng kinh ngạc, một tia vui sướng lóe lên trong mắt cô ta. Giang Tâm vừa quay đầu liền trưng ra bộ mặt tủi thân, muốn nhào vào lòng mẹ tôi.
"Mẹ, quả nhiên em gái rất ghét con. Em ấy trách con vì đã đoạt mất thân phận của em ấy, đoạt mất thân phận..."
Giang Tâm còn chưa nói xong, tôi đã bắt đầu lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhìn xung quanh.
Cứ như thể xung quanh tôi có quỷ vậy.
Tôi run rẩy nhìn chằm chằm đôi giày của mình.
Mẹ theo ánh mắt của tôi nhìn xuống, bà phát hiện tôi đang đeo một đôi giày cũ nát.
Bà nhìn lại Giang Tâm trong ngực mình, trên chân là mẫu bốt chữ L mới nhất của mùa hè năm nay, trị giá năm con số.
Mẹ tôi lại không khỏi xót xa, hai mắt mẹ đỏ hoe. Bà không vui đẩy Giang Tâm ra khỏi lòng, tiến hai bước về phía tôi.
Nhưng ngay lúc mẹ định chạm vào tôi, một lần nữa bà lại cảm thấy áy náy mà rút tay về, ôm mặt khóc.
Giang Tâm bị hành động này của mẹ tôi làm cho ngây người. Chị Giang Ngữ đi tới, chắn trước mặt, bảo vệ tôi ở phía sau: "Giang Tâm, mau câm miệng."
Giang Tâm có chút ấm ức, cô ta đảo mắt một vòng chuẩn bị khóc tiếp.
Trong nháy mắt thấy cô ta định há miệng, tôi nhanh miệng gào lên trước.
Bố tôi vẫn luôn đứng ở một bên. Chứng kiến bộ dạng của tôi, ông cũng không thể nhịn nổi nữa, đành lên tiếng:
"Đừng khóc, Giang Tâm, đừng kích động em gái của con nữa. Mau trở về phòng!"
Cứ như vậy, dù trong lòng Giang Tâm cảm thấy vô cùng uất ức nhưng cô ta vẫn phải quay về phòng.
Trong nhà có rất nhiều phòng, bố mẹ đã hào phóng cho tôi phòng ngủ lớn nhất tầng ba.
Nghe mẹ nói căn phòng này vốn là của tôi. Sau khi thất lạc tôi, mẹ luôn ảo tưởng một ngày nào đó có thể tìm được tôi, nên căn phòng này luôn được giữ lại cho riêng tôi.
Mẹ dè dặt nhìn tôi hỏi: "Con gái, tên con là gì?"
Sau khi nói xong, mẹ sợ kích động đến tôi, nên lo lắng nhìn bố và chị Giang Ngữ.
Tôi nghiêng đầu cười: "Dì ơi, con tên là Lâm Tiêu Tiêu."
Tôi vừa mở miệng, nước mắt mẹ lại rơi.
"Con gái, Tiêu Tiêu, dì là mẹ của con, dì là mẹ..."
Bố tôi sợ mẹ sẽ kích động mà khóc ngất, nên ông đề xuất đưa mẹ đi mua vật dụng hàng ngày cho tôi.
Mẹ tôi đã xốc lại tinh thần, những chuyện này bà cũng không yên tâm giao lại cho quản gia.
Ở kiếp trước, ban đầu họ cũng đối xử với tôi như vậy, chỉ là sau những ngày bị Giang Tâm khích bác ly gián, họ dần mất niềm tin với tôi.
Giang Tâm chính là kẻ đầu sỏ gây ra hàng loạt bi kịch trong kiếp trước của tôi.
Có điều không sao cả, kiếp này, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi!
Thấy vậy, Giang Ngữ chủ động bước đến vỗ vai tôi.
"Tiêu Tiêu, chị sẽ bảo vệ em. Chị sẽ không trơ mắt nhìn cô ta cướp đi những thứ thuộc về em."
Có lẽ, Giang Ngữ tưởng tôi không hiểu, nên chị mới tự nhiên nói như vậy.
Nhưng tôi biết chị ấy đang nói về Giang Tâm.
Chị gái, lần này em cũng vậy, em sẽ bảo vệ chị.
Ở kiếp trước, tôi bị Giang Tâm hãm hại và mất đi sự tin tưởng của bố mẹ. Để bảo vệ tôi, chị đã dựa vào lý lẽ biện luận hết mình. Nhưng cuối cùng lại bị liên lụy, chị bị bố mẹ khiển trách, thậm chí còn bị đình chỉ chức vụ trong công ty.
Bây giờ, có tôi ở đây, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.