Lãnh Hàn Băng xuất hiện giữa hai người, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, hồng y nữ tử thu kiếm, đôi môi ẩn sau lụa mỏng khẽ cong lên.
- Hàn Băng đạo hữu đã lâu không gặp.
Hàn Băng vẫn im lặng đứng đó, Lâm Phong thấy tình hình không ổn liền tiến lên che cho băng nữ, nam nhân có thể đứng cũng có thể quỳ sau nữ nhân nhưng không phải lúc này.
- Vị đạo hữu này, chúng ta có hiểu lầm gì chăng, hình như tại hạ đâu có đắt tội với đạo hữu.
- Lâm đạo hữu thật sự không nhận ra ta sao ?
Hồng y nữ tử nhẹ nhàn tháo bỏ khăng che mặt, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện khiến cho đôi nam nữ đứng đối diện lặng người, cả Lãnh Phi Dao đứng bên dưới cũng há to miệng.
- Thôi xong, hỏa tinh đụng địa cầu rồi.
Bên trong Thương Vân thành, đêm khuya gió mát, một đôi nam nữ dạo bước đi giữa màng đêm tĩnh lặng, Lâm Phong nhìn nữ tử bên cạnh không ngờ lại có thể gặp nàng ở nơi này.
Vài năm trôi qua nàng đã thay đổi rất nhiều, từ hình dáng bên ngoài đến khí chất bên trong đều làm cho hắn không nhận ra, quan trọng hơn là tu vi của nàng vẫn ở trên hắn một bậc.
Ánh mắt Huân Vũ thoáng nhìn nam nhân đi cùng, lúc nhận được tin tức của hắn trong lòng nàng vẫn có chút nghi ngờ, tốc độ phát triển làm cho người ta phải kinh ngạc, nếu không thức tỉnh được huyết mạch thì bây giờ nàng đã bị hắn bỏ xa.
- Lâm đạo hữu mấy năm nay sống vẫn tốt chứ ?
- Vẫn tốt vẫn tốt.
Lâm Phong gật đầu, rõ ràng nữ nhân hắn thường nhớ đến đang đứng ở trước mặt vậy mà không nói được câu nào, quá thất bại.
- Liễu đạo hữu sống có tốt không ?
- Không tốt.
Liễu Huân Vũ liếc nhìn tên bên cạnh một cái, giọng nói u ám.
- Mấy năm nay ta phải bế quan vất vả tu luyện, đâu giống đạo hữu có mỹ nhân bên cạnh bầu bạn.
Lâm Phong biết nàng đang nói đến băng nữ, đây cũng là chuyện hắn lo nhất.
- Thật ra chuyện này rất dài dòng…
- Ta biết đạo hữu muốn nói gì.
Liễu Huân Vũ xoay người nhìn hắn, ngọc thủ giơ ra.
- Thứ đó còn không ?
- Vẫn còn.
Lâm Phong lấy ra một cái ngọc bội đưa cho nàng.
- Ta luôn giữ nó bên người, chưa từng rời xa.
Nhìn ngọc bội trọng tay, vẻ mặt Huân Vũ có phần dịu xuống, trên ngọc bội xuất hiện vài vết nứt có lẽ hắn đã từng sử dụng qua.
Lâm Phong vội giải thích.
- Lúc trước ta từng bị một đầu đường lang bên trong bí cảnh đánh lén, nhờ có ngọc bội của đạo hữu mà ta thoát được một kiếp, đại ân này ta nhất định sẽ không bao giờ quên.
- Thứ này không còn thích hợp với đạo hữu.
Huân Vũ lấy ra một cái ngọc bội khác đưa cho hắn, bên trên ẩn hiện ba cái pháp văn, vừa nhìn đã biết không phải loại bình thường.
Lâm Phong lập tức nhận lấy, ánh mắt hắn nhìn miếng ngọc bội bị nứt trên tay nàng.
- Liễu đạo hữu...
- Chuyện gì?
- Đạo hữu có thể cho ta xin lại miếng ngọc bội đó không?
Liễu Huân Vũ nhìn miếng ngọc bội trong tay, khẽ lắc đầu.
- Thứ này đã không có tác dụng với đạo hữu, giữ lại cũng vô dụng.
- Ai nói, trong lòng của ta miếng ngọc bội này là thứ vô cùng trân quý, dù là ngàn vạn linh thạch cũng không thể thay thế được.
- Thật sao?
- Lâm Phong ta trước giờ chưa từng lừa ai bao giờ.
Nàng nhìn hắn gật đầu khẳng định, đôi môi khẽ cong lên, cuối cùng cũng đưa ngọc bội lại cho hắn.
Lâm Phong vừa nhận lấy ngọc bội liền lấy ra một bình đan dược đưa cho đối phương, bên trong là một viên đan dược màu đen bị cháy toàn phần.
- Tặng cho đạo hữu.
Liễu Huân Vũ nhận lấy bình đan dược, nàng nhìn một lúc cũng không nhận ra đây là thứ thần dược gì.
- Đây là loại đan dược gì vậy?
- Đây là tụ linh đan, huyền cấp hạ phẩm đan dược.
Nàng nhìn viên đan dược trên tay trong lòng sinh ra chút cảm giác ủy khuất, thứ nàng tặng hắn là pháp bảo phòng ngự địa cấp vậy mà hắn lại tặng nàng một viên đan dược gần như là phế phẩm.
Lâm Phong thấy vậy vội giải thích.
- Liễu đạo hữu, đây là một trong những viên đan dược đầu tiên ta luyện chế, nó có ý nghĩ rất quan trọng với ta, hi vọng đạo hữu đừng đối xử lạnh lùng với nó.
- Ta biết rồi.
Những viên đan dược đầu tiên chính là bảo vật của đan sư, cổ nhân có câu lần đầu bao giờ cũng là lần quý giá nhất.
Liễu Huân Vũ thu viên đan dược vào giới chỉ, ánh mắt nàng chợt thay đổi.
- Nghe nói Lâm đạo hữu lần đầu luyện đan đã thành tứ đan, thiên phú của đạo hữu đúng là hiếm thấy.
- Cũng bình thường thôi.
Lâm Phong được mỹ nữ khen trong lòng dâng trào đắt ý nhưng câu nói tiếp theo của nàng làm cho hắn có cảm giác khôn ổn.
- Vậy tam đan còn lại có phải đang ở chỗ của đạo hữu không?
- Chuyện này… chỗ ta chỉ còn nhị đan.
Một viên đan dược hắn tặng cho Huân Vũ, một viên được băng nữ mua ngay khi vừa ra lò, đến giờ hắn vẫn chưa từng có suy nghĩ sẽ mua lại.
Liễu Huân Vũ nhìn vẻ mặt nam nhân đối diện phần nào đoán được viên đan dược kia đang ở chỗ của ai nhưng nàng sẽ không hỏi hắn.
- Ta không cần biết Lâm đạo hữu có bao nhiêu viên đan dược cũng không muốn biết đạo hữu sẽ tặng cho ai nhưng đạo hữu phải nhớ rõ, đời này Huân Vũ chỉ tặng ngọc bội cho một nam nhân.
- Liễu đạo hữu yên tâm, những lời hôm nay ta sẽ không bao giờ quên.
- Chúng ta trở về thôi.
Hai người vừa đi được vài bước, Huân Vũ hé môi nói với Lâm Phong, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
- Sau này đạo hữu gọi ta Huân Vũ là được.
Lâm Phong vui vẻ đi bên cạnh nàng, nhìn thái độ bên ngoài thì có lẽ Huân Vũ đã không còn để ý đến chuyện của Hàn Băng nhưng hắn cũng phải rất cẩn thận, tránh để không còn nhà để trở về.
Cách đó không xa, đám người của Liễu gia đang mở hội ăn mừng, sau khi rời khỏi Thương Vân thành thì toàn bộ tán tu của Ảnh Nguyệt được Liễu gia thu nhận, lần này tham gia đại hội biết được tin Lâm Phong sẽ xuất hiện nên Lý Thành Hổ và Lưu Khôi đều xin được đi theo.
- Vẫn còn mấy khối hắc mộc thử, nhất định Lâm tiểu đệ sẽ rất thích.
- Tiểu Phong tử lúc trước từng ăn thứ này sao ?
- Lúc đó ta và Lâm tiểu đệ còn đào cả ổ của bọn chúng lên.
Lãnh Phi Dao biết được hai thanh niên này từng ở chung với tiểu sư đệ liền chạy đến hỏi chuyện, càng nói nàng càng cảm thấy tên to con này rất hợp với nàng.
Lãnh Hàn Băng ngồi bên cạnh sư muội, từ đầu đến cuối không hé nữa lời nhưng nàng vẫn luôn lắng nghe, ánh mắt tỉnh thoảng liếc nhìn về hướng lưu manh đã rời đi.
Lãnh Phi Dao lúc đầu nghe nói thứ trước mặt là thịt của hắc mộc thử liền muốn bỏ đi nhưng khi ngửi được mùi thơm lập tức thay đổi chủ ý.
- Thơm quá đi, tên ngốc đó lại đi dùng thứ này để dụ thanh lân xà, đúng là quá lãng phí.
- Ta cũng nghĩ như vậy, thịt của thanh lân xà sao có thể so với hắc mộc thử.
Đúng lúc này, hai người Lâm Phong quay trở lại, từ xa hắn đã ngửi được hương thơm quen thuộc.
- Là hắc mộc thử sao ?
- Lâm tiểu đệ mau tới đây, đêm nay huynh đệ chúng ta không say không về.
- Tốt.
Lâm Phong lâu ngày gặp lại huynh đệ liền cao hứng vừa ăn vừa uống quên cả trời đất, ngay cả nữ nhân bên cạnh cũng không để ý.
Lãnh Phi Dao thấy vui liền nhảy vào cùng đám nam nhân hát hò, chỉ có Hàn Băng và Huân vũ ngồi bên ngoài lặng lẽ nhìn đám người trước mặt, ánh mắt hai nàng thỉnh thoảng vẫn chạm vào nhau nhưng không ai nói với ai câu gì.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?