Thiên Kỳ Truyện

Chương 67: Ở lại nhân gian



Một lúc sau, cô lại nghe tiếng gào thét của nam nhân kia. Nam nhân ấy liên tục lay động cô nương kia, vừa gọi cô trong nỗi tuyệt vọng.

Cô nương ấy… đi rồi…

Thiên Kỳ chắc chắn rằng cô nương ấy đã ra đi, bởi cô nhìn rõ ràng một linh hồn thoát ra từ thể xác ấy. Linh hồn ấy còn chút lưu luyến muốn ở lại nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời đi.

Khung cảnh dần tối sầm lại, thoáng chốc cô đã chìm trong bóng tối, trong lòng lóe lên một tia run sợ, cô mất phương hướng, không biết nên đi đâu về đâu…

Bỗng nhiên cô nhìn thấy một loại ánh sáng mờ mờ đang tiến dần tới chỗ của cô.

Thiên Kỳ ngày càng thấy rõ hơn, một bóng dáng nữ tử xinh đẹp đi nhẹ như gió lướt qua, thoáng chốc đã đến trước mặt cô.

Toàn thân thể nữ tử kia nhìn như trong suốt, thật mỏng manh. Nàng ta đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình lên chạm vào Thiên Kỳ. Lúc này cô mới nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử kia, một gương mặt thanh tú và thật là giống cô.

- Giống nhau quá phải không?

Giọng của nữ tử ấy vang vọng, nghe như đến từ tứ phía, không xác định được nguồn phát ra thanh âm vừa rồi. Nữ tử kia không hề mở miệng nói, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng, lại còn rất rõ ràng.

Thiên Kỳ chợt hiểu ra, nữ tử kia là đang dùng thần giao cách cảm để có thể nói chuyện với cô. Cô cũng đáp lại:

- Đúng, không lẽ cô chính là Lệ vương phi kia?

- Ta là vị vương phi đó, lẽ nào cô không phải?

Thiên Kỳ nhíu mày, câu nói vừa rồi thật khó hiểu.

Nữ tử kia buông tay cô, trên môi nở một nụ cười nhạt. Nử tử ấy quay lưng bước đi, rơi khỏi nơi Thiên Kỳ đang đứng.

Không hiểu sao lúc ấy, Thiên Kỳ không thể di chuyển được, cô thấy cả cơ thể mình cứng đờ. Cô đứng như trời trồng nhìn bóng lưng của nữ tử kia khuất dần trong bóng tối.

Bóng tối dày đặc bao trùm cô, một màu đen đặc khiến người ta sợ hãi.

Cô hiện tại vô cùng sợ hãi, không biết nên làm gì…

Đoàng!

Một tiếng sét đánh xuống, vệt sáng rạch xé không gian bóng tối kia. Tia sét ấy đã thực sự đã rạch xé không gian, tia sét khiến cho bóng tối bao trùm cô như nứt ra, anh sáng lọt vào thật chói mắt. Cô nheo mắt lại cô gắng nhìn, giữa ánh sáng chói lóa ấy có một người đang đứng, người đó đang đưa tay ra vẫy gọi cô.

Cô không biết là ai nhưng trong tình cảnh này thì cô chọn bước về hướng của người đó. Tay chân được thoải mái cử động, cô cố chạy nhanh nhất có thể để tới được chỗ của người đó.

Một bước, hai bước, sau mỗi bước đi cô càng gần với người đó hơn, càng nhìn rõ bóng hình đó thật quen thuộc.

Chỉ vài bước nữa thôi! Đúng, chỉ vài bước nữa…

Đột nhiên dưới chân cô xuất hiện những vết rạn nứt, nhìn mặt sàn lúc này như lớp băng mỏng đang nứt dần ra.

Thiên Kỳ hoảng hốt chạy nhanh hơn nữa, đưa tay cố với tới người đó…

Nhưng không kịp, lớp sàn mỏng nứt ra, Thiên Kỳ ngã xuống dưới. Bên dưới là một dòng nước lạnh buốt. Thiên Kỳ cảm nhận được cơ thể mình đang run lên từng hồi, cái lạnh thấu vào da thịt. Thiên Kỳ cảm thấy khó thở, cổ như bị ai bóp nghẹt.

Cô cố gắng khua tay cố tìm một thứ gì đó để bám vào nhưng lúc này cô bơ vơ giữa làn nước buốt lạnh.

Aaaa…

Đột nhiên cô cảm giác cả thân thể chịu một cơn đau nhức. Mở mắt ra cô thấy mình đang nằm dưới đất, mồ hôi đầm đìa. Thì ra… chỉ là mơ.

Đây thực sự là một cơn ác mộng, trước đây cô chưa từng có một giấc mơ kì lại như thế. Trên trán của cô nhưng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống. Tim vẫn đang đập hơi nhanh, giấc mơ này khiến cô hoảng loạn. Nhưng giờ trong đầu cô lại đang thắc mắc: Người đó rốt cuộc là ai?

Cơn ác mộng khiến cho đêm đó cô không dám chợp mắt thêm một chút nào nữa.

Đêm dài đằng đẵng, trời vẫn phủ một màu đen đặc, trăng sao chẳng thấy. Thiên Kỳ bước ra gần cửa sổ, đưa tay ra ngoài. Cô hứng lấy được một hạt mưa.

Nghe lộp độp rồi rào rào, một cơn mưa kéo đến.

Đây là lần đầu tiên cô thấy mưa, thứ mà trước đây cô chưa từng thấy. Nhưng cô biết rằng Thiên Vũ thượng tiên là người làm mưa, Quang Lôi thượng tiên tạo ra sấm sét, nhưng thượng tiên này cô không còn lạ lẫm gì.

Đột nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Cô nở một nụ cười, bung cánh cửa bước ra ngoài, trời đang mưa tầm tã, cô đứng giữa trời mưa.

Ngước mắt nhìn lên trời, chân cô quẹt xuống đất một vòng ánh sáng màu xanh lam nhạt xuất hiện. Tay cô biến ra một cây thương bằng băng lớn. Tay cô dùng hết lực, phi cây thương đó thẳng lên trời. Cây thương bay lên hơi lạnh của nó làm đóng băng những hạt mưa đang trút xuống tạo thành một cái trụ bằng băng cao chọc trời.

Thiên Kỳ quay lưng bước đi ngay sau đó, không một lời từ biệt rời khỏi Hoàng cung để về với Ngải nương ngay trong đêm.

__Trên Thiên giới__

Một cây thương băng không biết từ đâu tới phóng thẳng vào điện của Thiên Vũ thượng tiên. Vừa thấy cây thương băng, Thiên Vũ thượng tiên hoảng hốt liền tới xem xét kĩ càng thì đọc được dòng chữ:

Xuống Phàm giới đón bổn công chúa.

Đọc xong, Thiên Vũ thượng tiên lệnh cho người đem cây thương đến cho Thiên đế, còn mình thì đích thân đi đón công chúa.