Thiên Kỳ Truyện

Chương 35: Bữa ăn cuối cùng.



Yến có rất nhiều món ngon khiến Thiên Kỳ vô cùng háo hức. Nhưng có một thứ khiến Thiên Kỳ phải ngừng ngay sự háo hực này. Chưa kịp động đũa vào thức ăn cô đã ngưng lại ngay khi thấy một con ruồi mới đậu vào thức ăn đã chết ngay tức khắc. Lén lấy kim thử độc của sư mẫu đưa cho, cô thử từng món và quả nhiên món nào cũng có độc. Trong yến tiệc này lại có ai muốn hãm hại cô, không sợ bại lộ sao?

Lượng độc tố trong thức ăn là tương đối nhỏ, ăn nhiều đi chăng nữa cũng chưa thể chết ngay được nhưng sẽ chết dần chết mòn theo kiểu lâm bệnh mà chết. Nhưng rượu thì chỉ trong một canh giờ sẽ chết, biết Thiên Kỳ khả năng sẽ không uống rượu, nhưng vẫn hạ độc như vậy là muốn mời cô uống. Cho dù không mời được thì cô cũng từ từ mà chết. Hạ độc cao tay!

Liếc qua chỗ Lục thị, thấy vẻ mặt bà ta khẽ lộ niềm đặc ý. Hai mẹ con nhà này là muốn giết cô, nhưng lí do là gì chứ?

Ngồi bên cạnh cô lúc này có Lam Tuyết công chúa, có thể hỏi thăm chút thông tin. Cô liền quay sang kính cẩn hỏi Lam Tuyết công chúa:

- Lam Tuyết công chúa, tiểu nữ xin mạn phép hỏi người một câu.

- Được, mau hỏi đi, biết gì ta sẽ nói.

- Xin hỏi Ngọc vương gia đã có hôn ước chưa vậy?

- Chuyện này khó nói a, Ngọc huynh của ta vốn đã có hôn ước với Nhị tiểu thư Tư gia rồi, nhưng lại tìm đủ mọi cách thoái hôn. Sau vài lần như vậy, phụ hoàng đành chấp nhận hủy bỏ hôn ước cho huynh ấy.

- Đa tạ công chúa.

Ra là vậy, vì hôn ước không thành với Ngọc vương mà muốn giết ta ư? Tư Duy Nhuệ này cũng thật tâm cơ.

Rót một ly rượu đầy bước đến trước mặt Tư Duy Nhuệ, cô ta lung túng tránh ánh nhìn của Thiên Kỳ. Đứng trước mặt cô ta, Thiên Kỳ nhẹ nhàng mở lời:

- Nhị tỷ, lâu rồi không gặp tỷ vẫn xinh đẹp như vậy. Muội muội đây thán phục, nay có dịp gặp gỡ xin kính tỷ một ly.

- Muội muội quá khen, ta cũng kính muội một ly. – Cô ta có chút đề phòng.

- Tỷ tỷ khoan hãy rót, tỷ muội chúng ta cùng chia đôi ly rượu này, sống chết có nhau.

Lời vừa rồi của cô khiến cho Tư Duy Nhuệ sợ tái mặt, cái câu “sống chết có nhau” kia há chẳng phải muốn ả chết cùng hay sao. Nàng ta vội vã từ chối:

- Rượu của muội muội tỷ tỷ đây không dám nhận.

- Tỷ đừng khách khí như vậy chứ - Thiên Kỳ nhìn ả, ánh mắt sắc hơn dao.

- Tỷ tự rót là được rồi - Ả ta run bần bật.

Tay ả ta run lên bần bật, cố gắng rót chén rượu. Thiên Kỳ rót nửa ly rượu của mình. Ả ta giật mình không dám cầm ly rượu ấy lên. Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến họ. Thiên Kỳ cảm thấy điều này càng thuận lợi cho cô, tiếng nói to hơn một chút:

- Tỷ tỷ, kính tỷ ly này.

- ….

Cô ta miễn cưỡng cầm ly rượu lên nhưng không dám uống. Thiên Kỳ đưa ly rượu lên kề đến môi thì ngừng lại. Thấy Tư Duy Nhuệ không uống, cô đẩy ly rượu kia tới gần miệng của ả ta. Ả ta giật mình, hất ly rượu đó đi. Cô cất giọng trách móc:

- Tỷ tỷ, nếu tỷ không muốn uống rượu của muội muội này thì nói ra là được mà sao lại hất đi như thế.

- Muội muội đừng để ý, tỷ vụng về quá, làm đổ thôi.

- Muội thấy tỷ ngập ngừng mãi không chịu uống rượu của muội, không lẽ rượu này của muội có vấn đề gì sao?

- Sao có thể như vậy chứ - Ả cười trừ.

- Vậy thì tỷ uống ly rượu này của muội đi.

- Ưm..ưm không…

- Sao vậy tỷ?

Sự việc này càng ngày càng được chú ý, bao người xung quanh đều hiếu kì với màn kịch tỷ muội thâm tình này.

Tư Duy Nhuệ kia vẫn không chịu uống, vẫn cần đó, đành phải ra hạ sách.

- Tỷ tỷ nếu tỷ không uống nghĩa là khinh bạc muội muội này – Thiên Kỳ bật chế độ diễn xuất.

- Không, không phải…

Cô nâng ly rượu lên, ả ta ngậm chặt miệng, nhưng vẫn bị Thiên Kỳ ép uống. Vừa uống xong ả ta ôm ngực thở dốc, kêu lên:

- Ngươi, ngươi đầu độc ta… - Ả ta diễn ngay lập tức, nhắm Thiên Kỳ mà đổ tội, buộc cô chết chung.

- Tỷ tỷ sao vậy, trúng độc?

- Ngươi biết rồi mà còn hỏi sao - Ả gằn giọng, sống chết đổ tội cho Thiên Kỳ.

- Tỷ có chắc mình trúng độc?

- Ta, ta…

Cô ta ngỡ ngàng, cơ thể không chút biến chuyển nào, vô ý reo lên:

- Ta không trúng độc, ha, không trúng độc.

- Tỷ tỷ không trúng độc, mà sao lúc nãy…

Tiếng xì xào nổi lên, tất cả đều nhắm vào Tư Duy Nhuệ. Cô ta lúc này lộ ra cái vẻ mặt vô cùng khó coi, hẳn là đang căm tức Thiên Kỳ vô cùng.

Mọi sự việc đều được Lệ vương chứng kiến, cô lợi dụng điều này mà trừ khử Tư Duy Nhuệ:

- Lệ vương, ngài xem…

- Tư Duy Nhuệ ngươi cũng thật to gan.

- Không phải vậy đâu vương gia, ngài đừng tin nàng ta, là nàng ta hại thần – Cô ta vẫn cố gắng hắt nước bẩn lên Thiên Kỳ.

- Vậy ta hỏi ngươi, sao ngươi biết rượu của An Kỳ quận chúa có độc? – Lệ vương chậm rãi hỏi.

- …

Cả yến hội có một tích tắc lặng thinh, không ai nói câu gì. Quyền lực và sự sủng ái mà Thiên Kỳ có được đã khiến buổi ăn tại yến tiệc này thành bữa ăn cuối cùng của Tư Duy Nhuệ.