Thiên Kỳ Truyện

Chương 40: Ý thức phiêu du đến Huyễn Băng giới (phần 2)



__Ngày thứ 3__
Hôm nay là ngay báo danh để tham gia Tam Pháp Dị Năng, cô đến trung tâm và báo danh:

Danh: Kỳ Nhiễm
Niên: Thập ngũ
Cấp: Tím - Thất phẩm
Hệ: Tâm linh Dị năng thuật
Ma cụ: Thanh Ngọc Băng cầm

Sau khi nhìn thấy tờ báo danh của Thiên Kỳ, nhiều người hốt hoảng, người ghi báo danh cho cô mời cô vào trong gặp một người.
Đi từ trung tâm vào một điện nhỏ tại sảnh đường. Căn điện này tuy nhỏ nhưng lại toát ra một thần khí kì lạ. Bước sau vào trong điện, có một người đang chờ sẵn ở đó để gặp mặt cô. Trong lúc như thế này mà Ninh Nhiên công chúa đã chạy đi đâu mất chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Giữa sảnh, một người đang đợi cô. Người này chính là Tam Chân Huyễn Túc đại nhân mà ngàn người cung kính đó sao? Nghe như vậy tưởng người này phải râu tóc bạc phơ như mấy vị trưởng lão trong phim nhưng ngược lại nam nhân kia rất đẹp. Ngũ quan hài hòa, điểm nhấn là một vết bớt màu đỏ ở giữa hai lông mày của hắn. Phong thái điềm đạm, thoát tục, hắn mặc y phục màu trắng, cùng với mái tóc trắng và làn da trắng kia thì Thiên Kỳ đang nghi ngờ Tam Chân Huyễn Túc bị bạch tạng. Nhưng nghĩ lại thì mấy người có ngoại hình như vậy trong phim toàn là những người có pháp lực cao cường hết nên Thiên Kỳ có chút sợ.

Nam nhân kia bước lại gần, cất giọng hỏi Thiên Kỳ một cách chậm rãi:

- Cô là chủ nhân kế tiếp của Thanh Ngọc Băng cầm?

Giọng của nam nhân này thật trầm, nhưng nghe lại có cảm giác ấm áp lạ thường. Giọng nói này nghe thoáng qua lại khiến cô nhớ đến Lệ vương nhưng nghe kĩ ra thì lại hoàn toàn khác. Giọng nói của Lệ vương với cô toàn hàn khí. Cô bình tĩnh đáp lại:

- Phải, là ta.

- Cô có biết Thanh Ngọc Băng cầm từng thuộc về ai không?

- Ta không biết.

- Cô là một người có tư chất thật bất thường khiến ta khó đoán được.

- Có thể nói rõ được không?

- Cô có thể gọi ta là Túc Tam.

- Được. Vậy ngài cũng có thể gọi ta là Nhiễm nhi.

- Nhiễm nhi, cổ cầm mà cô đang sở hữu từng là của sư mẫu ta. Bà đã mất cách đây đã rất lâu rồi. Thanh Ngọc Băng cầm và Tử Ngọc Băng cầm là một đôi. Huyết Ngọc Băng cầm đang do ta làm chủ. Cô không phải người của thế giới này. Vì sao lại đến đây?

- Túc Tam đại nhân à, ta chỉ là một nữ nhi, vô tình có được thiên phú mà thôi.

- Sư mẫu ta từng nói rằng, ta có một sư muội, cô chính là sư muội đó. – Vừa nói gấp, Tam Chân Huyễn Túc vừa nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt có chút gì đó bất thường.

- Ta, ta không biết gì cả. – Thiên Kỳ bất ngờ, hoảng hốt.

Nam nhân này hỉ nộ vô thường, lúc nãy mời thân thiện xong giờ lại như vậy là sao chứ?

Cô định đọc suy nghĩ của hắn nhưng có gì đó không đúng, hắn ta còn trên cả Dị năng đỏ - nhất phẩm sao?

__Trong hư vô__

- Đừng có cố gắng vô ích, với Dị năng mới tu của cô thì không đọc được suy nghĩ của hắn đâu.

- Ninh Nhiên công chúa sao lại chui vô ngọc bội rồi?

- Tên khó ưa kia, hắn sẽ bắt ta đó, ta không muốn chạm mặt hắn.

- Hai người là quan hệ gì đây?

- Ta và hắn là… là kẻ thù. Giờ ta không đấu lại hắn, nên phải vào trong này. – Ninh Nhiên công chúa đỏ mặt gắt lên một câu.

- Ra là vậy, nhưng sao Ninh Nhiên công chúa lại đỏ mặt chứ.

- Hỏi nhiều, quay lại đi hắn phát hiện ra ta đó.

- Rồi rồi. - Thiên Kỳ vừa nói vừa cười.

- Cười gì chứ.

- Ta đâu có cười đâu.

Tam Chân Huyễn Túc đột nhiên nói:

- Nhiễm nhi!

- Sao… sao vậy? – Thiên Kỳ giật mình.

- Cô đang tính dùng tâm linh dị năng thuật của mình để đọc suy nghĩ của ta?

- Đâu… đâu có.

- Cô chưa tu luyện nhiều, không đọc nổi đâu, đừng cố làm gì. Hay để ta nói cho cô nghe luôn ta đang nghĩ gì nhé.

- Tùy ngài thôi, ta đến đây là muốn tham dự thi, ngoài ra không có ý khác.

- Ta đang nghĩ một thiếu nữ tuổi trăng rằm như cô mà lại sở hữu chiều cao khiêm tốn đến vậy. – Ghé sát tai Thiên Kỳ, Túc Tam chọc ghẹo.

- Kỳ Nhiễm ta không quan trọng ngoại hình, thứ quan trọng là phẩm chất bên trong.

Nói xong hắn cười khẩy. Bao nhiêu thiện cảm ban đầu của Thiên Kỳ dành cho hắn tan biến hết. Hắn giờ là một tên cực kì đáng ghét. Thực tế Thiên Kỳ đứng chưa tới vai của hắn, nam nhân này đúng là cao thật đó, đẹp thật đó nhưng cái tính của hắn thì cô không ưa nổi. Nghĩ thế nào lại thấy hắn giống Lệ vương rồi.

Gạt cái điệu cợt nhả kia đi, hắn nói bằng giọng khá nghiêm túc:

- Ta mời cô tới là muốn cô giao lại cổ cầm cho ta bảo quản.

- Không.

- Dứt khoát vậy sao. Không sao ta cũng nghĩ tới trường hợp này rồi. Ta và cô sẽ thỏa thuận. Nếu cô đạt quán quân hội thi ta sẽ để cho cô rời đi cùng phần thường còn nếu không thì cả người lẫn đàn đều phải ở lại đây.

- Ồ!

- Tiểu cô nương, biểu tình lạ vậy?

Thiên Kỳ cười nhếch mép, thản nhiên nói:

- Ta nghĩ mãi không ra, một Tam Chân Huyễn Túc đại nhân mà lại phải thỏa thuận với ta một điều quá bất hợp lí như thế. Ta đương nhiên sẽ giành quán quân, nhưng nếu ngài động tay động chân làm điều gì đó không trong sạch thì có phải ta là người thiệt hay không? Ngài đang coi thường ta quá rồi phải không?

- Suy nghĩ độc đáo đấy, rất tự tin nhưng cô nghĩ mình có khả năng thắng được sao?

- Đương nhiên có khả năng.

- Ta biết cô khai không đúng thực lực, cô đang ở tứ phẩm dị năng – màu xanh lá. Nhưng cô nghĩ đại hội này của ta không ai hơn cô à?

- Vậy ngài đoán xem tại sao ta tự tin như thế?

- Do Thanh Ngọc Băng cầm sao?

- Một phần thôi, ngài lơ là rồi. Đang tính giữ ta lại để hồi sinh sư mẫu của ngài sao? Đừng mơ! – Thiên Kì tự tin đọc lên suy nghĩ của Túc Tam lúc đó.

- Hay, hay cho cô đã đọc được suy nghĩ của ta, nhưng cô làm gì được chứ? Thế giới này do ta tạo ra, ta không cho cô đi, thì cô đi được à? – Có chút bất ngờ nhưng Túc Tam không hề nao núng trước Thiên Kỳ.

- Nhìn lại xem, Tử Ngọc Băng cầm của ngài còn đang nghe lời ngài nữa hay không?

- Cái gì?

Thiên Kỳ đã lén dùng âm hưởng của Thanh Ngọc Băng cầm làm ảnh hưởng đến Tử Ngọc Băng cầm, hai cổ cầm này đang giao hưởng theo ý nghĩ của Thiên Kỳ, hiện giờ Túc Tam đang không khống chế được cổ cầm của mình. Hắn ta nói có phần tức giận:

- Mau dừng lại cho ta!

- Được thôi, ta chỉ muốn dạy cho ngài một bài học mà thôi. Cho dù có yêu kính sư mẫu của ngài đến đâu thì con người sinh ra và chết đi là điều hiển nhiên, ngài đừng có tốn công vô ích, đừng dùng ta để chứa linh hồn của bà ấy. Bà ấy không vui đâu. Tà niệm trong ngài làm cho ngài không tự kiểm soát được chính vì vậy mà lúc nãy ta mới có thể dễ dàng điều khiển cầm của ngài đó.

- Là, là ta sai. – Túc Tam thở dài, ôm lấy Tử Ngọc Băng cầm.

- Hiểu rồi thì tốt. Ta đi được rồi chứ?

- Nhiễm nhi, cô thực sự giống sư mẫu, rất giống bà ấy. Lời cô nói khiến ta nhớ lại những lời dạy năm xưa của bà. Đa tạ cô.

- Không có gì lớn lao cả. Mấy nam nhân các người đúng là khó hiểu. Tại các người mà ta già đi mấy tuổi rồi.

Rời khỏi điện một cách êm đềm và an toàn, còn được Túc Tam kia tặng thêm một cây trâm ngọc quý làm quà tạ lỗi. Cũng không quá tệ!

__Trong hư vô__

- Sao lúc nãy Dị năng của cô tăng đột ngột quá vậy?

- Ta không biết nữa, chỉ là ta thấy đọc được một tâm niệm của Túc Tam, và loáng thoáng thấy được sư mẫu của hắn. Chắc do sư mẫu hắn giúp đỡ thôi.

- Cô đúng là số hưởng quá đó, ta còn chưa được một lần làm cái tên tóc trắng kia phải nể phục nữa. Thật là bực quá.

- Tại sao cô cứ muốn hắn nể phục cô thế?

- Vì ta ghét cái vẻ đắc ý của hắn.

Trở về quán trọ nơi mà Ninh Nhiên công chúa thuê cho hai người ở lại đây, ở thấy cái gì cũng có, như thế giới thực vậy, kể cả đồ ăn. Nhưng Ninh Nhiên công chúa nói, đồ ăn chỉ no ý thức thôi còn thể xác vẫn vậy nên đừng tốn tiền làm gì.

Đã mấy ngày rồi không trở về, một ngày ở đây cũng bằng một ngày ở thực tại, cơ thể thì đang nằm ngủ suốt mấy ngày như vậy không biết mọi người sẽ nghĩ cái gì nữa đây. Không biết mấy ngày nay đã xảy ra những chuyện gì nữa.

__Ngày thứ 4__

Ninh Nhiên công chúa nói là đi đến núi tuyết để ngưng tụ thêm nguyên khí để chuẩn bị hấp thụ Băng Tinh Thiên Tỏa, giờ trong gian trọ chỉ còn mỗi mình cô. Có vẻ Túc Tam là một nam nhân yêu màu tím nên đến ánh sáng của trăng ở đây cũng có màu tím. Nhìn thấy nó cùng rất đẹp, tựa như đang ở xứ sở thần tiên.

Buồn quá, cô lại nghĩ ngợi vẩn vơ mà mang Thanh Ngọc Băng cầm ra đàn, khúc đàn mang một tâm trạng trống rỗng lạ kì. Thanh Ngọc Băng cầm đang tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, dường như xung quanh đây đều trống rỗng, hôm nay Thanh Ngọc Băng cầm thật lạ. Cổ cầm này hiểu được tâm ý của chủ nhân nó đang không vui, đang nhớ nhà. Tiếng đàn lúc này cứ ngân dài, nghe thật da diết.

Đang say đắm trong khúc đàn ấy, thì đột nhiên Ninh Nhiên công chúa xông vào:

- Thiên Kỳ!

- Chuyện gì sao? – Thiên Kỳ quay lại điềm đạm đáp một câu.

- Chuyện gì à, cô tập luyện đến đâu rồi? Ta quên nói cho cô mốc kế tiếp. Sắp thi rồi phải nhanh rèn tiếp mới được.

- Mốc kế tiếp?

- Phải rồi, ngoài đọc suy nghĩ của người khác ra, cô còn có thể kết hợp với Thanh Ngọc Băng cầm để tiên tri đó.

- Vậy sao?

- Phải rồi cô nương của ta, mau mau thức tỉnh cái năng lực này đi, sẽ có ích cho cô lắm đó.

- Được rồi!

Ninh Nhiên công chúa nói chỉ cần tĩnh tâm chơi đàn thôi, Thanh Ngọc Băng cầm sẽ giúp ta thấy những gì ta muốn, quan trọng là ý niệm phải chân thành, hướng thiện và không ích kỉ. Làm được thì chắc chắn tiên tri dễ như trở bàn tay.