Thiên Kỳ Truyện

Chương 64: Ở lại nhân gian



Lại là một buổi sáng trời thật trong xanh, không khí thật trong lành. Mặt trời vừa mới nhô lên một chút Thiên Kỳ đã thức dậy. Cô dự định trong hôm nay phải giải quyết hết chỗ tranh này.

Thiên Kỳ rời đi cũng là lúc người ta đến làm nhà cho Ngải nương. Cô để Ngải nương ở nhà và đi bán những bức tranh mới vẽ hôm qua.

Trước tiên cần đến chỗ Vạn lão gia thương lượng về những bức họa trang sức này đã.

Mới bước đến cửa tiệm cô đã được chào đón nồng nhiệt:

- Uyên Thanh tiểu thư, mời vào mời vào.

Thiên Kỳ nhìn gương mặt của Vạn lão gia vui vẻ phấn khởi cũng đã hiểu ra, có vẻ như chiếc vòng đó đã đem lại cho ông ta không ít lợi nhuận.

- Vạn lão gia, hôm nay…

- Hôm nay tiểu thư có tranh nào cho Vạn mỗ ta không?

Thiên Kỳ bị cướp lời ngay, có vẻ ông ta đã nhận thấy giá trị của những bức tranh cô mang đến. Nhưng vậy cũng tốt thôi, cô sẽ có một chỗ làm ăn tương đối ổn định.

- Thực ra hôm nay ta tới đây là có vài bức tranh muốn cho Vạn lão gia xem.

Cô từ từ trải từng bức tranh lên bàn cho Vạn lão gia xem. Ông ta vừa xem vừa tấm tắc khen, có vẻ ông ta cũng rất vừa mắt nhưng bức họa này.

- Ngài xem xem, những bức tranh của ta đáng giá bao nhiêu.

- Mời Uyên Thanh cô nương nói trước, còn lại ta sẽ cân nhắc.

- Được.

Thiên Kỳ chỉ tay vào tấm thứ nhất dõng dạc nói:

- Bức này giá năm ngàn kim tiền.

Thấy Thiên Kỳ chỉ bán bằng một nửa giá của tấm trước thì Vạn lão gia cũng bớt lo. Mặc dù bức tranh rất đẹp vẽ rất tỉ mỉ chi tiết nhưng giá cắt cổ thì ông cũng không thể mua với đúng giá mà Thiên Kỳ nói được.

- Được, bức họa này ta sẽ mua với giá 5 ngàn.

Ánh mắt cô liếc qua bức thứ hai, đôi môi khẽ cong lên, một nụ cười bí hiểm:

- Bức này ta vẽ khá mất thời gian, họa tiết tinh xảo nhưng vì Vạn lão gia làm ăn song phẳng nên ta sẽ bán với giá 9 ngàn thôi. Được chứ?

Quả thực bức thứ hai của Thiên Kỳ vẽ rất công phu, tỉ mỉ đến từ chi tiết nhỏ nhưng giá 9 ngàn thì có hơi đắt.

Nhìn nét mặt của Vạn lão gia lộ rõ vẻ đắn đo, Thiên Kỳ đành phải tác động một chút chó cuộc thương lượng diễn ra nhanh chóng.
Cuộn hai bức tranh còn lại vào, cô cầm trên tay rồi nói:

- Hầy, có vẻ như ta nên đến tiệm khác rồi.

Nói xong thì cô thở dài một tiếng, quay lưng bước đi. Vạn lão gia không nỡ để bức tranh đó cho tiệm khác, lỡ đâu cô lại mang tranh đó tới Kim gia thì sao.

- Uyên Thanh tiểu thư xin dừng bước, 9 ngàn thì 9 ngàn, tất cả chiều theo ý của cô nương.

Vạn lão gia vội ngăn cô lại, như vậy là bức tranh thứ 2 của cô đã được bán. Đến bức tranh thứ 3 thì Thiên Kỳ không nói gì, nhíu mày lại rồi cầm bức tranh đó lên, vừa xem vừa nói:

- Vạn lão gia, có lẽ ta sẽ không bán bức này.

Vạn lão gia không hiểu vì sao cô lại không bán bức đó. So với bức thứ 2 thì bức này còn đẹp hơn, đương nhiên là đắt giá hơn hai bức kia rồi. Nhưng lí do tại sao lại không muốn bán?

- Uyên Thanh tiểu thư, sao lại không bán bức này chứ?

- Ầy, ta vô cùng yêu thích bức này, chỉ là nhà ta đang có chuyện cần đến tiền nên mới nảy sinh ý định bán nó đi, nhưng ta lại không nỡ.

Bức tranh này thực sự đẹp, nhưng cô lại không muốn bán, Vạn lão gia lại đau đầu rồi đây. Nếu thuyết phục được Thiên Kỳ bán bức tranh thì giá phải rất cao. Sau khi đắn đo thì Vạn lão gia đành phải từ bỏ bức tranh kia.

Thiên Kỳ cuộn tranh lại bước ra khỏi tiệm của Vạn lão gia. Mới bước ra đến cửa cô đã bị chặn lại.

- Cô nương xin dừng bước.

Một nam nhân gương mặt tuấn tú ngăn cô lại. Ánh mắt của hắn thật kì lạ, cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô.

- Công tử, có chuyện gì?

- Ta là muốn mua bức tranh này của cô.

- Xin công tử thứ lỗi, ta không muốn bán.

- Ta sẽ mua với giá 10 vạn kim tiền.

Thiên Kỳ nghe câu 10 vạn kim tiền của hắn mà bất ngờ, hắn thực sự muốn mua bức tranh của cô đến thế hay sao?

- Công tử ta e là tranh của ta không đáng giá đến vậy đâu.

- Món trang sức cô vẽ ra, ta muốn nó được chế tác hoàn chỉnh để đem tặng một người.

Thiên Kỳ nghe vậy thì chau mày suy tính. Người mà vị công tử này tặng chắc chắn là một người rất quan trọng, địa vị chắc chắn không phải là tầm thường a. Nhưng với 10 vạn kim tiền thì Thiên Kỳ cũng muốn bán rồi, dù sao giá này cũng đã quá hời cho cô.

- Ầy, được rồi ta đồng ý bán cho công tử.

- Đa ta cô nương, nhưng phiền cô một chút, cô có thể vẽ lại cho ta một bức tương tự hay không?

- Được a, nhưng sao phải làm vậy?

- Một bức ta giao phó cho Vạn lão gia đây chế tác, còn lại ta sẽ mang về.

- Hầy, được rồi.

Thiên Kỳ trải một tờ giấy lớn lên mặt bàn, mượn bút, mực của họa sư ở đó để dùng. Cô nhẹ nhàng cầm chiếc bút lông chấm phá từng nét trên bức tranh. Tay cô đưa một cách nhịp nhàng, uyển chuyển chẳng mấy chốc đã hoàn thành bức tranh.

- Của công tử đây.

Cô cầm bức tranh lên đưa tận tay cho vị công tử kia. Nam nhân ấy cũng không ngần ngại mà đón lấy bức tranh đó.

- Đa tạ cô nương.

- Không cần khách sáo, công tử cứ thanh toán đầy đủ cho ta là được.

- Được, nhưng hiện tại ta không mang theo tiền.

Thiên Kỳ giật mình khi nghe câu nói kia, hắn ta mặt mày sáng sủa, nhìn y phục biết ngay là con nhà giàu mà vô tiệm kim hoàn không mang lấy một xu hay sao?

Thiên Kỳ giằng lại bức tranh trên tay của nam nhân kia và nói:

- Khi nào công tử đưa tiền cho ta, không thiếu một xu nào thì tranh này mới thuộc về ngài.

Nam tử ấy có vẻ ngạc nhiên với hành động này của cô:

- Ta… ta..

- Không ta ta gì cả, nếu ngài không thanh toán cho nhanh gọn thì bổn tiểu thư đi trước.

- Hầy, cô nương ý ta đâu phải vậy.

- Vậy ý công tử đây là gì?

- À, hiện tại thì ta không có mang tiền nhưng nô tài của ta thì có, cô nương đợi một lát có được không?

Thiên Kỳ thở phào nhẹ nhõng, may quá hắn không có ý ăn quỵt của cô, nhưng nghĩ lại thì hành động lúc nãy của cô có hơi thái quá.

- À được thôi.

Một lát sau thì nô tài của nam nhân đó đã bước vào trong tiệm.

- Thái… công tử, nô tài tìm người mãi, người đi nhanh quá.

- Haha, Quân Từ mau thanh toán tiền tranh cho cô nương này giúp ta.

- Vâng công tử.

Nô tài của hắn quay qua chỗ Thiên Kỳ:

- Cô nương, công tử nhà ta mua tranh của cô giá bao nhiêu a?

- Mười vạn lượng.

- Cái gì? Mười vạn sao? Có lừa người không thế?

- Lừa cái gì chứ, là công tử nhà ngươi mua với giá đó.

Tên nô tài ấy quay qua chỗ nam tử kia như để xác nhận. Nam nhân ấy hiểu ý, khẽ gật đầu. Tên nô tài ấy lúc này mới an tâm mang tiền ra thanh toán đầy đủ với Thiên Kỳ.

Thanh toán xong, cầm chắc tiền trong tay Thiên Kỳ vui vẻ hẳn:

- Đa tạ công tử, ta giờ có chút chuyện xin đi trước. Vạn lão gia, ta đi đây.

- Uyên Thanh tiểu thư đi thong thả. – Vạn lão gia nói.

Nam tử kia nhìn Thiên Kỳ rời đi, chỉ khẽ mỉm cười.

- Nàng ấy tên Uyên Thanh?

- Phải, nàng ta tự xưng là Uyên Thanh. – Vạn lão gia đáp lại lời của nam tử kia.

- Được. Vạn lão gia, một tuần sau ta quay lại và muốn thấy 3 món trang sức này được chứ?

- Được a. Nói vậy nghĩa là công tử muốn mua cả 3 món?

- Ngươi không nhìn ra sao? Uyên Thanh kia vẽ 3 món trang sức theo một bộ, thiếu đi món nào cũng sẽ mất đi sự tinh tế.

- Vạn mỗ không nhìn ra ẩn ý đó.

- Nàng ta là muốn ai đó mua được hai món kia muốn có món thứ 3 cho đủ bộ thì phải chi ra một số tiền lớn, đã có tính toán cả rồi.

Nghe vị nam tử kia nói, Vạn lão gia mới hiểu lí do tại sao cô nương đó lại không muốn bán bức họa cuối cùng kia. Quả là một cô nàng thông minh.

___________________

Cầm mười vạn kim tiền trên tay, Thiên Kỳ với gương mặt vui vẻ tung tăng trên đường. Cô còn mấy bức tranh phong cảnh chưa bán được nhưng số tiền hôm nay cô kiếm được đúng là ngoài dự tính. Chính vì như vậy mà cô muốn về thẳng nhà, những tranh còn lại sẽ bán sau.

Mới đi đến gần nhà, cô đã nghe những tiếng động rất lớn. Nhân công đang làm việc say sưa, họ đang dỡ căn nhà cũ của Ngải nương để xây lại một căn nhà mới. Chẳng bao lâu nữa, nơi đây sẽ có một căn nhà thật đẹp.

Cô bước đến căn lều ở tạm, thấy Ngải nương đang ngồi bên một chiếc rương cũ kĩ. Gương mặt bà buồn lắm, cô lo lắng bước nhanh tới hỏi:

- Ngải nương, người sao vậy?

- Không sao đâu con.

- Người đang làm gì vậy.

- Hầy, đây là đồ cũ của ta.

Thiên Kỳ ngồi xuống, đưa ánh mắt nhìn vào bên trong chiếc rương cũ kĩ ấy, đó là những bộ y phục của nữ nhân, có cả trang sức, trâm cài tóc, vòng tay, hoa tai.

- Đây là đồ của ai vậy nương?

- Là của nữ nhi của ta.

Ngải nương đang buồn lắm, đôi mắt dường như đang không kìm nổi nước mắt.

Với giọng nghẹn ngào Ngải nương kể:

- Ta có một nữ nhi, phu quân của ta mất khi Lạc nhi mới một tuổi, ta và Lạc nhi đã sống cùng nhau tại căn nhà này. Thế nhưng…

Ngải nương giọng nghẹn lại như không thể nói được nữa, nước mắt bà trào ra.

- Thế nhưng Lạc nhi nó đã bỏ ta mà đi rồi, nó bỏ ta lại một mình nơi đây.

Nói được câu đó, Ngải nương liền không kiềm chế thêm được nữa, bà dựa vào Thiên Kỳ mà khóc.

Nhìn Ngải nương như vậy cô lại nhớ đến Mẫu hậu của mình, có khi nào bà đang khóc vì cô không? Có khi nào bà đã nhớ cô đến nỗi phát bệnh?

Thật nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Thiên Kỳ, trong lòng cô lo lắng vô cùng. Lại nhìn Ngải nương đang như vậy cô không kìm được nước mắt, cuối cùng nước mắt cô vẫn rơi. Nhưng cô lại cố che đi nó, cố gắng không khóc, cố gắng thật mạnh mẽ. Mạnh mẽ để trở về, mạnh mẽ để động viên an ủi Ngải nương cũng như an ủi chính mình. I scream